Q5 - Chương 148: Ta thay ngươi sống tiếp

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trấn Bạch Mã, Quách Tước vô cùng buồn chán ngồi trong quán trà của chính mình.

Thời gian ba người Tô Trường An rời đi đã qua hai tháng.

Hai tháng này, quân đội đóng ở trấn Bạch Mã càng ngày càng nhiều. Binh lính mỗi ngày đi lại trong trấn, đao kích sáng loáng trên tay bọn họ khiến cho dân chúng trong trấn hốt hoảng trong lòng.

Bọn họ giống như là đang nói với những đám dân chúng này chiến tranh loạn lạc chuẩn bị bắt đầu.

Vì vậy, dân cư trấn Bạch Mã ngày qua ngày càng thêm ít.

Quán trà của Quách Tước buôn bán hiển nhiên ngày càng tồi tệ.

Trong tay gã trái lại có rất nhiều tiền tài trước kia Tô Trường An để lại, mặc dù trong lòng không nỡ bỏ quán trà mà tổ tông lưu lại này, nhưng người rốt cuộc vẫn phải lưu lại cho mình một con đường sống, gã cũng có ý định ở lại nơi này mấy ngày chỉnh đốn hành lý chuẩn bị rời đi.

Tuổi tác của gã cũng không cao, nhưng vợ con nhà mình chết sớm, nhiều năm qua trong lòng gã luôn luôn nhớ kỹ người vợ đã chết, cũng không có ý định lấy vợ kế.

Lần này đi cũng thoải mái, một thân một mình.

Gã nghĩ đến nếu như muốn bắt đầu lại, trong tay lại có chút tiền tài. Bản thân đi đến nơi khác, không bằng sẽ tìm cô nương một nhà nào đó. Dù sao cũng không thể bất hiếu, rốt cuộc gã vẫn muốn vì Quách gia của chính mình tích lũy miếng hương khói tiếp theo.

Mà trấn Bạch Mã này, gã biết rõ bạn bè của mình đều đã rời đi, nếu thực sự có điều gì không muốn, chính là thầy giáo già ở phía tây trấn kia.

Người đó đã từng là thầy giáo trong học viện trấn Bạch Mã, làm người tuy rằng có chút nghiêm khắc, lúc đó gã lại tinh nghịch, đương nhiên cũng không thiếu bị thầy giáo trách phạt, thế nhưng dù sao vẫn là thầy của gã.

Thầy giáo già không có con cháu, bây giờ tuổi tác đã cao, trấn Bạch Mã lại có tình huống như vậy, Quách Tước mỗi khi nghĩ đến sau lúc gặp được lão, trong lòng đã có chút buồn rầu. Do đó trước khi quyết định rời đi, gã cố ý tới cửa đưa cho lão chút tiền tài. Gã từ trước đến nay trong lòng lương thiện, lúc tuổi còn trẻ không cam lòng tầm thường, học người vào Nam ra Bắc, lúc ở U châu còn cứu một đứa bé con. Nhưng sau đó đã mất liên lạc, gã chỉ nhớ mang máng đứa bé kia dường như cùng họ với mình.

Nghĩ đến những thứ này, Quách Tước lại đi tới cửa nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài. Có chút tối tăm, dường như trời lại muốn mưa.

Gã phỏng đoán hôm nay sẽ không còn người tới, dù sao cũng quyết định rời khỏi, quyết định thu sạp hàng, chỉnh đốn hành lý thôi.

Nghĩ đến như vậy, gã liền trở lại bắt đầu lau cái bàn mấy ngày nay cũng không có người sử dụng qua.

Làm như vậy quả thực cũng không có ý nghĩa gì, nhưng qua nhiều năm như thế đã tạo thành thói quen. Gã vừa thu dọn sự vật trong phòng, vừa liếc nhìn quán trà trống rỗng, trong lòng không khỏi tuôn ra chút vẻ u sầu.

