Q6 - Chương 82: Tranh chấp và thức tỉnh

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhược Mộc là Thần mộc.

Trong đó có vô tận sinh cơ, muốn thúc giục nó rất là khó khăn.

Hồi Tô Trường An còn ở Trường Môn, để trị thương thế cho Cổ Ninh, hắn đã từng thử kích phát thứ này, và chỉ duy trì được trong chừng trăm hơi thở, sau đó phải tạm nghỉ.

Nhưng Tô Trường An khi đó, vẫn còn chưa hấp thu Hắc Thần lực.

Sức mạnh của một Bán Thần là rất lớn.

Một Tinh Vẫn bình thường không thể nào chống nổi.

Tuy rằng dùng Minh Thư Huyết Kỷ để hấp thu sức mạnh khó tránh khỏi sẽ có tổn thất, nhưng sức mạnh còn lại thu vào người hắn vẫn rất cường đại, giúp tu vi của Tô Trường An tăng mạnh, dù vẫn chưa đến Tinh Vẫn, nhưng mức độ chênh lệch cũng không còn nhiều.

Nên đương nhiên hắn không phải chỉ duy trì được trăm hơi thở là phải tạm nghỉ như trước.

Nhưng hắn vẫn ra vẻ như vậy, là vì hắn cố ý.

Sắc mặt hắn sau khi Cổ Phương Thiên rời đi lại trở về hồng hào.

Hắn nhìn Cổ Tiễn Quân, bình tĩnh nói: “Bà ta không phải là mẹ của muội, bà ta là người.”

Cổ Tiễn Quân là hậu duệ Hắc Thần, mẹ của cô đương nhiên hẳn phải là thần.

Nhưng Tô Trường An trong lúc trị thương, đã phát hiện nữ nhân kia là con người, trong cơ thể người đó không có Thần Tính.

Nhưng như vậy lại mang tới một điều khó hiểu.

Bởi vì nếu là con người, khi sinh cơ bị khô kiệt đến mức như vậy thì không thể nào còn sống được, lại còn xuyên qua U Vân lĩnh hung hiểm để tìm ra họ!

Tô Trường An rất nghi ngờ thân phận của người phụ nữ kia, nhưng hắn cũng hiểu tâm tình của Cổ Phương Thiên. Nếu lỡ người đó là mẫu thân của Cổ Tiễn Quân thật, mà hắn không cứu, thì sau này khó mà ăn nói.

Nên hắn mới chọn cách xử lý vẹn cả đôi đường như thế.

Hắn trị liệu cho người ta, nhưng vẫn giữ lại chiến lực, để lỡ nữ tử đó tỉnh lại, có gì bất trắc, hắn cũng có lực đánh một trận.

Cổ Tiễn Quân nghe vậy biến sắc, định nói chuyện, nhưng Tô Trường An đã đánh mắt cho cô. Cô tin hắn, nên cô kềm lại.

Đương nhiên hai người nói chuyện rất nhỏ, người xung quanh đều không nghe được rõ ràng.

“Trường An, nữ nhân kia là ai vậy? Sao thân gia lại gấp gáp như vậy?” Người bên ngoài không dám hỏi thăm, Tô Thái thì không cần cố kị như vậy.

Tô Trường An suy nghĩ một chút, đáp: “Hình như là thê tử đã thất lạc nhiều năm của Cổ bá phụ.”

“Hả?” Mọi người sững sờ, thầm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở U Vân lĩnh lại đột nhiên gặp lại thê tử đã thất lạc nhiều năm, thực là quỷ dị.

Tô Thái ồ lên: “A, thì ra là bà thông gia.”

“Trường An vậy con phải trị cho bà ấy thật tốt, thân gia rất là nhớ bà ấy đó, không được làm qua loa.” Y vội dặn.

Tô Trường An đương nhiên không cãi lời cha, huống chi ngay từ đầu hắn cũng đã có ý định làm vậy. Dù nữ tử này có ý đồ gì, cứ phải cứu cô ta xong, rồi mới có cơ sở định luận.

. . . . .

Hai ngày sau.

