Chương 931: Khánh Phong thành

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhất là sau khi trải qua một số chuyện ở Linh giới, Sở Mặc có cảm giác: một đám nữ tử như hoa như ngọc Trúc Cơ, trừ khi có thể hoàn toàn che giấu nếu không đi đến đâu cũng sẽ bị vô số người chú ý.

Tùy tiện một người Kim Đan kỳ cũng có thể ức hiếp các nàng được rồi. Vì thế, Sở Mặc càng gấp gáp muốn tìm các nàng. Nhưng vì Đoạn Thần Phù, đến Sở Mặc cũng không không tìm được tung tích của đám người Diệu Nhất Nương. Sở Mặc câm nín.

– Đúng thật là…

Sở Mặc không nhịn được nói:

– Xem như tự bê đá đập chân mình rồi.

Thân hình Sở Mặc chợt lóe, hắn lại tiến vào Huyễn Thần giới. Vì ở đó, có thể có được tin tức của các nàng.

…Khánh Phong thành

Cách Cẩm Tú thành hơn ba triệu lý là một tòa thành lớn chân chính, có thể xếp vào mười tòa thành lớn nhất ở Linh giới.

Tường thành cao, rộng, đứng dưới chân tường nhìn lên sẽ cảm giác mình thật nhỏ bé.

Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đứng cách thành hơn mười dặm, nhìn về phía thành, ánh mắt tràn đầy chua xót và mất mát.

Trên mặt Hoàng Họa thì tràn ngập căm tức và phẫn nộ. Biểu cảm của Hoa Tiểu Nha cũng không khác mấy, ánh mắt lành lạnh.

Hai tỷ muội Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng không biểu lộ quá nhiều nhưng vẫn nhìn được có sự thất vọng.

Hoa Tam Nương đứng cạnh Hạ Phong, trầm mặc ngỡ ngàng nhìn mọi người, nghẹn ngào nói:

– Đi thôi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù gì nơi này cũng là Linh giới chứ không phải Nhân giới.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không ai nói gì. Sau một lúc, Diệu Nhất Nương mới cười khổ:

– Đúng vậy, nơi này là Linh giới, không phải Nhân giới.

– Linh giới thì sao chứ?

Tần Thi thản nhiên nói, trên mặt có chút phẫn nộ:

– Chính xác với lực lượng hiện tại, chúng ta không thể chống lại chúng. Nhưng một ngày nào đó, chúng ta sẽ khiến chúng phải khóc mà hối hận vì quyết định hôm nay.

Đổng Ngữ gật đầu nói:

– Đúng vậy. Chúng ta đều là tiên phẩm Trúc Cơ, trên người lại có đầy đủ tài nguyên để tu luyện. Mọi người không cần quá thương tâm. Chỉ cần lên Kim Đan Kỳ, chúng ta nhất định sẽ quay trở lại báo thù.

Đổng Ngữ nói xong, chợt ho vài tiếng, nhìn kỹ thì thấy mặt nàng tái nhợt. Lần này, nàng là người bị thương nặng nhất.

Nhưng nhờ có Tần Thi và Đổng Ngữ, đoàn người mới có thể bình yên rời khỏi Khánh Phong thành. Nếu không, đừng nói là sản nghiệp, có khi các nàng cũng mất luôn tự do rồi cũng nên.

Tần Thi nhìn tường thành lớn phía xa, lạnh giọng:

– Những người đó thật ra còn chưa từ bỏ đâu. Chỉ sợ đường đi của chúng ta cũng không an bình. Thẩm Tinh Tuyết nói:

– Hay… chúng ta vào Huyễn Thần giới đi?

Nói xong, lại cảm tự cảm thấy không ổn, lắc đầu cười khổ:

– Vẫn không đi thì hơn.

Huyễn Thần giới chưa chắc đã an toàn hơn Linh giới, thậm chí có thể đáng sợ hơn.

Hơn nữa, nếu Tần Thi và Đổng Ngữ lộ diện ở Huyễn Thần giới chỉ lo sẽ có hậu hoạn khôn lường.

Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước. Khi đoàn người phi thăng Linh giới thành công, kích hoạt Đoạn Thần Phù, khiến Huyết Ma Lão Tổ không tìm được tung tích.

Cả đám chọn một địa điểm an toàn, thay phiên nhau lên Trúc Cơ.

Chỗ các nàng chọn khá hoang vắng, trong vòng mười mấy dặm xung quanh đều không có bóng người. Bởi thế, việc lên Trúc Cơ tiến hành rất thuận lợi.

Toàn bộ mười người đều thành công trở thành tiên phẩm Trúc Cơ.

