Q6 - Chương 11: Thiên đạo tan vỡ

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có câu tháng bảy lưu hỏa.

Đại Hỏa Tinh đi về phía Tây, Trung Nguyên từ cực nóng chuyển qua trời mát lạnh, trong khi đó tháng bảy ở Tây Lương lại là đang ở giữa mùa hè, nóng không chịu nổi.

Quân Man ở lì ngoài quan ngoại suốt mấy tháng cuối cùng tới hôm nay cũng xuất phát, như thủy triều tràn về phía Trung Nguyên, bắt đầu phát khởi tiến công.

Quan giữ ải tên là Phù Thừa Thiên, là con nuôi của Võ Vương Phù Tam Thiên. Quân Man tới gần, triều đình mới như tỉnh mộng, cho người gấp rút đưa tin, liên tục chạy chết năm con tuấn mã, vội một đường tới Tây Lĩnh Quan. Chẳng phải là mang viện quân tới, cũng chẳng đưa tới kế sách siêu phàm gì, mà chỉ là ban cho Phù Thừa Thiên một cái danh ‘Thần Tướng’, sau đó vội vã chạy trở về.

Võ Vương tọa trấn Tây Lương nhiều năm, trong tay binh hùng mãnh tướng nhiều vô số kể.

Nhưng đối mặt với quân Man cả trăm vạn, thì chẳng khác gì kiến càng lay cây.

Cho nên, Võ Vương điện hạ vẫn như cũ co đầu rút cổ ở bên trong Tây Lĩnh Quan, không dám thò đầu ra.

Ngược lại con nuôi Phù Thừa Thiên của lão, tu vi chưa tới Vấn Đạo, nhưng lại là người lĩnh quân xung phong liều chết, tại bên ngoài Tây Lĩnh Quan chém giết với trăm vạn quân Man trọn vẹn năm canh giờ.

Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, từ sáng sớm đến chạng vạng tối.

Binh lực trong tay Phù Tam Thiên sau khi bị triều đình gọt đi nhiều lần, cuối cùng chỉ còn mười vạn tinh binh, bị cơn thủy triều quân Man nuốt trọn.

Trước Tây Lĩnh Quan, thây chết thành núi, huyết khí nồng đậm thành sương mù, mãi ở trên chiến trường thật lâu mà không tiêu tan được.

Trời chiều bắn ra một vầng ánh sáng đỏ cam, chiếu xuống Tây Lĩnh Quan.

Tiếng trống trận đã dừng, người lính cuối cùng đã bị quân Man bắn chết.

Phù Thừa Thiên một đao chém bay đầu một tên quân Man, máu nóng bắn thẳng vào người y.

Máu ấy làm y phẫn nộ, làm y điên cuồng, cũng làm cho y tuyệt vọng.

Y đứng thẳng, sát ý dày đặc làm cho quân Man không dám tới gần.

Y nhìn quanh, ngoài y, mười vạn đại quân đều đã ngã xuống trước Tây Lĩnh Quan này.

“Phù!”

“Phù!”

“Phù!”

Phù Thừa Thiên thở hổn hển, tay của y run rẩy, đã gần như không còn giữ được thanh đao trong tay.

Ánh mắt của y dừng trên quan ải không còn một bóng người. Y biết rõ, trong đó có lẽ vẫn còn có một lão giả đang ngồi ở đâu đó, uống rượu như thường ngày.

Lão vốn là như vậy.

Từ vài năm trước, lão đã trở thành một người bình thường như vậy.

Trở nên rất sợ chết, chỉ trầm mê vào chén rượu.

Phù Thừa Thiên đã từng vô cùng sùng bái người nam nhân đó.

Ông ấy như ngọn núi cao sừng sững, là bức tường thành cho dân chúng Tây Lương.

Thanh đại kích trong tay ông, bọn Man tử chỉ nghe tới thôi cũng kinh hồn mất mật.

Nhưng bây giờ, lão chỉ còn là một người nhu nhược, mọi người đều bảo lão bất trung bất nhân, Phù Thừa Thiên cũng cho là như vậy.

Vì thế, bao nhiêu lão tướng đã đi theo lão nhiều năm đều nản lòng thoái chí, giải ngũ về quê.

Nhưng Phù Thừa Thiên thì không.

Lão dù sao cũng là phụ thân của y, dù đó chỉ là nghĩa phụ, nhưng ở trong lòng Phù Thừa Thiên, Phù Tam Thiên chính là phụ thân của y.

Hắn ở lại, dẫn mười vạn đại quân cuối cùng cùng quân Man quyết chiến.