Hai cỗ xe ngựa chậm chạp di chuyển trong U Vân lĩnh. Đêm trước Tô Trường An đã rót sinh cơ cho nữ tử kia năm lần, tình hình cơ thể của người ta đã khá lên trông thấy, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.

Nhưng Tô Trường An vì tiêu hao cực lớn, phải ngồi xuống khôi phục linh lực.

Cổ Phương Thiên lo cho thê tử, không còn tâm tư đi lo chuyện khác, nên nhiệm vụ đánh xe rơi vào đầu Tô Thái.

Tô Thái không sao cả, xông lên nhận nhiệm vụ.

Trong xe ngựa, Tô Trường An nhắm mắt dưỡng thần, nữ nhân kia được lót đệm dưới sàn xe, nằm ở đó. Cổ Phương Thiên ngồi bên cạnh canh chừng, từ hôm qua đến giờ chưa hề ngủ, cũng chưa hề uống nước.

Cổ Tiễn Quân thấy thế, rất đau lòng.

Cô lấy ra một bình nước trong, và lương khô, đưa cho Cổ Phương Thiên: “Phụ thân, người ăn một ít đi.”

Cổ Phương Thiên lắc đầu.

“Không vội, chờ Linh nhi tỉnh lại đã.”

Ông như nhập ma làm Cổ Tiễn Quân cảm thấy bất an, cố gắng nói: “Phụ thân, người cũng không thể để mình mệt tới chết, nếu không, bà … à, mẫu thân tỉnh lại, thấy người như vậy cũng sẽ đau lòng.”

Cổ Phương Thiên ngẩng lên nhìn con.

Cổ Tiễn Quân tận dụng ngay cơ hội: “Người và mẫu thân đã mất liên lạc nhiều năm, nếu tí nữa mẫu thân tỉnh lại, mà người lại tiều tụy thì không hay. Người cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tinh thần, ở đây có con gái và Trường An chăm sóc.”

Cổ Phương Thiên nghe vậy, hiểu được Cổ Tiễn Quân nói có lý.

Ông nghĩ nghĩ, bắt đầu ăn, nhưng không chịu rời đi nghỉ, vẫn muốn ngồi chờ vợ mình tỉnh lại.

“Ông thông gia à, ngươi nghe Tiễn Quân nói đi, đừng đợi đến lúc bà thông gia tỉnh lại chính ngươi lại mệt mỏi suy sụp thân thể, Trường An đã nói bà thông gia không ngại, nó nhất định không có lừa ngươi đâu, nếu không, lão tử chính là người đầu tiên cắt chân chó của nó.“ Tô Thái bên ngoài đánh xe cũng tham gia vào khuyên giải.

Cổ Phương Thiên vẫn lắc đầu.

“Ta đã đợi Linh nhi nhiều năm như vậy, bây giờ dù một khắc ta cũng không muốn đợi nữa, ta muốn cô ấy vừa mở mắt, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là ta.”

Cổ Phương Thiên nói, mắt sáng ngời.

Nhưng Cổ Tiễn Quân nhìn đôi mắt đầy tia máu, đôi môi khô nứt của phụ thân, trong lòng càng thêm bất an, sau đó hóa thành tức giận.

Cô hỏi: “Phụ thân, người có chắc người này là mẫu thân hay không? Đã bao nhiêu năm rồi không hề xuất hiện, bây. . .”

“Đừng có nói bậy! Mẹ của con làm sao ta nhận sai được!” Cổ Phương Thiên lập tức mắng con.

Phản ứng mạnh như thế làm Cổ Tiễn Quân cũng bị kích động theo.

Cô đứng bật dậy, định nói gì đó, nhưng Tô Trường An đã mở mắt, xen vào.

Hắn nói: “Bá phụ đừng giận. Tiễn Quân cũng là không đành lòng nhìn người không thương tiếc thân mình, không lựa lời nói mà thôi. Còn người này có phải là … Thê tử của người hay không, chờ người ta tỉnh lại, hỏi một cái là biết thôi.”

Cổ Phương Thiên trừng mắt nhìn con.

Miệng nói: “Thê tử của ta, làm sao ta nhận sai được!”

Cổ Tiễn Quân càng thêm không cam lòng, định lên tiếng.

Nhưng nữ nhân nằm kia bỗng thở nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra.

—o0o—