Q6 - Chương 09: Yêu quân!

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sợ sao?

Lưu Đại Hoành tự hỏi bản thân.

Y rất nhanh đưa ra được câu trả lời của mình.

Sợ! Đương nhiên là sợ! Sợ muốn chết!

Vốn y vẫn nghi ngờ về lời lẽ trong bản truy nã viết về Tô Trường An, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của Tô Trường An, y đã chấp nhận chúng.

Đương nhiên, y không dám biểu lộ ra.

Y vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tô công tử hỏi thế có ý gì, ngươi đã cứu Lưu mỗ, tại hạ vô cùng cảm kích, sợ cái gì chứ!”

“Tại sao?” Tô Trường An cứ như không nghe thấy lời y nói, hỏi tiếp.

Ngọn lửa chiếu vào một bên mặt thiếu niên, làm gương mặt của hắn nửa sáng nửa chìm trong bóng tối.

Giọng nói trong veo dễ nghe chẳng biết tại sao rơi vào tai Lưu Đại Hoành lại chẳng khác gì tiếng sấm.

Lưu Đại Hoành lại nuốt nước miếng, y rất muốn mặt mình đầy vui vẻ, nhưng trong lòng quá sợ hãi làm cơ thịt của mặt trở nên cứng ngắc.

Y há miệng, nhưng đầu óc trống rỗng, cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.

“Ta cứu các ngươi, nhưng các ngươi lại sợ ta.” Tô Trường An nói tiếp, quét mắt qua mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Đại Hoành.

Nói xong câu này, Tô Trường An khẽ cười tự giễu, rồi quay đi, khoanh chân ngồi xuống.

“Ta chỉ muốn trở lại Bắc địa, ta không định hại ai hết.” Nói xong, hắn nhắm mắt, im lặng.

U Vân lĩnh dù sao vẫn là U Vân lĩnh, lúc nào cũng có yêu ma tinh quái bộc phát, ngay cả năm đó Thánh Hoàng cũng bó tay hết cách. Người bình thường muốn đi qua nơi này đã khó càng thêm khó. Tô Trường An tuy hôm nay đã tu thành Vấn Đạo, nhưng U Vân lĩnh đã tồn tại nhiều năm, cũng có những bậc đại năng Tinh Vẫn ở đây mà chẳng có ai hay biết. Tô Trường An không muốn thêm chuyện, vốn định đường vòng mà đi, nhưng hôm nay trùng hợp gặp phải Lưu Đại Hoành, nên nghĩ hay là đi cùng, tiện tay giúp y cũng được.

Lưu Đại Hoành nghe vậy sững sờ, y nghe ra được ý tứ gì đó trong lời nói của Tô Trường An.

Hình như là sự ủ rũ, buồn rầu.

Thật không sao nghĩ ra được ba năm qua, cậu thiếu niên kia đã gặp phải chuyện gì mà đến nỗi biến thành bộ dáng như thế này.

Khi đó Tô Trường An rất ngây ngô và vui vẻ, thích nói chuyện phiếm với người ta nhưng lại không biết phải nói cái gì. Hồi ấy, là người từng trải, Lưu Đại Hoành cảm nhận được rất rõ bầu nhiệt huyết nóng hừng hực của thiếu niên.

Nhưng hắn ngày hôm nay lại vô cùng lạnh lẽo, như tảng băng vạn năm, tuy trên mặt vẫn còn nét vui vẻ ấy, nhưng tấm lòng bên dưới lớp áo đã trở nên cứng rắn như sắt.

Y cảm thấy có lẽ y đã hiểu lầm thiếu niên, nhưng vẫn không dám đi tới cạnh hắn.

Lưu Đại Hoành chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai.

Mọi người lại lên đường, tốc độ lần này rõ ràng nhanh hơn hẳn.

Tô Trường An rõ ràng không làm gì cả, Lưu Đại Hoành và đội áp tiêu không còn thấy sợ hắn như hôm qua nữa, họ cũng nhìn ra tiêu đầu và thiếu niên này có quen biết nhau, nên họ cũng thấy ít nhiều yên tâm.

Chưa tới nửa ngày, mọi người đã rời khỏi Trung Nguyên, vào U Vân lĩnh.

Cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến đổi, gió tuyết Bắc địa và thu hàn Trung Nguyên dường như đều vì cái nơi này mà trở thành như thế.