Chi phí tài nguyên tu luyện cho mười tiên phẩm Trúc Cơ cực lớn. Nếu truyền đi, đừng nói là Linh giới, đến Thiên giới cũng sẽ bị kinh động.

Trong khoảng thời gian vùi đầu vào tu luyện, mặc dù không nói nhưng trong lòng mỗi người đều có cảm giác mình giống con sâu gạo, chỉ biết ăn mà không biết làm.

Vì tài nguyên dùng để tu luyện đều do Sở Mặc cung cấp.

Bọn họ là những người có tự tôn, có lập trường, cảm thấy mắc nợ Sở Mặc quá nhiều. Dù Sở Mặc giúp đỡ bọn họ có thể coi là bồi dưỡng thế lực của hắn nhưng vấn đề là đến giờ, bọn họ chưa giúp được Sở Mặc cáigì, hoàn toàn để Sở Mặc hướng dẫn.

– Các ngươi có cảm thấy nếu tiếp tục như vậy càng ngày chúng ta càng ỷ lại không?

Người đầu tiên đưa ra quan điểm là Hoa Tiểu Nha. Nhìn bề ngoài thô lỗ nhưng thật ra lại là một cô nương suy nghĩ tinh tế.

– Ta cũng có cảm giác này.

Hoa Tam Nương hiểu nếu cứ như vậy cũng không tốt.

– Dù chúng ta ở cùng môn phái, Sở Mặc là chưởng môn của chúng ta. Nhưng trước giờ đều là đệ tử cống hiến vì môn phái chứ nào cóchuyện chưởng môn một mình chống đỡ quản lý.

Sau đó, lại có nhiều người cũng biểu đạt mình có quan điểm tương tự. Cuối cùng tất cả đều nhất trí, không muốn làm người vô dụng.

Kể cả người có quan hệ thân cận nhất với Sở Mặc là Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết cũng thấy không thoải mái khi hưởng thụ hết tài nguyên tu luyện từ Sở Mặc chứ đừng nói đến người khác.

Vì vậy, mọi người quyết định sẽ làm một cái gì đó.

Nhưng mọi người còn chưa quen thuộc Linh giới, nên làm cái gì thìđược đây? Bán đan dược ư? Cũng có vẻ khả thi.

Hiện giờ Thẩm Tinh Tuyết đã tu luyện hết nhập môn của Dược Vương Kinh. Đan dược luyện chế ra tuy không bằng đan dược Hỗn Độn Hồng Lô Sở Mặc luyện chế nhưng phẩm chất không kém hơn Luyện Đan sư ở Linh giới chút nào.

Chỉ có điều Tần Thi và Đổng Ngữ thấy không ổn lắm.

Hai người khác với mấy người ở đây, đều từng là thiên chi kiêu nữ chân chính, tầm nhìn tự nhiên cao hơn.

– Ở Thiên giới, dù gia tộc lớn như Gia Cát gia muốn kinh doanh đan dược cũng phải né tránh Linh Đan Đường vài phần. Chúng ta chưa có thế lực gì, một khi tham gia vào việc kinh doanh đan dược ở Linh giới có khả năng sẽ dẫn đến cường địch. Với khả năng hiện tại, chúng ta còn chẳng chống đối được tu sĩ Kim Đan kỳ đâu.

Tần Thi trực tiếp nói khiến mọi người bỏ qua phương án này..

Cuối cùng, Diệu Nhất Nương đưa ra ý kiến mở một quán rượu.

Dựa vào kinh nghiệm quản lý Thao Thiết lầu và nắm giữ đồ ăn ở Nhân giới, muốn mở quán rượu ở Linh giới cũng không phải việc khó. Linh giới hơn Nhân giới ở rất nhiều phương diện. Duy chỉ có đồ ăn thì dù Thiên, Tiên, Linh, Nhân giới không có quá nhiều sự khác biệt.

Món ngon ở Nhân giới cũng có thể được hoan nghênh ở Thiên giới.

Sau khi thương thảo, mọi người đều đồng ý.

– Chúng ta không có khả năng vừa làm đã làm lớn ngay được. Khởi đầu bao giờ cũng có khó khăn. Ta tin tưởng dần dần, chúng ta cũng làm tốt thôi.

Nửa năm trước, khi mọi người quyết định mở quán rượu, Diệu NhấtNương đã từng hăng hái như thế.

Đồ trên người của Tần Thi và Đổng Ngữ cũng không hẳn là đồ quá tốt, nhưng ở Linh giới, mấy thứ này vẫn rất đáng giá.