Q5 - Chương 142: Kiếm Thập Phương không có kiếm linh

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lời vừa nói ra, Tô Trường An kinh ngạc, mà hai người Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi cũng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.

“Trường An, ngươi chưa bao giờ cảm nhận được sự khác thường của Kiếm Trủng này?” La Ngọc Nhi có chút nghi ngờ hỏi.

“Khác thường?” Tô Trường An khó hiểu. Hắn trái lại từ giây phút tiến vào Kiếm Trủng đã có thể cảm giác được rõ bên trong Kiếm Trủng này, một chút thần kiếm bị chôn dấu phát ra tiếng than nhẹ, hắn cho rằng Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi đều như vậy, nhưng nhìn thần sắc trên mặt hai người lúc này, hiển nhiên là không giống nhau.

“Đúng vậy a.” La Ngọc Nhi gật đầu. “Ta từ khi tiến vào Kiếm Trủng liền cảm nhận được uy áp của những kiếm ý này, chúng nó rõ ràng bài xích ta, vì thế ta không thể không vận chuyển linh lực chống lại.” Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía Hoa Phi Tạc, nói: “Hoa sư huynh ngươi có cảm nhận như vậy không?”

“Ừ.” Hoa Phi Tạc gật đầu, “Ngọc nhi tu hành chính là kiếm đạo, do đó tác động của lực lượng bài xích này cũng không lớn, nhưng rơi vào trên người ta, lại mạnh hơn gấp mấy lần.”

Câu trả lời của hai người khiến Tô Trường An nhướng mày, hắn từ đầu đến cuối cũng không cảm nhận được thứ hai người gọi là lực lượng bài xích, trái lại bởi vì cảm nhận được một chút kiếm ý kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thoải mái giống như cá gặp nước.

Lại liên tưởng tới lời nói vừa rồi của Hoắc Thành Nghĩa, nghi hoặc trong lòng Tô Trường An càng lớn, hắn quay đầu nhìn về phía vị chưởng môn Thục Sơn này, cùng đợi lão giải thích nguyên nhân trong đó với hắn.

Hoắc Thành Nghĩa thấy vẻ mặt ba người tràn đầy nghi hoặc, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, trong con ngươi hiện ra chút vui mừng.

Đây là tật xấu mà những nam nhân đến độ tuổi này hầu như đều có – thích lên mặt dạy đời.

Không thể nói là tốt, cũng không coi là tật xấu.

“Khục khục.” Lão hắng giọng ho nhẹ hai cái, cũng không vội nói, ngược lại là dùng khóe mắt liếc nhìn về phía mọi người, sau khi xác định ánh mắt của ba người lúc này đã đặt trên người lão, mới mở miệng.

“Chư vị trước khi đến chắc chắn đã nghe người ta nói qua sự hung hiểm của Kiếm Trủng Thục Sơn. Một trong những điểm hung hiểm chính là, kiếm ý mênh mông bên trong nó, bọn chúng đã tự thành một thể, ngưng tụ không tiêu tan, đối với tu sĩ từ bên ngoài đến, những hình thức lực lượng khác trong cơ thể của bọn họ theo bản năng có ý bài xích.”

“Mà coi như là tông sư kiếm đạo, trừ phi đã đạt đến cảnh giới Tinh Vẫn, kiếm ý ở trong Kiếm Trủng này cũng sẽ bởi vì sự khác biệt với kiếm ý của chính mình mà bài xích, chỉ có điều lực bài xích này ít hơn rất nhiều so với tu sĩ phía dưới. Đây cũng là nguyên nhân Hoa công tử cùng Ngọc nhi cô nương cảm nhận được lực bài xích khác nhau.”

“Vậy vì sao Trường An lại không thể cảm nhận được?” Nghe xong Hoắc Thành Nghĩa giải thích, La Ngọc Nhi khó hiểu nói: “tuy rằng hắn đã từng tu hành kiếm đạo của sư thúc Ngọc Hành, nhưng Dao Quang nhất mạch vẫn vang danh trên đao đạo, hơn nữa, Trường An cũng không phải là Tinh Vẫn.”

Câu hỏi của La Ngọc Nhi thực sự là vấn đề trong lòng mỗi người, bọn họ cùng lúc ném ánh mắt nghi hoặc về phía Hoắc Thành Nghĩa.