Coi như là trả nợ cho dân chúng Tây Lương thay cho phụ thân y.

Tất cả linh lực còn lại trong người y trào lên.

“Giết!” Y gầm lên giận giữ, đao lóe lên hàn mang, đám Man tốt ở xung quanh giật mình lùi lại, nhưng Phù Thừa Thiên là Vấn Đạo cảnh đại năng, dù có chết cũng không cho chúng né được.

Đao của y với tốc độ cực nhanh chém tới tên quân Man.

Nhưng vào lúc này, thân thể của y như là bị người làm pháp thuật, khựng lại.

Một dòng máu tươi từ khóe miệng của y tràn ra, đầu của y khó nhọc nhìn xuống, ở ngực chẳng biết từ lúc nào đã bị một mũi tên xuyên thủng.

Y quỳ xuống, đám quân Man thấy thế nhao nhao nhào tới, đao kích cùng chém qua.

Phù Thừa Thiên không quay đầu lại nhìn, y không biết ai là người đã bắn ra mũi tên lấy tính mạng của mình này.

Y chỉ mở to đôi mắt, nhìn xuyên qua khe hở của rừng đao kiếm, nhìn về phía quan ải, ánh mắt y như xuyên qua lớp tường thành, nhìn thấy thứ mà người ta không thấy.

“Phụ thân, hài nhi đi…” Y lẩm bẩm, đầu rũ xuống, không còn tỉnh dậy được nữa.

Thác Bạt Nguyên Vũ đi ra đầu đội ngũ, hai bên có bốn vị Tinh Vẫn.

Là Nam Phá Thính, Hoàn Nhan Tả Ứng, Đồng Khu Tượng, Đột Cốt Lữ.

Thác Bạt Nguyên Vũ đã từng là người phát ngôn cho Thánh Tử, vô cùng kiên định với tín ngưỡng của mình, bảo chỉ có Thánh Tử, là cuộc đời tươi sáng.

Rất nhiều người Man tộc từng nghi ngờ về điều ấy, nhưng ngày đó khi quân Man trở lại Vĩnh Ninh, chỉ trong mấy ngày, họ tận mắt nhìn thấy những Tinh Vẫn đã chết giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt họ.

Cho nên họ không còn nghi ngờ gì nữa, mà trở nên vô cùng sùng bái Thánh Tử, thế cho nên trận chiến Tây Lĩnh Quan họ mới hung hãn như vậy, vì họ không còn sợ chết, họ chỉ cần được Thánh Tử rủ lòng thương là được.

“Tây Lĩnh vỡ, Nhân tộc cũng không còn vốn liếng gì chống lại chúng ta nữa. Chúng ta sẽ phá tan Trường An, đánh nát vận số Thiên Nhân, chủ của chúng ta sẽ lại hàng lâm nhân gian.” Thác Bạt Nguyên Vũ mỉm cười vui vẻ.

Nụ cười ấy cũng hiện lên trên mặt bốn người hai bên.

“Nhân tộc, Man tộc, Yêu tộc, lũ bò sát hèn mọn đó, bọn sài lang quên đi nguồn gốc đó, đã tới lúc bọn chúng phải trả giá đắt.” Đồng Khu Tượng nhìn đám quân Man đầy cuồng nhiệt sau lưng.

Nụ cười của năm người lại càng thêm quỷ dị.

Năm người dẫn đại quân thẳng tiến về Tây Lĩnh Quan.

Quan ải bảo vệ Nhân tộc mấy ngàn năm không còn một bóng người, cửa thành mở toang, chung quanh xác chết dày đặc.

Nhưng Thác Bạt Nguyên Vũ lại chợt dừng bước.

Nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm.

Đại quân sau lưng cũng dừng theo, khó hiểu nhìn về phía trước.

Họ nhìn thấy từ trong cửa thành, có một người đang thong thả đi ra.

Đó là một lão giả, râu tóc bạc trắng, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, áo quần ố vì rượu, song đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh, thanh đại kích trong tay hàn quang lập loè, dù còn cách xa cả trăm trượng, họ cũng cảm nhận được hàn ý lạnh toát của lưỡi kích ấy.

Lão đi tới nơi, đại kích cắm phập xuống đất, lực rất mạnh khiến đám quân Man cảm nhận được mặt đất rung lên một cái.

“Các hạ chính là Võ Vương Phù Tam Thiên nhỉ? Tại hạ Thác Bạt Nguyên Vũ, ngưỡng mộ đã lâu!” Thác Bạt Nguyên Vũ chắp tay nói, nụ cười trên mặt ấm áp.