“Ai.” Gã thở dài một hơi, trong lòng thầm suy nghĩ ‘cũng không biết còn sống để về tới đây hay không’.

Sau đó mấy hơi thở, gã vẫn chỉnh đốn lại tâm tình của mình, đi đến lối vào. Chuẩn bị khép lại cửa quán trà của mình, mà đúng lúc này, một cánh tay bỗng nhiên từ bên ngoài duỗi tới, ngăn cản cửa lớn đang từ từ khép lại.

Trong lòng Quách Tước sững sờ, chờ gã thấy được dung mạo người đến, trên mặt lập tức nổi lên chồng chất ý cười.

Người tới là ba đến năm nam nhân ăn mặc kiểu quan quân, người cầm đầu lại càng cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt hung thần, nhìn qua chính là kiêu binh lăn lộn nhiều năm trong quân đội.(kiêu binh: binh lính càn quấy)

Có câu là dân không chống lại quan, Quách Tước theo bản năng cảm giác được lai giả bất thiện.

Gã cúi đầu xuống liên tục nói: “vị quân gia này, khách điếm đóng cửa rồi, nếu muốn uống trà ngày mai lại đến đi.”

“Quách lão bản thông thường đều vào giờ Tuất mới đóng cửa, hôm nay mới đến giờ Dậu, sao có thể vội vã đóng cửa rồi? Chẳng lẽ xem thường Thường tướng quân chúng ta?” Lúc này, một vị sĩ tốt nam tử ăn mặc quái gở ở bên cạnh sĩ quan kia nói.

Quách Tước cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, gã không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy người này đã từng là tiểu nhị của tiệm mình. Trước đó vài ngày đã bỏ công việc theo quân đội của triều đình, cũng không nghĩ ngày hôm nay thế mà mang theo người theo trong miệng của y là Thường tướng quân đi tới quán trà của gã.

Quách Tước tự hỏi tiểu nhị này lúc làm công cho mình, mặc dù chưa từng cho y bao nhiêu giàu sang, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ. Y mang theo vị Thường tướng quân này đến quán trà của gã, rốt cuộc có ý như thế nào.

Nhưng việc đã đến nước này, gã đương nhiên không dám từ chối một lần nữa.

“Tướng Quân đã muốn uống trà, vậy mời đến đi.” Xong gã liền dẫn mấy người kia ngồi xuống bên trong quán trà, đang muốn cáo lui đi ra phòng sau đưa tới một chút nước trà cho bọn họ.

Nhưng lúc này, vị Thường tướng quân cầm đầu kia lại khẽ vươn tay ngăn cản việc làm của Quách Tước.

“Không cần.” Vị Thường tướng quân kia nói như thế.

“Hả?” Quách Tước sững sờ, trong lòng khó hiểu. Mấy người hung ác này đi tới quán trà, cũng không phải uống trà, vậy có chuyện gì? Gã làm người từ trước đến nay luôn luôn an phận, cũng thực sự nghĩ không ra chính mình từng làm chuyện gì xung đột với mấy vị quân gia này.

Gã không khỏi ném ra một ánh mắt cầu cứu về phía vị đã từng là tiểu nhị của mình, hy vọng y suy nghĩ trên tình cảm giúp gã một lần.

Mà lúc vị tiểu nhị kia cảm nhận được ánh mắt của gã, cũng thực sự cất bước đi ra.

Chỉ thấy y ho khan hai tiếng, muốn nói chút gì đó.

Nhưng lời nói ra khỏi miệng, cũng không phải là lời hay ho cứu mạng, trái lại là lời nói ác độc hại tính mạng người khác.

“Quách lão bản, gần đây chính là phát tài a?” Tiểu nhị kia nói như vậy, ánh mắt nhìn Quách Tước từ trên xuống dưới.

Quách Tước nghe vậy chấn động trong lòng, lại nhìn thấy trong mắt những thứ sĩ tốt này ẩn sâu tham lam, bỗng nhiên đoán được vài phần mục đích những người này đến.