Hoắc Thành Nghĩa cũng không che giấu, sau đó liền nói: “ta đã nói qua, Tô công tử đây là Kiếm Tâm Thông Minh, nếu như ta đoán không sai, chư vị thứ lỗi cho tại hạ mạo muội, Tô công tử dùng thiên phú kiếm đạo tu hành đao đạo, thực là người tài giỏi không được trọng dụng, chỉ được vẻ bề ngoài.”

Lời vừa nói ra, thần sắc trên mặt La Ngọc Nhi cùng Tô Trường An biến đổi, cảm thấy lời nói của Hoắc Thành Nghĩa rất có ý Thiên Lam viện dạy hư học sinh, rốt cuộc làm trong lòng hai người không vui.

Trái lại Hoa Phi Tạc từ trước đến nay trầm ổn lúc này tiến về phía trước một bước, chắp tay với Hoắc Thành Nghĩa nói: “bọn vãn bối ngu dốt, sư chất Trường An tu hành chỉ hai ba năm, hôm nay đã tới Địa Linh cảnh, vả lại tự mình có thể tiếp được một chưởng của Nhạn tiền bối, thiên phú như vậy, là người tài giỏi không được trọng dụng không khỏi không thích hợp. Nguyên nhân bên trong kính xin tiền bối chỉ rõ.”

Tuổi tác của Hoắc Thành Nghĩa đã gần năm mươi, lại ở địa vị cao như chưởng môn Thục Sơn, đương nhiên nghe được sự chất vấn trong lời nói của Hoa Phi Tạc, nhưng lão vẫn không cảm thấy buồn bực chút nào, trái lại híp mắt, vuốt vuốt chòm râu không rậm cũng không hề đẹp dưới cằm mình, nói: “Tô công tử có thể có thành tựu như hiện tại đương nhiên không phải tầm thường, Thiên Lam viện ở phương diện đào tạo đệ tử thì Thục Sơn chúng ta nhất định không thể theo kịp một hai, nhưng ý của lão phu chính là, nếu như Tô công tử vứt đao theo kiếm, thành tựu bên trong, ta nghĩ hơn mười năm sau so với Thánh Nhân Ngọc Hành cũng không thua kém quá nhiều.”

“. . .”

Mọi người nghe vậy đều sững sờ, trong xã hội hiện nay, nếu như hỏi Tinh Vẫn mạnh nhất là người nào, chỉ sợ hiển nhiên rước lấy không ngớt tranh luận.

Nhưng nếu như trở lại quá khứ mấy năm, lúc Ngọc Hành còn sống, vấn đề này sẽ không một ai có chút tranh luận.

Năm ấy Ngọc Hành trấn thủ lãnh địa Nhân tộc, hơn mười năm chưa hề ra tay, chỉ có Thiên Khu Thiên Quyền phòng thủ Tây Lương, nhưng đánh không lại Man Vương đã luyện hóa hoàn toàn tinh phách Đế Giang, bị gã đánh gục.

Ngọc Hành tức giận, bắn ra một kiếm cách xa vạn dặm, chấn động Man Vương không ai bì nổi tránh lui trăm dặm, rồi sau đó lại càng lưu tâm nếu Ngọc Hành không chết, Man tộc không có phương pháp tiến vào quan Vĩnh Ninh.

Ngọc Hành rốt cuộc mạnh như thế nào, người đời khó có thể đoán được.

Nhưng Hoắc Thành Nghĩa lại cho rằng nếu như Tô Trường An đổi sang kiếm đạo, hơn mười năm lại có thể cùng so sánh, ngôn luận như vậy nếu như là người ngoài nói ra đương nhiên sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Nhưng Hoắc Thành Nghĩa dù sao đã từng là chưởng môn Thục Sơn, tông sư kiếm đạo được thiên hạ công nhận, lời nói và việc làm của lão hiển nhiên có đạo lý riêng.

“Chẳng lẽ cũng là bởi vì Kiếm Tâm Thông Minh trong lời nói của tiền bối? Đây rốt cuộc là vật gì?” Hoa Phi Tạc dù sao cũng lớn hơn Tô Trường An và La Ngọc Nhi mấy tuổi, bắt được mấu chốt của vấn đề rất nhanh, nói cho Hoắc Thành Nghĩa biết vấn đề của mình.