Nhưng lão giả kia không hề có ý muốn nói chuyện với gã.

Lão nhìn quanh, mặt lạnh băng.

Lão đảo mắt qua thây người nằm đầy đất, là những tướng sĩ đã nhiều năm đi theo lão.

Lão ghi nhớ hình ảnh của từng người, nếu có kiếp sau, lão nhất định sẽ tạ tội với từng người một.

Ánh mắt của lão lướt đi, cuối cùng dừng lại trên một thân ảnh cách đó không xa, cho tới chết vẫn nắm chặt lấy trường đao.

Cây đao kia, lão biết.

Vì lão đã tặng nó cho y năm y mười tám tuổi.

Lão nhớ mang máng, lúc ấy thiếu niên đó rất cẩn thận cầm lấy thanh đao, vẻ mặt đỏ bừng đầy nhiệt huyết nói cho lão biết nó cũng muốn trở thành anh hùng như lão, dùng thanh đao này bảo vệ dân chúng Tây Lương.

Y đã làm được.

Đôi mắt không chút gợn sóng của lão cuối cùng cũng bắt đầu gợn lên.

Lão ngẩng đầu, nhìn lên trời.

Lão nói với ngôi sao Tử Vi.

“Hạ Hầu Hạo Ngọc, ngươi nói vì cứu xã tắc, người chết là không sao tránh khỏi, ta tin ngươi, vì vậy hai tay nhuộm trăm vạn máu tươi, vì ngươi xuất sinh nhập tử, đánh ra non sông đất nước này.“

“Ngươi lại nói, Man chính là họa lớn, Tây Lương là cánh cửa bảo vệ Trung Nguyên. Ta cũng tin ngươi, vì vậy dẫn đại quân rời xa Trường An, vì ngươi trấn thủ Tây Lương gần trăm năm.”

“Nhưng ngươi lại vì cơ nghiệp muôn đời của mình mà đâm vào sau lưng ta. Ta không tin ngươi, cũng không còn dám tin ngươi nữa. Ngươi vì cái địa vị đế vương, ta vì thần dân con mình. Ơn tri ngộ của ngươi với ta, ta không thể không báo. Vì vậy cái bêu danh bất trung bất nhân, ta vì ngươi gánh chịu hơn mười năm, đưa các huynh đệ quên đi sống chết tạo dựng giang sơn này cho ngươi chắp tay tặng cho người ta.”

“Hôm nay, như ngươi mong muốn, Viễn Vân bị phá, ta một binh không phát, Vĩnh Ninh thất thủ, ta cũng sống chết mặc bay, thậm chí con ta chết trong loạn đao, vẫn như cũ uống một mình tự rót.”

“Ngươi bảo ta đi Bắc địa, đúc lại cơ nghiệp muôn đời cho ngươi. Ta vì trả ơn tri ngộ của ngươi năm đó, mà làm trăm vạn người mất mạng.”

“Khoản nợ này, hãy để ta lấy mạng mình tới đổi.”

Nói xong, đại kích một nhát quét ngang, vì sao kí sáng rực lên, một làn tinh quang bắn xuống, áo trắng bay phần phật.

Một người một kích, phía trước là trăm vạn Man binh, phía sau là đổ nát thê lương.

“Binh sĩ Đại Ngụy, dù tới chết cũng không hàng!”

Lão quát to, như tiếng chuông vang vọng, khuấy động biển mây.

“Giết hắn đi.” Thác Bạt Nguyên Vũ lạnh lùng.

Trăm vạn đại quân như thủy triều vọt tới.

Phù Tam Thiên nhếch mép lên cười.

Nụ cười như một đứa trẻ con.

Lão như trở về trăm năm trước, Đại Ngụy năm Vương mười ba Hầu, bọn họ tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đôi tay lão mở ra, nhưng con hùng ưng giương cánh.

Bắc địa, Bắc Lam thành, phủ đệ Tấn Vương.

Một đứa bé trai từ trong giấc ngủ say bừng tỉnh, ngồi bật dậy, gương mặt lạnh băng không giống mặt con nít chút nào.

Nó như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt có chút phiền muộn.

Nó ngồi im nhìn ra cửa sổ, như một bức tượng.

Rất lâu sau đó.

Nó như hồi thần, thở dài, nét mặt trở nên đau thương mà kiên quyết.

Đêm hôm đó, Võ Vương chết trận, Tây Lĩnh bị phá, quân Man nhập quan.

Đêm hôm đó, thiên đạo tan vỡ, vận số Đại Ngụy tan hết, trên bầu trời sấm sét vang dội, như thiên thần tức giận.

—o0o—