“Ta. . . đây là vốn kiếm sống của ta. . . việc làm giàu, sao có thể dính dáng tới ta.” Gã vội vàng thề thốt phủ nhận.

“Đúng không? Nhưng ta có nghe vài ngày trước đó có người trông thấy ngươi đưa trăm lượng bạc cho thầy giáo già họ Hồ ở phía tây trấn, chuyện này nên giải thích như thế nào?” Sĩ tốt kia dường như đã sớm lường trước phản ứng của Quách Tước sẽ như vậy, lông mày y nhíu lại, chậm rãi nói.

“Điều này. . .” Quách Tước không ngờ chuyện này lại bị bọn chúng biết được, trong lòng càng bối rối, tạm thời không biết đáp lại như thế nào.

Đùng!

Vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn, vị Thường tướng quân kia đánh thật mạnh vào bàn gỗ bên cạnh, bàn gỗ đơn sơ này dưới một chưởng của y vỡ thành từng mảnh.

Quách Tước chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, thân thể của gã run lên, nghiễm nhiên là cực kỳ hoảng sợ.

“Tiểu nhân. . . tiểu nhân. . . bây giờ liền đi lấy.” Gã đâu còn nhiều thêm nữa chữ, thân thể run rẩy thối lui về phía quầy hàng, trong chỗ tối lấy ra một cái bao, lại tìm kiếm trong bao một hồi, rốt cuộc lấy ra một túi tiền phồng lớn, thân thể run rẩy đưa tới tay họ Thường tướng quân.

Tướng quân họ Thường kia lạnh con mắt liếc nhìn Quách Tước một cái, đặt túi tiền ở trên tay suy nghĩ một phen, sắc mặt lạnh như băng rốt cuộc trồi lên vẻ vui mừng. Y không chút dấu vết giấu túi tiền vào trong ngực, lại quay đầu nhìn Quách Tước một cái, hỏi: “nói, ngân lượng này từ nơi nào tới.”

Quách Tước tuy rằng đau lòng số tiền tài này, nhưng bây giờ cũng biết bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, vội vàng nói tới việc Tô Trường An tặng ngân lượng cho gã, chỉ theo bản năng giấu đi cuộc nói chuyện giữa ba người Tô Trường An và Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi.

“Hừ! Vô duyên vô cớ, sao có người cho ngươi nhiều ngân lượng như vậy!” Tướng quân họ Thường nghe vậy, mãnh liệt đứng người lên, con mắt âm lãnh hiện lên sát cơ.

Trong lòng Quách Tước cả kinh, nghĩ thầm tai họa sắp đến.

Chỉ nghe một tiếng bịch, thân thể của gã mãnh liệt quỳ xuống, miệng hô lớn: “oan uổng, oan uổng quá!”

Nhưng tiếng nói vừa dứt, gã chỉ cảm thấy một đường hàn mang hiện ra trước mặt, đến khi màu máu hiện ra đã triệt để mất ỵ́ thức.

Thân thể của gã giống như con rối mất sợi kéo ầm ầm ngã xuống đất, đầu lâu của gã hóa thành một quả bóng da cuồn cuộn một hồi trên mặt đất, cuối cùng chậm rãi dừng lại. Chỉ là trong con ngươi vẫn mang theo phẫn hận cùng không cam lòng chưa tản đi.

“Quách Tước, bán nước thông đồng với địch, đền tội tại chỗ.” Sĩ quan họ Thường chấn động thanh đao cho vết máu rơi xuống, lạnh giọng nói. Sau đó, trường đao trở vào bao, thân thể liền cất bước đi nhanh, mang theo mọi người cũng không quay đầu lại chạy đi.

. . .

Cảnh ban đêm dần dần bao phủ trấn Bạch Mã, cơn mưa đầu hạ liền tới, mưa như trút nước cuồn cuộn, mang theo sấm sét vang dội, quấy trấn Bạch Mã vốn cằn cỗi thành một cái đầm lầy lội.

