Chương 328 : Binh Lâm

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nói vậy có nghĩa là chúng ta chỉ cần để lại hai nghìn người trong ở mỏ quặng này là đủ rồi phải không?

Trương Vinh gật gật đầu trả lời:

– Đúng, hơn nữa thông đạo bên trong mỏ quặng này cũng khá chi chít phức tạp, thông đạo chính chắc chắn chính là con đường đó. Nhưng một số những thông đạo nhánh thì ngoại trừ tấm bản đồ đặt trước mặt ta đây thì ngay đến cả chỗ Đại Soái… cũng không có bản miêu tả chi tiết hơn! Năm xưa vì đề phòng bất trắc xảy ra nên mới sắp xếp như vậy.

Sở Mặc vô cùng kinh ngạc khi biết điều đó, hắn nói:

– Vậy thì quá tốt! Như vậy có thể đảm bảo cho các binh sĩ của chúng ta sau khi dụ được kẻ địch vào trong thông đạo đều có thể an toàn trốn thoát!

– Thế sau khi đã thoát được ra thì sao?

Trương Vinh nhìn Sở Mặc và hỏi:

– Vậy đám người bên đó có lẽ sẽ truy sát quân ta chứ?

– Không đâu.

Sở Mặc lắc lắc đầu, hắn trầm giọng nói:

– Bọn chúng cần phải đảm bảo rằng đại quân hơn vạn người của bọn chúng có thể an toàn băng qua dãy núi Thiên Đoạn này! Điều mà bọn chúng cần là tốc độ! Chỉ cần đại quân vạn người của bọn chúng vượt qua núi Thiên Đoạn thì cho dù người của chúng ta có báo tin thì đại quân của Đại Tùy… cũng không kịp thời đến cứu việc được!

– Quân đội của chúng ta… sẽ không tới cứu việc sao?

Trương Vinh hỏi.

– Không đâu, vì chỉ cần quân đội của chúng ta có bất cứ động thái gì thì đám thám tử bên đó sẽ biết ngay là có vấn đề!

Sở Mặc nói.

– Như vậy… Như vậy càng tốt!

Trên gương mặt của vị lão tướng quân Trương Vinh thể hiện rõ thái độ dữ tợn, gã nghiến răng nói:

– Cả đời này ta đã làm tướng quân đào mỏ rồi, thật không ngờ rằng đến khi già rồi vẫn còn có được chiến công to lớn đến như vậy! Ha ha, Sở Công Tử, ngài yên tâm đi, lão Trương ta nhất định sẽ phối hợp với ngài, phen này quyết đánh trận lớn!

Sau đó, bắt đầu từ ngày thứ hai trở đi, Trương Vinh bèn đích thân thống lĩnh vài đạo quân bắt đầu bố trí cơ quan trong thông đạo.

Kinh nghiệm dày dặn của Trương Vinh đối với việc khai thác mỏ quặng khiến cho Sở Mặc thực sự cảm thấy bái phục. Sở Mặc nhìn vào mấy tiểu cơ quan mà gã bố trí thì hoàn toàn không thể nhận ra được bất cứ một mối nguy hiểm nào.

Sau khi thí nghiệm thử, ngay cả đến một võ giả cấp cao như Sở Mặc mà cũng phải khốn đốn xây xẩm mặt mày!

Theo cách nói của Trương Vinh thì đó vẫn chưa phải là thủ đoạn uy lực nhất đâu. Tuy gã không thể khiến cho toàn bộ thông đạo này đổ sập xuống, nhưng chẳng khó gì để khiến cho thông đạo này liên tiếp sụp đổ…!

Nhìn vào sự bố trí đó của Trương Vinh, Sở Mặc cảm thấy có chút lạnh rợn người. Hắn liên tưởng nếu mình bị người khác bày đặt mưu kế như vậy thì chỉ e khó mà sống sót được.

– Chỉ tiếc cho mỏ nguyên thạch trong lòng núi này mà thôi…

Trương Vinh có chút tiếc nuối nói:

– Chỉ vừa mới khai thác được có một phần mười thôi mà! Ta cho rằng sau trận chiến này thì nơi đây… sẽ trở thành địa bàn của những môn phái đó thôi. Mẹ kiếp, vậy thì chẳng bằng phá hủy toàn bộ thông đạo này đi… phá hủy tất cả đi cho xong!

Sở Mặc không hề nhắc tới sư phụ của mình, vì hắn đã quyết định rồi, đợi sau này có thời gian thì sẽ lấy toàn bộ nguyên thạch trong mỏ quặng này đi!