Nơi này quanh năm lúc nào cũng một màu xanh um tươi tốt, như một vùng quê đầy sức sống, nhưng trong sức sống bừng bừng ấy ẩn giấu cái gì đó thần bí, trong sự thần bí ấy lại cất giấu nguy hiểm và sát cơ.

Trở lại chốn cũ, người vật không còn.

Tô Trường An nhìn lại cảnh cũ, trong lòng nôn nao.

Hắn nhớ lại hồi ba năm trước, mình từ chỗ này đi đến Trường An, ba năm sau, hắn lại từ nơi này trở về Bắc địa.

“Năm đó ngươi chính là bắt đầu từ nơi này mà rời xa Bắc địa.” Lưu Đại Hoành cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái, đi tới bên cạnh Tô Trường An.

“Ừ.” Tô Trường An gật đầu, chính nơi đây hắn lần đầu rút ra Mạc Thính Vũ đao, cũng làm cho Thần Huyết Chúc Âm nhập vào cơ thể.

Nếu như nói chuyện ở Bắc địa gặp phải Mạc Thính Vũ là khởi điểm, thì chuyện Thần Huyết nhập vào cơ thể ở U Vân lĩnh chính là bước ngoặt lớn nhất.

“Ngươi thật là gian tế Yêu tộc à?” Lưu Đại Hoành không biết từ đâu lại có được dũng khí, hỏi.

Họ đều đội mũ, không sợ bị ai nghe thấy mình đang nói chuyện.

Tô Trường An nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn Lưu Đại Hoành, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lưu Đại Hoành cẩn thận ngắm nghía thiếu niên xem có manh mối gì không, nhưng y phải thất vọng, vì gương mặt của thiếu niên như một đầm nước, không gợn sóng không sợ hãi.

Y thở dài, lắc đầu: “Thật lòng ta không tin, nhưng cái công pháp ngày hôm qua của ngươi, cộng với…”

Y hơi ngừng lại, rồi nói thêm: “Nói cho cùng, lão Lưu ta cũng chỉ là một tên mãng phu, chưa thấy được việc đời quá lớn. Một người nói ta có lẽ không tin, nhưng nếu nhiều người nói…”

Lưu Đại Hoành không nói hết câu, Tô Trường An nói chung cũng đoán được vài phần.

Ừ, ba người thành hổ, miệng nhiều người nói xói chảy vàng, xưa nay vẫn luôn là như vậy.

Không trách được người ta không hiểu hắn, vì chính bản thân hắn cũng chưa từng giải thích điều gì.

Hôm nay thiên hạ đại loạn, dưới bàn tay của Tư Mã Hủ, Thiên Lam viện đã trở thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Muốn chỉ dựa vào bản thân mình để thay đổi thực tế là chuyện không dễ, nhờ câu nói này của Lưu Đại Hoành, Tô Trường An chợt hiểu ra vài thứ, trong mắt lóe lên một tia hàn mang, trong lòng bắt đầu xây dựng nên một kế hoạch.

“Ta không phải.” Hắn nhìn Lưu Đại Hoành.

Giọng nói rất chắc chắn, kiên định, nghiêm túc làm Lưu Đại Hoành sững sờ.

Y tin lời Tô Trường An.

“Mấy người Cổ Ninh thế nào rồi? Đã về Bắc địa chưa?” Tô Trường An lại hỏi.

“Họ à?” Lưu Đại Hoành chớp mắt: “Họ đều đã sớm trở về Bắc địa, đều đã có tiền đồ, Kỷ Đạo Lận Như đã trở thành đích tôn Thiên Phu trưởng, Cổ Ninh cũng leo lên ngồi vị trí Thái Thú, cha của y là Cổ Tướng Đình được lên chức, đến Nam Hồ thành, coi như là phu bằng con quý đi.”

Biết cố nhân mạnh khỏe, Tô Trường An nhẹ lòng một chút, khẽ gật đầu.

Chưa kịp nói gì, hắn bỗng biến sắc.

“Cẩn thận!” Hắn hét to, đẩy mạnh Lưu Đại Hoành, tay kia trường đao ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm về một hướng.

Lưu Đại Hoành cả kinh, chưa kịp hỏi thì lời ra đến miệng cũng dừng lại.

Y nhìn thấy rừng cây rậm rạp như có vật nặng nghiền qua, ở tít trên cao thò ra một hình ảnh cực lớn, cái bóng của nó bao phủ hết mọi người.

“Yêu tộc? Tinh Vẫn?” Tô Trường An cau mày, sau đó biến sắc, lập tức cải chính.

“Không đúng, ngươi là Tinh Quân!”

—o0o—