Q5 - Chương 146: Liên Hoa Trán

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người Hoa Phi Tạc ngẩng đầu nhìn chuôi trường kiếm màu đen này cùng với ba nghìn linh kiếm trôi nổi ở chung quanh nó, trong lòng bọn họ kinh hãi.

Tô Trường An cũng ngửa đầu nhìn cảnh này.

Trong lòng ngoài kinh hãi, tâm tình còn thêm khó có thể nói lên lời.

Thanh kiếm này, tên là Tam Thiên Phù Đồ.

Nó đã từng uống máu Tinh Vẫn, đã từng nếm thử thịt Thái Thượng.

Đi qua Tinh Hải, nhìn thấy đỉnh của thế giới.

Nó còn nói, Tô Trường An có thể dẫn nó đi giết những người mạnh hơn, nhìn cảnh vật càng xa xôi hơn.

Tô Trường An không biết lời ấy của nó là gì.

Càng mạnh mẽ hơn so với Tinh Vẫn Thái Thượng, là Chân Thần? Hay là chủ nhân đứng phía sau Trích Tinh lâu?

Địa phương xa xôi hơn cả Tinh Hải lại là nơi nào?

Tô Trường An cảm thấy những thứ này đều không phải nói bừa, có lẽ cùng tiên đạo mà hắn đang tu hành có quan hệ nào đó mà không thể nói rõ.

Mà lúc này, kiếm minh bên trong Kiếm Trủng chợt ngừng lại.

Trường kiếm màu đen ở trên không trung hóa thành một đường màu đen, bất thình lình bay tới Tô Trường An, tốc độ của nó cực nhanh, hoàn toàn không cho Tô Trường An một chút cơ hội phản ứng, chỉ trong nháy mắt đã trôi nổi ở trước người Tô Trường An.

Nó trong giây phút này trở nên yên tĩnh lại, lẳng lặng xoay vòng ở phía trước, trên thân kiếm đen kịt lại có màu máu đỏ sậm thỉnh thoảng hiện lên.

Nó giống như đang chờ đợi, chờ Tô Trường An tự mình dùng tay nắm chặt nó, dùng chuyện này để hoàn thành nghi thức nào đó.

Nhưng bây giờ Tô Trường An lại lộ vẻ do dự.

Hắn sững sờ nhìn thanh kiếm trước mắt này.

Nó sắc bén như vậy, trác tuyệt như vậy, có lẽ trên đời này cũng chỉ có kiếm Thập Phương ở trạng thái hoàn hảo mới có thể cùng kiếm này ganh đua dài ngắn.

Hắn cũng biết chỉ cần mình đồng ý vươn tay, thanh thần kiếm này chính là đồ vật của mình.

Nhưng hắn vẫn còn do dự.

Hắn mơ hồ cảm nhận được chỉ cần mình cầm thanh kiếm này, vậy nếu tiếp nhận nó cũng hiển nhiên đã tiếp nhận số mệnh mà thanh kiếm này mang lại cho hắn.

Hắn không thể tránh khỏi có cảm giác kháng cự lần này, nhưng kháng cự như vậy liền rất nhanh biến mất hầu như không còn.

Bởi vì hắn nhớ tới Thanh Loan, nhớ tới nàng vẫn còn đau đáu chờ đợi mình ở Tinh Thần các.

Hắn muốn đi cứu nàng, hắn cần lực lượng, vì vậy hắn có thể trả giá mọi thứ.

Nghĩ đến như thế, trong lòng hắn làm ra quyết định, hào quang trong con ngươi lóng lánh, tay của hắn bỗng nhiên duỗi ra, dứt khoát lại kiên định cầm chuôi của thanh kiếm đen kịt này.

Giống như đã có khế ước nào đó được ký kết, trong giây phút này, trên thân thần kiếm Phù Đồ phát ra hắc mang chói mắt, ba nghìn linh kiếm trôi nổi trên không trung như lưu mang hóa thành một đường kiếm lưu trào về phía Tô Trường An.

Hộp kiếm trên lưng Tô Trường An vào lúc đó bị ầm ầm mở ra, bên trong hộp kiếm dường như có được không gian vô hạn, chiếm hết ba nghìn linh kiếm vào trong.

