Q5 - Chương 171: Từ bất chưởng binh*

Thư Kiếm Trường An

Đăng vào: 2 năm trước

.

*Người hiền lành, nhân từ không thể cầm quân được

Năm nghìn.

Đó cũng không phải một chữ số quá lớn.

Nhưng lúc năm nghìn người thực sự đứng ở trước mặt của ngươi, nhất là năm nghìn người này còn cưỡi trên hung thú, ôm theo trường kích, dùng khí thế mênh mông bắt đầu công kích về phía ngươi.

Bất kể bọn chúng có tu vi như thế nào, khí thế của bọn chúng, tiếng hét hò vang vọng bên tai cũng đủ để khiến ngươi khiếp sợ.

“Man tộc thiện chiến, lời ấy không giả.” Hoa Phi Tạc ở bên cạnh Tô Trường An cảm thán nói.

Tô Trường An cau mày gật đầu, quân Man nhìn số lượng chỉ năm nghìn, nhưng khí cơ thực sự đã nối thành một mảnh, cho dù dùng tu vi của hắn cũng không dám một mình đối mặt mũi nhọn như vậy.

“Huyết Y Vệ!” Hắn nghĩ đến đây, hét to một tiếng.

Ba nghìn Huyết Y Vệ ở sau lưng cùng hô vang: “có thuộc hạ!”

“Nghênh địch!” Tô Trường An giận dữ gầm lên, khí thế quanh thân chấn động, một đường linh áp tuôn ra, lĩnh vực của hắn bỗng nhiên lan tràn.

“Thùng! Thùng! Thùng!”

Trên cửa quan vào lúc này cũng vang lên nhịp trống dày đặc, đó là Bắc Thông Huyền vì mọi người mà tự mình nổi trống.

Được chủ tướng đích thân nổi trống, khí thế của mọi người hiển nhiên tăng cao.

Một lá cờ chữ Tô vào lúc này cũng được giương cao trên đầu tường, một vị nam tử ăn mặc kiểu sĩ tốt đang cầm cờ hò hét.

Người này đúng là Lưu Trường Ngọc.

Ý định ban đầu của y là muốn cùng theo Tô Trường An đi ra khỏi thành, nhưng tu vi của y thực sự không thể được, Tô Trường An nhớ kỹ nhà y còn có mẹ già, cho nên đã từ chối y, bây giờ cũng chỉ có thể đứng ở trên quan, sử dụng tất cả vốn liếng phất cờ hò reo.

Quân Man tiến công đã càng ngày càng gần, mọi người thậm chí có thể nghe được mùi máu tươi dày đặc ở trên thân những thú dữ kia cùng quân Man truyền lại.

Lúc đó lông mi Tô Trường An trầm xuống, quát to: “giết!”

Sau lưng lập tức vang lên một hồi tiếng hô “giết” lạnh lùng.

Thân thể của hắn khẽ động, ba nghìn bạch y* sau lưng giống như ác thú thoát khỏi lồng, theo ảnh mà động.
*bạch y: y phục màu trắng

Ba nghìn bạch y nhẹ nhàng như tuyết, một cỗ sát ý vô cùng không tương xứng bỗng nhiên bập bềnh tuôn ra, sát ý kia hầu như ngưng thành thật thể, cũng đủ để chống lại sát ý mà năm nghìn Man tộc tập hợp ra.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang.

Tô Trường An xông vào đầu tiên đã cùng quân Man đánh giáp lá cà.

Man tử kia chỉ là sĩ tốt bình thường, đương nhiên đối mặt một cái đã bị Tô Trường An dùng một đao chém làm hai nửa, tính cả hung thú ở dưới háng gã cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

Máu tươi cực nóng giống như liên hoa đột nhiên sụp đổ hiện ra, tưới đẫm quần áo Tô Trường An.

Mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn đập vào mặt, quanh quẩn trên chóp mũi của hắn, thật lâu không tiêu tan.

Huyết Y Vệ vào lúc này cũng bắt đầu đánh nhau với quân Man.

