Chương 610 : Càn quét. (1)

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lại là một quyền!

Nhân quyền trong quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài.

Không khác một li so với động tác vừa đánh chết người ban nãy.

Trong con mắt của nhiều người, hành vi này rõ ràng là khiêu khích một cách trắng trợn, hoàn toàn không coi vị cao thủ Thiên Tâm Cảnhnày ra gì.

Rất nhiều người đều cho rằng như vậy.

Thực ra, càng nhiều người là đến động tác của Sở Mặc cũng không kịp nhìn xem rõ ràng.

Hoa Tiểu Nha đứng bên dưới đài, đôi mắt linh động nhìn theo động tác của Sở Mặc cũng là đột nhiên trở nên chặt chẽ!

Nhìn chằm chằm từng chi tiết mà Sở Mặc ra tay một cách gắt gao. Đồng thời tính thầm trong bụng, nếu bản thân phải chống lại chiêu nàycủa Sở Mặc, sẽ phải ứng phó ra sao.

Bất luận là một nhân vật nào có cảnh giới đủ cao, thì khả năng tính toán cũng không đến nỗi quá yếu, ít nhất bản lĩnh suy diễn sẽ không thể nào kém cỏi quá mức.

Hoa Tiểu Nha tuy còn trẻ, nhưng cũng đã là cao thủ Tiên Thiên, năng lực tính toán và suy diễn đương nhiên không cần phải nhiều lời. Nhưng lúc này, ánh mắt của nàng tuy vẫn dán chặt vào từng hành động của Sở Mặc, nhưng trên trán… cũng không kiềm chế được rịn ra lấm tấm mồ hôi! Đây là việc chỉ xảy ra trong chớp mắt!

Áp lực mà Sở Mặc gây ra cho nàng quả thực quá lớn!

Bởi vì theo như tính toán và suy diễn của nàng, với cảnh giới bây giờ, nàng cũng không thể nào đỡ nổi một quyền này!

Rầm!

Đúng lúc này, thân thể của lão già Thiên Tâm Cảnh đứng trên đài bị đánh bay ra ngoài. Sau đó, rơi gọn gàng xuống chỗ đám người đang đứng vây xem ở bên dưới.

Rất nhiều người quay lại nhìn lão già đó theo bản năng.

Chỉ thấy lão già này đứng yên ở nơi đó, không hề động đậy, mãi lâu sau mới mặt mày đỏ gay phun ra một búng máu tươi.

Thân mình khẽ lung lay vái cái, thậm chí không nhìn lại Sở Mặc đang đứng trên lôi đài thêm lần nào, liền xoay người rời đi!

Người ta đã nương tay lắm rồi! Gã đâu còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây mà đôi co?

Nếu như nói vừa rồi Sở Mặc chỉ dùng một quyền đã đánh chết tươi một người luyện võ ở cảnh giới Minh Tâm Cảnh, mọi người chỉ cảm thấy rung động và kinh ngạc; thì giờ phút này, Sở Mặc chỉ dùng một quyền đã đánh cho một lão già ở Thiên Tâm Cảnh phải hộc máu, hơn nữa thoạt nhìn còn là đã … rất nương tay, thì phản ứng của mọi người không còn là kinh ngạc nữa, mà đã là kinh hãi rồi!

Ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc lại càng thêm khác biệt.

Đây sao có thể chỉ là một hoàng đế bình thường trong nhân gian? Đây rõ ràng là một thiên tài tuyệt thế hơn cả quái vật!

Còn nhỏ như vậy, nhìn mặt hắn có lẽ còn chưa đến hai mươi!

Vậy mà cảnh giới đã đạt đến Tiên Thiên!

Người như vậy… mà lại bị mình khinh bỉ thẳng đến bây giờ?

Thật đúng là —— điếc không sợ súng mà!

– Đánh hay lắm!

Ngay trong lúc tất cả mọi người còn đang im lặng, thì Hoa Tiểu Nha bên kia lại vỗ tay lớn giọng khen hay?

Thậm chí còn có rất nhiều người đều đưa mắt nhìn sang phía Hoa Tiểu Nha, khóe môi giật giật, ánh mắt phức tạp, không biết nàng đang khen cái gì hay.

Bên kia lão già đến từ lục địa Chu Tước vẫn còn chưa đi được bao xa, nghe thấy tiếng Hoa Tiểu Nha vỗ tay và khen ngợi nhiệt liệt, thân mình liền cứng đờ, khuôn mặt già nua đang quay lưng về phía mọingười chợt đỏ bừng, cảm giác lục phủ ngũ tạng cồn cào từng cơn, lại có cảm giác muốn hộc máu rồi.