Kể từ khi tới đây, Thương Khung Thần Giám vẫn luôn rục rịch muốn hành động, nó đã làm bỏng hắn mấy lần rồi đó.

Mười ngày sau, Hà Húc đã hoàn toàn hồi phục, cánh tay của y đã trở lại bình thường. Hà Húc bèn dẫn theo một đại đội quân vào trong rừng sâu bắt đầu đốn cây lấy gỗ. Một lượng lớn gỗ đã được đám binh sĩ đều đã đạt đến Nguyên Quan cảnh giới này vẫn chuyển đi…

Sở Mặc đồng thời cũng lệnh cho Trương Vinh phái người tới dãy núi bên phía Đại Tùy thăm dò quan sát bọn chúng. Không yêu cầu họ phải xuống núi, chỉ cần đứng trên núi mà theo dõi chặt chẽ hành tung của chọn chúng… là được rồi.

Cuối cùng thì nửa tháng sau, một tên lính trinh sát của quân đoàn đào mỏ vội vàng truyền tin về.

– Sứ Giả, Tướng Quân, tiền trạm quân của Đại Tề đã tới rồi… Nhìn hàng ngũ của bọn chúng, ít nhất cũng phải có tới mười vạn người!

Thông tin của tên lính trinh sát khiến cho Sở Mặc và Trương Vinh thoáng chốc bỗng trở nên căng thẳng.

Nửa tháng trời chuẩn bị, không dám nói rằng mọi thứ đều cắt đặt ổn thỏa hết rồi, nhưng chí ít thì… những gì cần làm… bọn họ đều đã làm hết rồi!

Lúc này chỉ còn việc dụ dỗ cho đám người đó sập bẫy mà thôi!

Việc này, chính là sự việc quan trọng nhất cho tới thời điểm này.

Sở Mặc hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên bình tĩnh hơn, hắn nhìn Trương Vinh và nói:

– Tướng Quân, chuyện ở đây xin giao lại cho ngài, ta đi làm việc đó đây!

Trương Vinh nghiêm nét mặt lại, gã nhìn Sở Mặc và nói:

– Sở Công tử, hãy bảo trọng!

Hai bên đều không nói gì quá nhiều, người nào vào việc nấy.

Tiền trạm quân của Đại Tề đã tới rồi thì có nghĩa là đại quân chín mươi vạn của bọn chúng đã ở đằng sau đó rồi, bọn chúng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi!

Chỉ cần lừa được tiền trạm quân của bọn chúng vào tới thông đạo thì coi như kế hoạch của bọn Sở Mặc đã thành công được một nửa rồi!

Vì ngày này mà Sở Mặc và Trương Vinh cùng với mấy tên tướng linh của quân đoàn mỏ quặng bọn Hà Húc, tất cả đều đã bí mật tiến hành bố trí sắp xếp và liên tục thử nghiệm cân nhắc.

Mỗi một chi tiết nhỏ, tất cả bọn họ đều liên tục lặp đi lặp lại thử nhiệm rất nhiều lần.

Cũng may là Hà Húc và đám tướng lĩnh đó đã quá quen thuộc với địa hình ở nơi đây rồi!

Nếu là Sở Mặc dẫn một đạo quân đến thực hiện công việc này thì chắc chắn sẽ không thể nào giải quyết ổn thỏa thuận lợi như vậy rồi.

Sở Mặc ra khỏi thông đọa, đứng trên núi cao mà hét lớn:

– Đại Công Kê… ngươi ra đây cho ta!

Sau khi hắn hô lớn vài tiếng thì một đạo ánh sáng ngũ sắc lao như bay về phía Sở Mặc, từ rất xa đã nghe thấy một giọng nói tức tối thét lớn:

– Kê gia ta mới phát hiện thấy một con cá hiếm ở khe suối trong núi, tên khốn nhà ngươi hét lung tung cái gì vậy? Khiến cho con cá đó chạy mất tiêu rồi!

Sở Mặc cười ha ha nói:

– Giúp ta một việc, sự thành rồi thì tiểu thiếu gia ta sẽ tặng ngươi một tạo hóa chi ngư!

– Thật không?

Đại Công Kê hai mắt tức thì sáng rực lên.

Sở Mặc cười nói:

– Đương nhiên rồi!

– Tốt, nói đi, ngươi muốn Công gia ta làm việc gì nào?

Đại Công Kê đáp lời với một vẻ nịnh nọt.