Có lẽ là do Bắc Thông Huyền, binh khí mà những Huyết Y Vệ này sử dụng đều là trường kiếm, bọn họ tuy là thân thể bách chiến, thế nhưng là Nhân tộc, thân thể so với quân Man cưỡi mãnh thú khổng lồ dĩ nhiên kém hơn gần nửa người, tu vi nếu cùng so sánh cũng kém hơn một chút.

Tốp quân Man này dù sao cũng là trong trăm vạn đại quân chọn ra tinh nhuệ, mà Huyết Y Vệ nói cho cùng chỉ là sĩ tốt có kinh nghiệm tác chiến phong phú một chút mà thôi.

Nhưng đám Huyết Y Vệ nhìn như gầy yếu, ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, hầu như dùng tổn thương đổi lấy tổn thương, làm như không thấy đối với lưỡi dao sắc bén gào thét mà đến của đám quân Man, chỉ nhìn chằm chằm, cầm kiếm của bọn họ đâm về những chỗ hiểm của những quân Man này.

Cái này hiển nhiên có người thành công, giết quân Man dưới thân kiếm, cũng có người hơi chậm một nhịp, chết dưới thương kích của quân Man.

Nhưng bất kể sống hay chết, bọn họ cũng đều không ngoại lệ để lại một lỗ máu không nhỏ trên trân thể những quân Man này.

Tô Trường An thường nghe người ta nói Huyết Y Vệ đều là những tên điên, trên điểm này, hắn không để bụng, nhưng hôm nay thấy phương pháp tác chiến hung hãn không sợ chết của đám Huyết Y Vệ, hắn mới hiểu được, tên tuổi của Huyết Y Vệ rốt cuộc từ đâu mà đến.

Mà lại càng khiến cho hắn ngạc nhiên chính là, những Huyết Y Vệ này không biết tu luyện loại công pháp nào, hắn loáng thoáng chứng kiến mỗi một tên quân Man bị bọn họ giết chết đều bị bọn họ rút ra một đường huyết quang, mà huyết quang này dường như mang theo tác dụng bồi dưỡng, khiến thương thế trên người bọn họ nhanh chóng khôi phục, thậm chí khí thế quanh thân cũng tăng lên một phần.

Tuy rằng không biết công pháp này rốt cuộc là thứ gì, nhưng Tô Trường An thấy rõ ràng, đây hiển nhiên chính là ma công. Công pháp bình thường sao có thể có tác dụng hung hãn mạnh mẽ như thế? Hơn nữa công hiệu như vậy, Tô Trường An rất hiểu rõ, nhất định sẽ lưu lại không nhỏ tai họa ngầm cho người sử dụng.

Hắn cau mày, nhưng vẫn không kịp nghĩ nhiều, đã có thêm mấy vị quân Man giết đến, lông mày Tô Trường An ngưng tụ, cũng biết không phải là lúc nghĩ những điều này, cho nên trường đao trong tay rung động, chém ra mấy đường lưu quang, liền có mấy vị quân Man ở chung quanh bị chặt thành hai đoạn ngay lập tức.

Mà bảy vị thủ lĩnh quân Man ở nơi xa lại không có ý định ra tay, trái lại cười lạnh nhìn Tô Trường An.

Lòng hắn bắt đầu phát lạnh, biết những tướng Man kia đang nghĩ dựa vào những tên sĩ tốt này làm tiêu hao lực lượng của hắn sau đó tìm kiếm cơ hội một kích diệt gọn.

“Tướng quân không cần ra tay, những tên Man tử này giao lại cho chúng ta đi.” Lúc này một vị nam tử bộ dáng thủ lĩnh Huyết Y Vệ đi tới trước người Tô Trường An, lạnh giọng nói.

Tô Trường An sững sờ, hiển nhiên có chút do dự.

Những Huyết Y Vệ này mặc dù công pháp quỷ dị, nhưng thực lực của quân Man rõ ràng mạnh mẽ hơn bọn họ, trong một trận chiến này, mặc dù phần thắng rất lớn, nhưng có thể khó tránh khỏi tử thương, đây là điểm Tô Trường An không muốn thấy.

“Tướng quân, sống chết của chúng ta là nhỏ, nhưng trận chiến này không thể thất bại, xin tướng quân lấy đại cục làm trọng.”