Càng vội vàng rảo bước nhanh hơn, nếu không, sẽ thật sự không nén nổi mà phun ra ngụm máu này.

Sở Mặc sớm đã phát hiện ra Hoa Tiểu Nha, thấy nàng không thèm bận tâm đến điều gì mà cổ vũ mình như vậy, trong lòng cũng không khỏi nao nao, trên mặt nở một nụ cười, vẫy tay với Hoa Tiểu Nha.

Tất cả mọi người đều ngẩn cả ra, ánh mắt quét tới quét lui về phía hai người, vẻ mặt rất đặc sắc, rõ ràng là không nắm được tình hình nàyrốt cuộc là như thế nào.

Từ lúc nào thì vị nữ đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Nhất Kiếm, lại có mối quan hệ như vậy với người của Phiêu Miểu Cung?

Hoa Tiểu Nha thì chẳng thèm quan tâm, lớn tiếng nói:

– Sở Mặc, quyền này của ngươi thật lợi hại, ta cảm thấy dù là ta cũng khó lòng mà chống đỡ được đấy, ai da, thật muốn đánh luôn với ngươi một trận ngay bây giờ!

Sở Mặc xạm cả mặt lại. Những người đang vây xem cũng xạm mặt lại y hệt, trong lòng nói thầm, hóa ra các ngươi vẫn trao đổi tình cảm với nhau cái kiểu này?

Hôm nay đã đánh liên tiếp hai trận, với tiến độ và tình hình này thì xem ra hôm nay vẫn còn kịp đánh thêm một trận?

Sở Mặc cũng không đi quá xa, sau khi nhảy xuống khỏi lôi đài liền đi tới bên cạnh Hoa Tiểu Nha, dắt nha đầu ngốc này sang một bên, còn về ánh mắt đầy ẩn ý của những người khác thì Sở Mặc coi như không nhìn thấy rồi.

Hoa Tiểu Nha thì lại là chẳng thèm quan tâm

– Đúng là hâm mộ ngươi quá đi mất, có thể lên đài đánh nhau với mấy người bạn nhỏ này.

Hoa Tiểu Nha mặt đầy ao ước, nói rất chân thành.

– . . .

Sở Mặc lập tức nhìn nàng cảm thấy hết nói nổi rồi, trong lòng tự nhủ, may mà dụ được ngươi đi, nếu không mấy lời ngươi vừa nói ra thế nào cũng chuốc thêm cho ngươi vô số phiền toái. Dù không có ai dám tìm đến ngươi để gây sự đi chăng nữa, nhưng dẫu sao ngươi cũng là đệ tử đích truyền của Nhất Kiếm, phải chú ý hình tượng một chút chứ?

– Hâm mộ ta? Ta hâm mộ ngươi còn không kịp ấy, căn bản làkhông cần đánh liền có ngay một suất vào Quy Khư rồi, cũng được làm tuyển thủ hạt giống vào thẳng vòng chung kết cuối cùng nữa chứ.

Sở Mặc nói.

– Ngươi không hiểu rồi.

Hoa Tiểu Nha mặt đầy cô đơn, vẻ ngươi không hiểu đâu, thở dài thổn thức:

– Thực ra lần này đến đây, ta là muốn được đánh vài trận nghiêm túc cơ, đáng tiếc là chủ nhà bên này lại đi sắp xếp cho ta làm tuyển thủ hạt giống gì gì đó, Sở Mặc, hay là hai chúng ta đổi đi?

– Cái này mà cũng đổi được sao? Nếu là có thể, Sở Mặc mới không muốn ức hiếp kẻ khác trên lôi đài đâu, vốn dĩ là hai thái cực hoàn toàn tương phản với Hoa Tiểu Nha.

– Chậc, hình như là không thể.

Hoa Tiểu Nha mặt đầy thất vọng, sau đó nói:

– Nhưng đợi đến lúc đánh ra một trăm thứ hạng đầu, ta liền có thể tham gia rồi! Đến lúc đó, ngươi xem ta sẽ treo họ lên mà đánh đủ kiểu nhé!

– . . .

Sở Mặc cảm thấy bản thân không thể nào trò chuyện tiếp với nàng được nữa rồi. Hoa Tiểu Nha ở đó cười trộm một hồi, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại, nói:

– Nhưng nếu chẳng may ngay trận đầu tiên ta đã gặp ngươi rồi thì phải làm thế nào bây giờ?

– Sẽ không trùng hợp như vậy đâu?

Sở Mặc cũng vò đầu.