Q5 - Chương 154: Tư Mã Trường Tuyết

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thừa tướng Tư Mã Hủ của Đại Ngụy, các ngươi đều gặp rồi chứ?”

Lời của Quách Tước vừa nói ra, mọi người tại chỗ đều kinh hãi.

Ngay cả Tô Trường An lúc bắt đầu đã sớm hoài nghi chuyện này nhưng lúc nghe thấy lời của Quách Tước, trong lòng cũng không tránh được hồi hộp một trận.

“Ý ngươi nói Tư Mã Hủ là Thiên Cơ sư thúc?” La Ngọc Nhi mặt đầy vẻ không thể tin hỏi.

Thiên Cơ đã sớm biến mất tung tích hơn ba mươi năm trước, trong đông đảo hậu bối Thiên Lam viện cũng chỉ có Từ Nhượng lớn nhất là đã từng gặp vị sư thúc này. Tuy bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng Tư Mã Hủ là loại người gì bọn họ lại rất rõ.

Đa mưu túc trí, không chừa thủ đoạn nào, lãnh khốc vô tình. Vì đạt được mục đích, ông ta đã giết mấy chục ngàn dân chúng trong trấn Lam Linh, cũng từng cấu kết với Thần tộc, bức bách hồn của Ngọc Hành quay về Tinh Hải, thậm chí giờ đây còn muốn thả Man tộc vào quan, làm cho khắp nơi Trung Nguyên sinh linh đồ thán.

Tư Mã Hủ như vậy, sao có thể là Thiên Cơ?

Thiên Lam viện từ trước đến nay lấy bảo vệ thiên hạ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, sao có thể có một Thiên Cơ coi mạng người như cỏ rác.

Vừa so sánh La Ngọc Nhi càng muốn tin tưởng sư thúc của mình đã sớm chết ở một nơi không biết nào đó chứ không phải biến thành Tư Mã Hủ hôm nay.

“Đúng, nhưng cũng không phải.” Câu trả lời của Quách Tước cực kỳ có ý tứ hàm xúc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Trên mặt Bắc Thông Huyền rốt cuộc đã hiện ra vẻ giận dữ, Quách Tước này từ khi vừa bắt đầu vào cửa lời nói đã lấp lửng, khiến người rất không thoải mái, Bắc Thông Huyền lúc này đã có hơi mất kiên nhẫn.

Quách Tước hình như cũng nhận ra được điều này, gã cười một tiếng, ngay sau đó thần sắc trên mặt nghiêm chỉnh lại, nói liên tục.

“Thiên Cơ nhất mạch ta, giỏi nhìn thiên thời địa lợi, có thể coi số mạng nhân quả, thậm chí lúc tu luyện tới một vài cảnh giới thì có thể xem thấu tương lai, nghịch chuyển thời không.”

“Vì vậy, ở trong Thiên Lam, Thiên Cơ nhất mạch ta luôn luôn gánh vác trọng trách lập kế hoạch sắp đặt bố cục, mà chuyện như vậy tất nhiên khó tránh khỏi phải nhìm trộm thiên cơ, nhưng nhân quả số mệnh này đều có định số*, muốn nhìn trộm, thậm chị là sửa đổi thì cần phải trả giá đắt. Mà người phải trả giá này tất nhiên chính là người nhìn trộm thiên cơ.”

*Định số: vận mệnh, định mệnh nhất định

Quách Tước nói tới đây, gã dừng một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người, nói: “vì vậy, Thiên Cơ nhất mạch ta từ trước đến nay thường chết sớm.”

Nghe được lời này, mọi người tại đây rõ ràng cũng có ít nhiều hiểu được chuyện này.

Nếu bàn về đối chiến, Thiên Cơ nhất mạch có lẽ là một mạch yếu nhất, nhưng nếu bàn về tầm quan trọng cùng với sự cống hiến cho Thiên Lam vậy tuyệt đối là một mạch cường đại nhất, đếm kỹ truyền nhân Thiên Cơ tám đời trước của Quách Tước, hầu như tất cả Thiên Cơ Tinh Vẫn đều bởi vì tiết lộ thiên cơ mà không được chết yên lành.

Nghĩ tới đây, mọi người đều có chút trầm mặc.

Thiên Cơ nhất mạch, so với mấy mạch khác không được thế nhân biết đến, nhưng lại vì chúng sinh bỏ ra nhiều nhất.

Về điểm này không thể tranh cãi.

“Có lẽ các ngươi cũng đã từng nghe Thiên Lam truyền tới đời thứ tám là một thời cực thịnh, nhưng vào lúc đó lại có người quấy loạn thiên cơ, khiến các vị sư thúc đều không tìm được truyền nhân của mình.”

Quách Tước tiếp tục nói.

Lời này vừa ra, sắc mặt Bắc Thông Huyền hơi biến đổi, mà thân thể được che giấu trong áo bào đỏ của Hoa Phi Tạc cũng khẽ run khó thấy được.

Tô Trường An dù không chú ý tới điều này, nhưng lại nghĩ tới lời Thanh Loan từng nói, nàng và Khai Dương có một phần duyên phận sư đồ, nhưng bị người mạnh mẽ chặt đứt, mà lão viện trưởng Kinh Luân viện Ân Lê Sinh cũng từng nói, ông từng được Thiên Cơ thu làm đệ tử, nhưng lại bị đuổi ra khỏi Thiên Lam, ban đầu hắn cũng không biết nguyên do trong đó, nhưng bây giờ nghe Quách Tước nói, mới tỉnh ngộ trong này có lẽ có ẩn tình mà hắn không biết.