Đại quân đất Thục áp sát, mà đêm mưa từ trước đến nay là cơ hội tốt nhất tập kích doanh trại địch, Thần tướng đóng ở trấn Bạch Mã hiển nhiên ý thức được điều này, y điều càng nhiều tướng sĩ binh lính đến đầu tường, trong chốc lát trong trấn Bạch Mã sĩ tốt bị điều động càng tới tấp.

Nhưng cũng không ai chú ý, hoặc có thể chú ý tới nhưng cũng không muốn quan tâm, trong quán trà có một cái đầu người tách rời thi thể.

Có vài người, đã chết liền là chết.

Thói đời này chính là như vậy, làm người dù sao cũng phải cân nhắc cho chính mình.

Không có ai sẽ vì một người chết, mạo phạm đến người không nên đắc tội.

Tai họa không dính đến mình, cần gì phải để ý kẻ khác.

Nhưng cho dù ai cũng không chú ý tới, có một bóng người dưới đêm mưa đi vào quán trà này.

Hắn xuyên qua đám người, đi dưới màn mưa.

Nhưng bất kể là mưa hay người đều giống như chưa bao giờ chú ý đến hắn.

Binh lính chưa hề vặn hỏi lai lịch của hắn, màn mưa cũng chưa từng làm ướt góc áo hắn.

Hắn giống như một cái âm hồn, chậm rãi đi tới quán trà này.

Sau đó hắn ngừng lại, đánh giá bố trí trong quán trà từ trên xuống dưới, rốt cuộc ánh mắt dừng lại trên bộ thi thể đó.

Hắn ngừng lại như vậy một hồi, dường như đang suy nghĩ một chút gì đó.

Sau đó mấy hơi thở, hắn lại đi tới trước cái đầu người kia, nhẹ nhàng nhặt nó lên.

“Trên đường ta từ Trường An đi đến U châu, ta bồi hoàn người thiếu mỗi một phần nhân quả.”

“Ta dùng thời gian một năm, lại luôn thiếu một lần.”

“Thật lâu ta mới tính đến, năm ấy ngươi cứu ta ở U châu, cử chỉ vô tâm, lại cứu được một cái mạng của ta.”

“Đây là nhân do ngươi gieo xuống, cũng coi như quả ta nợ ngươi.”

“Ta đáng nhẽ cần phải trả nợ, nhưng ngươi đã tây du, theo lý nhân quả này đã kết thúc, nhưng rốt cuộc trong lòng ta cảm thấy khó có thể bình an.”

Người nọ nói như vậy, thanh tuyến bình thản, giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Hắn trầm mặc ở đây thật lâu, dường như đang suy nghĩ làm cách nào để mình cảm thấy an tâm.

“Ta tên là Quách Tam, ngươi tên Quách Tước. Ngươi đã chết rồi, ta lại thiếu nợ ngươi một đoạn nhân quả, không bằng từ nay về sau, ta liền đổi làm Quách Tước.”

“Ta liền mang ngươi. . . tiếp tục sống.”

Người nọ nói xong lời này, nhẹ nhàng để đầu người trên tay xuống. Sau đó hắn đứng lên, cất bước đi đến phía màn mưa một lần nữa.

Ngày đó, trấn Bạch Mã bị tập kích cực kỳ quỷ dị.

Một vị Thiên Phu trưởng hộ Thường, tính cả hơn chín trăm tám mươi người dưới tay y trong vòng một đêm đều toi mạng, lại không có bất kỳ ai thấy được bộ dáng của hung thủ.

Cái ngày đó, đêm mưa lờ mờ có một ngôi sao sáng lên.

Nó gọi là Thiên Cơ.

Cái ngày đó, một người đạp trên cảnh ban đêm, rốt cuộc bước lên đường đi Tây Lương.

—o0o—