Q5 - Chương 193: Ác quỷ

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Trường An đưa cánh tay ra ngoài.

Chậm chạp mà kiên định.

Hắn nắm chặt một chưởng sắp đập xuống của Hoàn Nhan Tả Ứng.

Lúc đó, Hoàn Nhan Tả Ứng cảm thấy tay mình tựa như va chạm vào bức tường nào đó, cũng không thể tiến lên dù chỉ nửa phần.

“Ngươi!” Trong ánh mắt gã nhìn về phía Tô Trường An tràn đầy khiếp sợ cùng khó hiểu.

Không nói đến linh lực của Tô Trường An đã khô kiệt từ lâu, cũng không nói linh hồn của hắn dưới U Đô Quỷ Hỏa thiêu cháy đã tàn phá không chịu nổi.

Dù cho Tô Trường An ở thời kỳ toàn thịnh, chẳng có lý do gì để có thể tiếp được một chưởng này của gã.

Nhưng nghi vấn như vậy sau lúc gã thấy rõ bộ dáng của Tô Trường An, đều tan thành mây khói.

Con ngươi của gã vào lúc đó bỗng nhiên phóng đại, trên mặt lại hiện lên vẻ sợ hãi lần nữa.

Tô Trường An đương nhiên vẫn là Tô Trường An kia.

Nhưng không biết từ lúc nào, chung quanh hắn đã đứng đầy chi chít ác quỷ. Đó là những oan hồn của đám đao khách kia.

Hắn vươn tay của mình về phía Hoàn Nhan Tả Ứng, đám đao khách sau lưng hắn vào lúc đó cũng vươn tay của họ ra.

Một người cùng ba nghìn oan hồn, dứt khoát ngăn lại một chưởng của Hoàn Nhan Tả Ứng, cho dù gã là Tinh Vẫn.

Đây là chấp niệm đáng sợ biết bao.

Lúc còn sống theo hắn xông pha khói lửa.

Cho dù sau khi chết hóa thành oan hồn, cũng muốn che chở cho hắn.

Hoàn Nhan Tả Ứng trở thành Tinh Vẫn đã trăm năm, chuyện không tưởng tượng được như vậy, gã hầu như mới nghe lần đầu.

“Ngươi nói.”

“Bọn họ là oan hồn, bọn họ không thể yên nghỉ.”

“Bọn họ trong ngàn năm vạn năm, không chỗ để về.”

Lúc đó thanh âm của Tô Trường An vang lên, lạnh lẽo như vậy, giống như Tu La từ địa ngục leo ra, như Tử Thần đi ra từ minh phủ.

“Nhưng bọn họ, là đồng bào của ta.”

“Huynh đệ của ta.”

“Trưởng bối của ta.”

“Ta sẵn lòng gánh vác khổ cực của bọn họ, chịu đựng nghiệp quả của bọn họ, cũng trở thành chỗ bọn họ trở về.”

Hắn nói từng câu từng chữ, giọng nói bao bọc sát ý càng lúc càng đậm đặc.

Mỗi một cái âm tiết mặc dù từ trong miệng hắn phun ra, lại giống như mấy ngàn người cùng nhau nhắc tới.

Thanh âm kia dường như mang theo ma lực nào đó, trực tiếp đánh thẳng tới nội tâm Hoàn Nhan Tả Ứng, sắc mặt của gã càng lúc càng yếu ớt, trên trán thậm chí bắt đầu hiện lên chi chít mồ hôi.

“Ngươi hoàn toàn không có cách nào thừa nhận nhiều nghiệp quả của lệ quỷ như vậy.” Gã không thể tin nói ra, nhưng ngữ khí thanh âm rung động đã biểu lộ tất cả sợ hãi trong lòng gã lúc này.

Mà không thể phủ nhận là lời nói của Hoàn Nhan Tả Ứng rất đúng.

Lệ quỷ do ba nghìn đao khách hóa thành so với những lệ quỷ chết oan tầm thường kia khác nhau rất nhiều.

Lúc sống tu vi của bọn họ vốn cực cao, lại tu luyện công pháp chí tà là Minh Thư Huyết Kỷ, bởi do đó oan hồn của bọn họ phải chịu đựng oán khí và nghiệp quả gấp nhiều lần so với oan hồn bình thường.

Lấy trạng thái của Tô Trường An, nếu muốn tiếp nhận nghiệp quả cường đại như thế, theo lý là chuyện hoàn toàn không thể được.

Nhưng Tô Trường An nghe vậy, khóe miệng lại đột nhiên vẽ ra một ý cười.

“Ai nói ta không thể?” Hắn nói như vậy, sát khí trên hai đầu lông mày bỗng nhiên đậm đặc.

Môi của hắn vào lúc đó mở ra, chợt quát lên: “Phù Đồ Tam Thiên!”

Một tiếng kiếm minh chợt vang lên, âm thanh như chuông ngoài cửa chính bỗng nhiên vang vọng trong bóng tối, trực tiếp tác động đến tâm thần của mọi người ở đây.

Rồi sau đó một thanh trường kiếm so với bóng tối còn đen kịt hơn vài phần bay lên từ hộp kiếm sau lưng hắn.

Phía sau, ba nghìn linh kiếm giống như thần tử bảo hộ quân vương theo sát, cùng thanh thần kiếm này thẳng tắp bay về phía chân trời.

“Năm đó, Sở Tiêu Hàn, dùng thần đao Hạ Hầu Huyết tiếp nhận ba mươi vạn vong linh Kiến Nghiệp, Sở gia từ đó trăm năm lưng đeo nợ máu, cho đến sau đó trăm năm, sư phụ của ta là Sở Tích Phong chém xuống đầu lâu Hạ Hầu Uyên, mới có thể khiến cho ba mươi vạn vong linh có thể yên nghỉ.”