Tên Huyết Y Vệ kia nói như vậy, lại một kiếm chém đầu một vị Man tử xuống, nhưng ngực lại bị bổ một đường, xé ra vết máu.

Tuy thế sắc mặt của gã lại không có một chút thay đổi, tựa như một đao kia không phải bổ vào trên người của mình.

“Từ bất chưởng binh! Tướng quân nghĩ lại.” Nam tử kia lại nói thêm lần nữa, một cỗ huyết quang vào lúc đó từ trên thân Man tử này tuôn ra, bị gã hút vào trong cơ thể, thương thế trên bộ ngực gã lập tức khôi phục với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được, còn lần này bởi vì khoảng cách quá gần, Tô Trường An rất nhạy bén cảm nhận được, sức sống của nam tử này vào lúc đó yếu thêm vài phần.

Hắn bỗng nhiên hiểu ra, công pháp này là cần trả giá bằng tuổi thọ để thi triển, cho dù bọn họ tiếp tục tồn tại cùng Tây Lương, tuổi thọ lưu lại của bọn họ cũng sẽ không quá nhiều.

Hắn nhìn đám Huyết Y Vệ ở bốn phía chung quanh đã đẫm máu toàn thân, thấm ướt áo trắng, trong lòng nổi lên vài phần bi thương.

Hắn có thể hiểu được vì sao Bắc Thông Huyền dạy bọn họ công pháp như vậy, nhưng trong lòng mình vẫn không ngăn được uất ức.

Thiên Lam, quả nhiên là một chỗ rất tàn nhẫn.

Hắn nghĩ đến như vậy, rốt cục vẫn phải vững lông mày, nhẹ gật đầu, lui xuống.

Tên Huyết Y Vệ kia nói rất đúng, sinh tử của bọn họ cũng không trọng yếu, quan trọng chính là một trận này cũng không thể thua.

Bắc Thông Huyền không thể thua.

Tây Lương không thể thua.

Thiên Lam cũng không thể thua.

Từ bất chưởng binh, lời này dựa vào bốn chữ, nhưng tàn nhẫn, sợ chỉ người trong cuộc mới biết được một hai.

Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, chiến trường Tây Lương lúc này giống như là một cái cối xay thịt lâu dài không ngừng nghỉ, trước khi nuốt một khối huyết nhục cuối cùng, nó mãi mãi không dừng lại.

Một tên quân Man ngã xuống, một người Huyết Y Vệ mang theo áo trắng nhuộm thấm máu tươi ngã xuống.

Máu tươi của bọn họ tập hợp vào một chỗ, cũng không phân biệt lẫn nhau, giống như hoa đào tràn ra xâm nhiễm cát vàng bên ngoài quan Vĩnh Ninh.

Tô Trường An rốt cuộc không thể tiếp tục chờ đợi.

Lồng ngực của hắn tràn đầy lửa giận ngập trời, bọn chúng tựa như muốn thiêu chết hắn, ở trong bộ ngực của hắn tàn phá bừa bãi.

Hắn rốt cuộc cảm nhận được chiến tranh thực sự là gì.

Cũng rốt cuộc hiểu rõ, sinh mệnh trong chiến tranh cuối cùng yếu ớt như thế nào.

Hắn phẫn nộ, vì Huyết Y Vệ chết đi, cũng vì Man tộc chết đi.

Thất Tinh trên đỉnh đầu hắn phát sáng lên, bảy cái hư ảnh bỗng nhiên hiện lên, trong lúc nhất thời rất nhiều ánh đao ảnh kiếm, ảo cảnh thương minh chợt nổi lên, hắn một người, giết tới phía bảy vị cường giả nửa bước Tinh Vẫn.

Hắn muốn giết bọn chúng đi.

Giết đám người khởi xướng cuộc chiến tranh này, giết những tên Tinh Vẫn cao cao tại thượng, sau đó lại đi tới chỗ gọi là Thánh Đình, lôi đám Thánh Tử kia khỏi thần đàn.

Hắn rốt cuộc chưởng không được binh.

Sự thiện lương nhàn nhạt nơi đáy lòng hắn cự tuyệt phương pháp đó.

Hắn không làm được như Bắc Thông Huyền, hắn tên là Tô Trường An.

—o0o—