“Kiếm trên đời này đại khái chia làm ba loại, thứ nhất là phàm kiếm (kiếm thông thường), chỉ cần có thể cầm lên được, người bình thường cũng có thể khống chế. Thứ hai là linh kiếm, kiếm làm bạn với người, dung nạp ý nghĩ của bọn họ, cảm nhận tâm tư của bọn họ, dưới năm rộng tháng dài sinh ra linh trí. Người bình thường ai cũng có thể khống chế được loại linh kiếm này, nhưng nếu không thể được nó nhận thức, khó khăn sử dụng ra một hai tầng uy lực của nó, bên trong Kiếm Trủng Thục Sơn, kiếm được chôn cất phần lớn là loại linh kiếm này. Loại thứ ba là thần kiếm, người đời mặc dù thường nói hai chữ Thần Kiếm, nhưng cũng ít khi thấy được thần kiếm chân chính.”

“Vật sống là linh kiếm, vạn vật trên thế gian hễ có linh trí, liền có đạo sinh tồn, cũng có mong muốn được mạnh mẽ, mà linh kiếm thực sự nổi bật, hoặc tu luyện nghìn năm, hoặc do phong vận của người nắm giữ, phá vỡ tạo hóa, có thể linh hóa hình, liền gọi hai chữ thần kiếm! Loại thần khí này, thế gian rất hiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”

“Mà cho dù có may mắn có được, nhưng linh của Thần Kiếm đã giao hội cùng tu sĩ không thể nghi ngờ, có ngạo khí, cho dù Tinh Vẫn nếu như không được nhận thức, cũng khó có thể khống chế. Duy người có Kiếm Tâm Thông Minh, có thể tâm ý tương thông cùng kiếm, kiếm được kỳ linh, có thể giúp đỡ kiếm linh tu luyện, mà người đắc kiếm ý, có thể trợ người ngăn địch. Hai người cùng có lợi, tu luyện kiếm đạo lại càng thuận buồm xuôi gió, tiến triển cực nhanh.”

Lời nói của Hoắc Thành Nghĩa cực kỳ êm tai, làm Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi không khỏi đều có chút thay đổi sắc mặt.

Chỉ có lông mày Tô Trường An nhíu lại một cái.

Hắn cảm thấy Hoắc Thành Nghĩa nói không đúng.

Nếu theo như lão nói, người có Kiếm Tâm Thông Minh có thể được thần kiếm nhận thức.

Chín chuôi phó kiếm của thần kiếm Thập Phương đều có thể hóa hình, thần kiếm Thập Phương của hắn hiển nhiên cũng nên có được kiếm linh của mình. Nhưng từ khi hắn có được kiếm này đến nay, tuy rằng sử dụng thuận buồm xuôi gió, nhưng lại chưa bao giờ đạt được kiếm linh của thần kiếm Thập Phương đáp lại.

Như thế, lời nói của Hoắc Thành Nghĩa hiển nhiên có chỗ bất công.

Nghĩ tới đây, hắn gọi ra thần kiếm ở trong hộp, đưa đến trước người Hoắc Thành Nghĩa, cũng nói từng cái nghi vấn của mình với Hoắc Thành Nghĩa.

Hoắc Thành Nghĩa nghe vậy sững sờ, lão đương nhiên từng nghe qua uy danh của thần kiếm Thập Phương, mà lấy tư cách hai thanh phó kiếm của thần kiếm lúc này vẫn còn đặt ở bên trong Kiếm Trủng, lão đã từng may mắn nhìn thấy, nhất định là thần kiếm có thể hóa hình. Theo lý chủ kiếm này hiển nhiên cũng có thể làm ra uy năng như vậy.

Nhưng khi lão nghe được những nghi vấn của Tô Trường An, lúc nhận được kiếm này, lông mày chợt nhíu lại.

“Kiếm này chính là thần kiếm không thể nghi ngờ.” Lão tự tay vuốt ve thân kiếm Thập Phương, cử động chậm chạp mà ôn nhu. Đối với một tên kiếm khách sa tâm vào kiếm đạo hơn mười năm, mỗi một thanh thần kiếm đều là vật quý báu đương thời, cũng đáng giá để bọn hắn ôn nhu đối xử như với người yêu của mình.