“Ngày hôm nay, ta Tô Trường An là Thủ Vọng giả đời thứ chín của Thiên Lam viện, nguyện noi theo tiên hiền, dùng linh kiếm Phù Đồ Tam Thiên tiếp nhận ba nghìn vong hồn Giang Đông.”

Hắn nói như vậy, rồi sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàn Nhan Tả Ứng, lệ quỷ do đám đao khách đứng phía sau hắn hóa thành từng tên bay về phía chân trời, tràn vào bên trong những thanh linh kiếm phía sau chuôi Tam Thiên Phù Đồ.

“Ta dùng tính mạng của mình thề.”

“Tô Trường An ta nếu như có một ngày tu thành Tinh Vẫn, chắc chắn sẽ đi Thánh Đình các ngươi, lấy cái mạng chó của đám Thánh tử kia, treo thi thể nó trước quan Vĩnh Ninh, phơi thây trăm ngày, lại cho chó ở miền quê hoang dã phanh thây!”

Hắn nói từng chữ một, con mắt rốt cuộc không nhìn thấy trong veo như trước kia, chỉ tràn đầy phẫn nộ cùng màu máu đỏ tươi.

“Ta muốn tiêu diệt cả nhà Thác Bạt Nguyên ngươi, vợ con và trẻ em, trọn đời làm nô lệ!”

“Ta muốn anh linh của ngươi, không được đi Tinh Hải, không thể chôn cất ở dưới đất, luân hồi ngàn năm, không thể yên nghỉ!”

Thanh âm của hắn càng ngày càng lớn, lại hiển nhiên mang theo nức nở.

Tô Trường An chưa bao giờ hận một người như lúc này.

Bắc Thông Huyền chết rồi, Từ Nhượng chết rồi, Sở Nguyên Bạch cùng đám đao khách của y đều chết hết.

Còn có rất nhiều bá tánh Tây Lương cũng đã chết.

Tô Trường An cũng đã chết.

Thiếu niên ngày ấy chết rồi.

Từ giờ trở đi, hắn là một ác quỷ, trong lòng đầy ắp lửa giận và thù hận.

Hắn kéo lại đám đao khách từ địa ngục, hắn phải vì bọn họ báo thù, hắn muốn đem những khổ cực mà hắn cảm thụ, trả lại cho Thác Bạt Nguyên gấp trăm nghìn lần.

Lúc này, vong hồn của ba nghìn đao khách rốt cuộc đều tràn vào bên trong ba nghìn linh kiếm kia.

Sát khí trên hai đầu lông mày của Tô Trường An càng ngưng tụ, linh lực từ trong cơ thể hắn tuôn ra dần dần bị nhiễm lên một màu tối trăm, dường như đang mở rộng về phía tà lực nào đó.

“Ba ngàn Liên Hoa Trán!”

Hắn hét to một tiếng, sát ý lên cao.

Thần kiếm Phù Đồ trên đỉnh đầu vang lên một tiếng kiếm minh, dẫn theo ba nghìn linh kiếm phía sau ào ào hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp đánh tới đầu lâu Hoàn Nhan Tả Ứng.

Tốc độ của chúng nó cực nhanh, nhanh đến mức cho dù là Tinh Vẫn cũng khó có thể tránh khỏi giật mình dưới loại tốc độ này.

Hoàn Nhan Tả Ứng trong lúc vội vã gọi ra từng đường linh viêm, bao bọc quanh người mình, cố gắng ngăn kiếm ý ầm ầm kéo đến.

Nhưng trong tích tắc thần kiếm Phù Đồ đen kịt va chạm vào linh viêm của gã, ba nghìn đóa kiếm ảnh hoa sen bỗng nhiên tràn ra.

Bọn chúng từng đường đụng vào phía trên linh viêm mà Hoàn Nhan Tả Ứng gọi ra.

Linh viêm vào lúc đó đã bắt đầu một trận run rẩy không theo bất kỳ quy luật nào, dường như là không thể tiếp nhận lực va chạm mạnh mẽ như vậy.

Cuối cùng, sau khi giằng co mấy hơi thở, hoa sen trước người Hoàn Nhan Tả Ứng đều bị phá vỡ.

Thanh thần kiếm Phù Đồ đen kịt đột nhiên xé ra một lỗ máu ở trước ngực của gã, mang theo một đường huyết quang, xuyên qua sau lưng gã.

Thần sắc trên mặt Hoàn Nhan Tả Ứng trở nên cứng ngắc, gã cúi đầu xuống, dường như muốn xem lỗ máu kia có phải là ảo giác của gã hay không, gã cảm thấy là một Tinh Vẫn, sao có thể bị một tiểu tử tu vi Thiên Thính cảnh gây thương tích?

Nhưng ánh mắt của gã còn chưa rơi xuống, ba nghìn linh kiếm phía sau Phù Đồ bám theo, bọn chúng phát ra từng đợt gào thét tê tâm liệt phế, đó chính là tiếng gào thét của vong hồn đến từ trong cơ thể của bọn chúng.

Sau đó một thanh nối tiếp một thanh xuyên qua người gã.

Thân hình vị Tinh Vẫn này vào lúc đó trở thành tổ ong.

Sắc thái trong con ngươi gã dần dần trở nên rời rạc, thân thể vào lúc đó rốt cuộc đã mất đi một phần khí lực cuối cùng, ầm ầm sụp đổ.

Mà cùng lúc đó, nữ tử áo xanh ở nơi xa giống như đã đoán được từ sớm, một lần nữa lấy tiêu ngọc bên hông ra.

Một tiếng tiêu xa xưa lại vang lên trong cả vùng đất Tây Lương lần nữa.

—o0o—