Mà hào quang trên thần kiếm Phù Đồ trong tay Tô Trường An càng trở nên chói mắt, kiếm ý tràn ngập bên trong Kiếm Trủng như thủy triều tuôn về phía thân kiếm Phù Đồ, sau đó thông qua thân kiếm truyền vào trong cơ thể Tô Trường An.

Thân thể của Tô Trường An chấn động, sau một lúc kinh hãi, đột nhiên tỉnh ngộ đây là thiên đại cơ duyên – thần kiếm Phù Đồ thông qua hấp thu kiếm ý, chuyển hóa kiếm ý đã lắng đọng ở Kiếm Trủng mấy nghìn năm thành đạo uẩn để Tô Trường An hấp thu và lĩnh ngộ.

Kiếm ý của mỗi một thanh kiếm đều thấm đẫm đạo của một vị kiếm khách tuyệt thế năm ấy, dù chỉ có thể hấp thu một phần nghìn vạn bên trong, cũng đủ để cho Tô Trường An được lợi thật lâu.

Do vậy, Tô Trường An cũng không chần chừ nữa, hắn bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, đặt thần kiếm Phù Đồ trên cặp đầu gối của mình, hai con mắt nhắm lại liền rơi vào cảnh giới vô ngã lưỡng vong huyền diệu.

Nhưng Tô Trường An yên lặng dưới kiếm ý đầy trời, lông mày chợt nhíu lại, những kiếm ý này mặc dù cường đại, nhưng pha tạp quá nhiều, các loại kiếm ý ẩn chứa bên trong phức tạp vô cùng hắn hoàn toàn không thể hấp thu nó, huống chi loại này đến từ đạo của người khác, sau khi hấp thu. Lúc đầu mặc dù có thể cho thấy chiến lực vượt qua bình thường, nhưng càng đến thời kỳ tu hành phía sau, trái lại sẽ bị đạo của nó mê hoặc mà khiến cho bản thân đánh mất đạo của chính mình, đến cuối cùng lợi bất cập hại.

Nhưng để đạt được những thứ kiếm ý này là không dễ dàng, nếu vứt bỏ như vậy không khỏi có chút đáng tiếc.

Tô Trường An đối với những kiếm ý này, giờ đây chính là ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Ngay trong lúc hắn âm thầm buồn rầu, trong lòng hắn khẽ động bỗng nhiên hiện lên lĩnh vực vốn có của chính mình.

Hư ảnh Thất Tinh kia là hắn mô phỏng đạo của Thất Tinh mà biến hóa ra sự vật, rốt cuộc hư ảnh này chỉ đơn thuần do lực lượng tập hợp thành thân thể, cũng không có linh trí của chính mình, hiển nhiên cũng không có bị đạo uẩn pha tạp gây khó khăn hay phiền não.

Nghĩ đến đây, tâm niệm trong đầu hắn khẽ động, một đường linh áp tuôn ra.

Lĩnh vực của hắn bỗng nhiên mở ra, mười dặm chung quanh đều bị lĩnh vực của hắn bao phủ, trên đầu hắn bỗng nhiên nổi lên bảy khối ngôi sao sáng ngời.

Bên trong Thất Tinh thì Thiên Tuyền, Ngọc Hành, Khai Dương sử dụng chính là kiếm đạo.

Hắn nghĩ đến những thứ này, trong miệng liền theo đó kêu ra.

“Thiên Tuyền! Ngọc Hành! Khai Dương!”

Vừa mới nói xong thì hào quang của ba khối ngôi sao này càng thêm mãnh liệt, ba hư ảnh cầm trường kiếm trong tay cùng lúc đó hiện lên.

“Đi!” Hắn tiếp tục hét to một tiếng, ba đường kiếm ý nồng đậm đến gần như thực chất bỗng nhiên từ trong cơ thể của hắn tuôn ra, bay về phía ba cái hư ảnh kia.

Ba hư ảnh ấy hiển nhiên có khát vọng bản năng nào đó đối với kiếm ý, trong tích tắc kiếm ý tràn vào trong cơ thể của bọn họ, thân thể của bọn họ chấn động, vào lúc đó giống như Tô Trường An khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dùng hết sức hấp thu những kiếm ý này.