“Sư phụ của ta vì giúp các vị sư thúc tìm truyền nhân, hao hết tâm lực, lại khó đối kháng nổi kẻ âm thầm quấy loạn thiên cơ, ngược lại bởi vì nhiều lần phạm sai lầm nên bị thiên mệnh cắn trả.”

“Mà khi đó người vừa mới tìm được ta còn nhỏ tuổi, vì không muốn để ta giẫm lên vết xe đổ, người tìm được một giọt Thần huyết gieo vào trong người ta. Bắt đầu từ từ cải tạo thân thể của ta thành Thần tộc. Thần tộc không bị thiên mệnh chế ước, không dính nghiệp chướng nhân quả, người cho rằng làm như vậy thì ta có thể thoát khỏi sự cắn trả của thiên mệnh.”

“Nhưng chuyện mới tiến hành được một nửa, thiên mệnh cắn trả càng ngày càng nặng, mắt thấy mạng không còn lâu, vì chống cự thiên mệnh, thậm chí vì chống cự Tống Táng giả sắp đưa mình về Tinh Hải, người đã làm ra một chuyện cực kỳ nguy hiểm…”

Quách Tước nới tới đây, ngừng lại.

“Chuyện gì?” Bắc Thông Huyền mắt lạnh hỏi. “Cấu kết với Thần tộc?”

“Không phải.” Quách Tước lắc đầu. “Người sử dụng bí thuật, nghịch chuyển âm dương…”

Giọng điệu của gã vào lúc này đột nhiên trở trên trầm thấp.

“Từ Tinh Hải triệu hồi anh linh Tinh Vẫn của Thiên Cơ bảy đời trước.”

Lời này vừa ra, người ngồi đây đều kinh hãi.

Cho dù là Bắc Thông Huyền sắc mặt trước nay đều như sương lạnh, giờ đây trong con ngươi của y cũng hiện ra thần sắc khiến người khó tin.

Từ xưa đến nay, chỉ nghe có người quay về Tinh Hải, nhưng chưa từng nghe nói có người còn có thể triệu hồi anh linh từ trong Tinh Hải.

Chuyện này tự thân nó đã là không thể tưởng tượng nổi.

“Ông ấy thành công chứ?” Tô Trường An nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên.” Quách Tước gật đầu, nhưng mày gã lại nhíu lại. “Nhưng điều này đối với người cũng không phải là chuyện tốt.”

“Ý của ngươi là nói, trong cơ thể Tư Mã Hủ bây giờ có anh linh của tám vị Tinh Vẫn Thiên Cơ đời trước sao?” Tô Trường An sửng sốt, hắn chợt nhớ tới có lần Thanh Loan từng nói với hắn, trong cơ thể Tư Mã Hủ không chỉ có một linh hồn.

Thế nhưng, điều này vẫn có hơi khó hiểu, bởi vì Thiên Cơ các đời, theo như ghi chép hắn nhìn thấy trong Tàng Thư các ở Thiên Lam viện đều là đại hiền trách trời thương dân, cho dù Tư Mã Hủ triệu hồi anh linh của bọn họ, vậy vẫn không thể giải thích những hành động giờ đây của ông ta.

Tựa như nhìn thấy nghi ngờ của Tô Trường An.

Quách Tước trầm giọng nói tiếp: “Đúng vậy, từ khi sư tôn dựa vào sức mạnh của tám anh linh Thiên Cơ đối kháng với thiên mệnh, thậm chí sau khi giết Tống Táng giả tới đưa tang người, người liền thay đổi.”

“Người dùng thời gian một năm cải tạo ta thành Thần tộc hoàn toàn. Sau đó…”

“Người xóa đi trí nhớ của ta, phong ấn sức mạnh của ta, để ta một mình phiêu bạt đến Trường An, cho đến hơn một năm trước ta mới như có sở ngộ*, bắt đầu từ từ tìm lại được trí nhớ và tu vi của mình.”

*Như có sở ngộ: có chút hiểu hoặc như có điểm lý giải

“Cho đến bây giờ, ta còn nhớ một câu cuối cùng mà ông nói với ta.”

Nói tới đây, âm thanh của Quách Tước chợt trở nên có chút khổ sở.

“Người nói người đã đánh thức một con ác ma, người phải giấu kỹ ta, những con ác ma kia đang tìm chúng ta.”

“Ta nghĩ có lẽ trong lúc người từ trong Tinh Hải triệu hồi anh linh của Thiên Cơ bảy đời trước cũng đã triệu hồi một vài tồn tại mạnh mẽ mà chúng ta không biết…”

“Ngươi là nói Thiên Cơ sư thúc bây giờ đã bị ác ma kia không chế sao?” Tô Trường An nhướn mày, hắn đoán. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nói rõ hành động từ trước tới nay của Tư Mã Hủ.

“Từng có lúc ta cũng cho rằng là như vậy, nhưng cho đến lúc ta nhìn thấy nàng, ta mới nhận ra rằng có lẽ chuyện phức tạp hơn so với chúng ta nghĩ nhiều.” Quách Tước nói như vậy, tay của gã chậm rãi nhấc lên, chỉ về phía Tư Mã Trường Tuyết không hiểu nguyên do vẫn luôn nghe ở bên cạnh.

—o0o—