“Thế nhưng, kiếm linh của nó lại không có ở đây.” Lông mày Hoắc Thành Nghĩa nhíu càng sâu hơn, “giống như bị người dùng bí pháp nào đó rút đi. . .”

“Rút đi kiếm linh?” Lời bàn như vậy khiến ba người Tô Trường An hoảng hốt.

“Sư thúc của ta chính là Tinh Vẫn mạnh nhất lúc đương thời, ai có thể rút đi kiếm linh của người?” La Ngọc Nhi là người đầu tiên hỏi, hiển nhiên cũng không tin lời nói của Hoắc Thành Nghĩa.

Chính như La Ngọc Nhi nói, điều này cũng thực sự là nghi hoặc trong lòng Tô Trường An.

Lúc Ngọc Hành còn sống, ai dám ngăn cản phong mang kia? Lại không ai có thể rút đi kiếm linh bên trong bội kiếm của lão.

“Ta cũng không biết. Chỉ đáng tiếc thanh thần kiếm này, nếu như kiếm linh vẫn đang còn, sức mạnh bên trong đáng sợ đến cỡ nào.” Hoắc Thành Nghĩa làm như không thấy với sự bất mãn của La Ngọc Nhi, chỉ là tự mình cảm thán nói, tựa như thương xót đối với việc thần kiếm Thập Phương bị rút đi kiếm linh lớn hơn rất nhiều so với ba người Tô Trường An.

Cuối cùng, lão trả lại kiếm Thập Phương cho Tô Trường An sau đó lại nhìn ba người một cái, dường như thấy được bọn hắn không tin tưởng mình, lão cười nói: “Tô công tử nếu như cảm thấy lão phu ăn nói bậy bạ, thực sự có thể thử một lần.”

“Hả? Thử như thế nào?” Tô Trường An thu kiếm về hộp, nói.

Hắn bởi vì Mạc Thính Vũ cùng Sở Tích Phong, xưa nay yêu quý đao đạo, thế nhưng cuộc chiến ở Tây Lương hiện tại nguy như chồng trứng, thêm với Tư Mã Hủ đã bắt đầu phát ra những cơn sóng ngầm, Tô Trường An càng hiểu được tầm quan trọng của thực lực. Nếu đúng như Hoắc Thành Nghĩa nói, hắn mặc dù sẽ không từ bỏ đao đạo, nhưng cũng rất sẵn lòng bỏ một chút công sức trên kiếm đạo.

“Kiếm Trủng là chỗ khảo nghiệm mà mỗi đệ tử thân truyền Thục Sơn đều phải vượt qua, bên trong hung hiểm nhất chính là lấy kiếm. Ta đã nói qua lúc trước, bên trong Kiếm Trủng kiếm ý ngang dọc, vả lại đã tự thành một khối, mà mỗi khí lấy đi một thanh kiếm, sẽ đánh vỡ cân bằng lúc trước, khó tránh khỏi bị kiếm ý trong Kiếm Trủng này gây thương tích. Bởi vậy người cầu lấy kiếm phải có được sự đồng ý của kiếm, mới có thể bình yên lấy kiếm đi sử dụng.”

“Ta đã cho rằng Tô công tử là Kiếm Tâm Thông Minh, Tô công tử lại là vì lấy kiếm mà đến đây, có thể thử một lần cầm hai thanh thần kiếm năm ấy lưu lại Kiếm Trủng, sẽ biết lời của lão phu là thật hay giả?”

Hoắc Thành Nghĩa nói như vậy, ngữ khí cực kỳ chắc chắc, hiển nhiên rất tin tưởng phán đoán của mình.

“Như thế cũng được.” Ba người Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc liếc nhau, thầm cảm thấy lời nói của Hoắc Thành Nghĩa trái lại có phần đạo lý, do đó liền gật đầu đáp ứng.

“Vậy làm phiền tiền bối dẫn đường cho chúng ta rồi.” Hoa Phi Tạc cung kính nói.

“Tốt tốt.” Hoắc Thành Nghĩa liên tục gật đầu, dường như đối với chuyện này cũng rất vui mừng.

—o0o—