Bởi vì bọn họ vốn do năng lượng tạo thành, vì vậy đối với kiếm ý vọt tới, bọn họ hầu như không hề cự tuyệt.

Cùng với việc hấp thu kiếm ý, hư ảnh của bọn họ bắt đầu không ngừng ngưng thực, so với bốn cái hư ảnh khác, đã dần dần lộ ra nhiều điểm khác nhau.

Thân thể của bọn họ, ngũ quan, thậm chí lông tóc cũng bắt đầu rõ ràng, mà ngôi sao đại diện cho bọn họ lại càng sáng ngời, thậm chí lĩnh vực mà Tô Trường An mở ra cũng theo việc hấp thu kiếm ý mà bắt đầu kéo dài không ngừng.

Một thước, hai thước, ba thước. . .

Một trượng, hai trượng, ba trượng. . .

Đây là một quá trình rất chậm rãi, nhưng biến hóa như vậy quả thực đang tồn tại.

Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi đã chờ đợi ở chỗ này rất lâu, cũng dần dần hiểu được Tô Trường An ở đây đã lấy được thiên đại cơ duyên nào đó, bọn họ cũng biết lúc này không thể quấy rầy, huống hồ hành trình Thục Sơn lần này thuận lợi ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ cũng không quá nóng nảy trở về Tây Lương. Do đó dưới lời mời của Hoắc Thành Nghĩa ở lại bên trong Thục Sơn, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đợi chờ ở bên trong Kiếm Trủng như trước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt hai tháng đã trôi qua.

Một ngày này, La Ngọc Nhi cùng Hoa Phi Tạc đi tới bên trong Kiếm Trủng một lần nữa.

Bọn họ đứng xa xa nhìn Tô Trường An khoanh chân ngồi ở bên trong Kiếm Trủng, có lẽ bởi vì hắn hấp thu kiếm ý trong khoảng thời gian này, kiếm ý bên trong Kiếm Trủng đã mỏng manh rất nhiều so với trước kia, lĩnh vực của Tô Trường An dưới quá trình này cũng không ngừng mở rộng, đến hôm nay đã dần dần tiếp cận phạm vi bao trùm hai mươi dặm.

“Sư huynh, hai tháng đã trôi qua, sao Trường An chưa có chiều hướng tỉnh lại.” La Ngọc Nhi cau mày nói.

Thời hạn ước định trở về cùng Bắc Thông Huyền càng ngày càng gần, La Ngọc Nhi không khỏi có chút nóng vội.

Hoa Phi Tạc mặc dù chưa từng nói gì, nhưng trong con ngươi của y cũng có lo lắng.

“Chuyện ở Tây Lương không thể sơ suất, chúng ta lại đợi thêm hai ngày, nếu như Trường An vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta đi đến Tây Lương trợ giúp Thông Huyền sư đệ trước một bước.”

“Ừ. Cũng chỉ có thể như vậy.” La Ngọc Nhi đáp lại nói.

Nhưng cũng đúng lúc này, kiếm ý lưu chuyển bên trong Kiếm Trủng bỗng nhiên chậm lại.

Hai người trong lòng hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Tô Trường An một lần nữa.

Hai con mắt của thiếu niên đóng chặt bỗng nhiên mở ra, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Một chút kiếm ý kia như có linh tính, sau đó mấy hơi thở hóa thành một đóa hình hoa sen, bao bọc thân hình thiếu niên lại.

Hai người Hoa Phi Tạc thấy rõ ràng, đây hiển nhiên chính là kiếm chiêu Liên Hoa Trán của Ngọc Hành nhất mạch. Thiếu niên không sử dụng bất kỳ trường kiếm nào, chỉ bằng kiếm ý đã có thể sử dụng ra.

Lúc đó, thiếu niên khoanh chân ngồi trên đài sen, khuôn mặt thanh tịnh.

Giống như Phật Đà lâm thế, Thiên Thần giáng trần.

Phong tư trác tuyệt, làm lòng người tin phục.

—o0o—