Chương 537 : . Như thần nhân

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Mặc bước qua, nâng Vương Đại Phát dậy, nhìn những người còn lại đang xúc động nói:

– Mọi người, là những người thân cận với ta nhất trên thế gian này. Nếu ta có tạo hóa gì, có thể cùng chia sẻ với mọi người, tuyệt đối không giấu riêng!

Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc, bỗng nhiên cười rộ:

– Được rồi, tiểu tử thôi, đừng lảm nhảm nữa, cứ đưa chúng tới nơi mà con nói đi? Lão già như ta, phải đích thân xem, trên thế gian, có thực là có nơi thần kỳ như vậy hay không!

Những người khác cũng hướng vẻ mặt mong chờ về phía Sở Mặc.

Sở Mặc lẩm bẩm một câu:

– Không thể ăn nốt bữa cơm này rồi đi hay sao?

Liễu Mai Nhi trừng mắt nhìn Sở Mặc:

– Ngươi đúng là không tử tế, gợi hứng thú của chúng ta lên hết rồi lại chậm rề rề ở đó. Hứa Phù Phù cũng trừng mắt nhìn Sở Mặc, tuy không nói nhưng sự uy hiếp trong mắt cũng đủ mười phần.

Sở Mặc không nói gì, nhìn mọi người:

– Mọi người vội vã vậy sao?

– Nói thừa.

Lão gia tử trừng mắt.

Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Sở Mặc cười cười rồi nói:

– Vậy được rồi, mọi người đã vội như vậy, ta sẽ dẫn mọi người đi mởmang kiến thức một chút, nhưng, có một chuyện, ta phải nói rõ với mọi người.

Nhìn Sở Mặc nghiêm túc, tất cả mọi người đều yên ắng.

Sở Mặc nhìn từng người một.

Gia gia Phàn Vô Địch, bà nội Long Thu Thủy, còn có tiểu thúc thúc Phàn Chí Viễn trong lòng bà nội. . . cái tên này là lão gia tử chọn, có ý nghĩa chí nơi phương xa.

Huynh đệ Hứa Phù Phù, đệ muội Liễu Mai Nhi, và cả đứa nhỏ tronglòng nàng.

Phiêu Diêu Cung bên này, lão thái giám vô danh, Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh, Tiêu Nhất Nguyệt, Quách Nhất Hiểu, đám người Triệu Tiểu Tiểu, cũng đều ở đó.

Thuộc hạ của lão gia tử hợp lại cùng với đám người làm quặng thô, được gọi là hắc quân Sở quốc. . . cùng tên với Sở Mặc, đây là vinh quan cao nhất của một nhánh quân đội.

Quân đoàn trưởng Hà Húc, cũng là người quen cũ của Sở Mặc ao Đại Ngốc, ngồi ở đó nhếch miệng cười, vẻ mặt vui vẻ, trông như chưa từng có bất kỳ phiền não nào, nhưng Sở Mặc rất rõ, tên ngốc ngày chẳng ngốc chút nào, trong lòng biết rất rõ.

Vương Đại Phát có được khẳng định không lời, cũng vẻ mặt như mất hồn mất vía, phỏng chừng vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui chưa tỉnh lại.

Bên Vương đình thảo nguyên, chỉ có một mình nữ vương Na Y, khi ánh mắt Sở Mặc lướt tới, Na Y đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào.

Sở Mặc hít sâu một hơi, những người này, ngoài Diệu Nhất Nươngđang ở ngoài, là những người thân thiết nhất với hắn ở thế giới này.

Chuyện về Huyễn Thần giới, dù Linh giới có mở cửa riêng cho hắn, Sở Mặc cũng sẽ do dự hồi lâu.

Giờ cuối cùng cũng đưa ra được quyết định rồi.

Ai có thể tu luyện đến trình độ nào, đấy là tạo hóa của mỗi người.

Mình. . . chỉ có thể đựa họ lên con đường này, còn chuyện đi được bao xa, thực sự không do hắn quyết định. Tuy nhiên có một điều mà Sở Mặc tự tin, đó là ít nhất họ có thể tiến vào Linh giới!

Đến lúc đó, thực sự không muốn đi tiếp nữa, muốn trở thành bá vương của nhân gian, Sở Mặc cũng sẽ cố gắng hết khả năng của mình để thành toàn cho người đó.

Nhân sinh trên đời, có một chuyện, dù thế nào cũng phải làm.

– Nơi đó, có chú đặc biệt, ta hy vọng, mọi người có thể giữ được bí mật.

Sở Mặc nói. Tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu. .

Vương Đại Phát nói:

– Công tử, ta có thể thề!

Sở Mặc lắc đầu, cười cười nói:

– Thề thì thôi, nếu đã đưa mọi người đi, ta tin tưởng mọi người.

Rồi Sở Mặc dẫn đám người vào đại diện trong Sở vương cung, phân phó đám người không có phận sự thì lui ra, không có lệnh thì không được bước vào. Sở Mặc bắt đầu niệm khẩu quyết, từ trên người hắn tỏa ra những vầng sáng bao phủ tất cả mọi người lại.

Sau đó, hào quang lóe lên, trong đại điện của Sở vương cung trống rỗng không một bóng người!

Nếu giờ phút này có người xông vào, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngây người.

Toàn bộ bậc cao quý quyền lực của Sở quốc cùng với nữ vương thảo nguyên Na Y. . . biến mất hoàn toàn, tin tức này nhất định khiến cả thế gian chấn động. Nhưng chẳng ai có tâm tư mà suy nghĩ chuyện này nữa, tất cả bị choáng ngợp bởi cảnh vật trước mắt .

– Đây. . . đây là nơi nào? Đẹp quá. . .

Na Y đứng bên cạnh tựa sát vào Sở Mặc, mắt mở to ngơ ngác ngảng đầu lên nhìn cung điện to lớn trước mắt.

– Nguyên khi nơi đây. . . không, không phải, đây không phải là nguyên khí. . . nguyên khí cũng không thể tinh thuần như này! Đúng. . . đúng là quá mức kinh ngạc!

Trong đám người này, ngoài Sở Mặc có Đạm Đài tiên sinh là tu vi cao nhất. Lúc này cũng bị rung động đến mức không nói lên lời hản ứng những người khác cũng gần như nhau, đều bị chấn động không nói lên lời.

Lão gia tử Phàn Vô Địch nhắm mắt lại, rồi ngay tức khắc lại mở to hai mắt, thở mạnh ra một hơi.

A!

Không kìm nổi hét lên một tiếng.

Vừa mới bước vào không lâu, không ngờ lão gia tử đã đột phá. Hai năm trước, lão gia tử đã từ Thiết Cốt Cảnh hoàng cấp bốn tầng đột phá đến Thiết Huyết Cảnh, trải qua hai năm tu luyện đã đạt đến đỉnh cao của Thiết Huyết Cảnh.

Vừa mới tiến vào, vận chuyển tâm pháp một chút, đã bị năng lượng nồng đậm trong không khí vây quanh, cộng với sự giác ngộ trong tâm, đã vọt tới luyện tâm kỳ Minh Tâm Cảnh!

Hoàng cấp sáu tầng!

Được liệt vào hàng cao thủ chân chính ở nhân giới này, có thể đăng đường nhập thất rồi ảnh giới mà trước đây lão gia tử không dám mơ tới, không ngờ hôm nay lại dễ dàng thực hiện được.

Nhìn Sở Mặc đang cười với mình, hốc mắt lão gia tử có chút ươn ướt.

“Hảo tiểu tử! “

Ông cụ lớn tiếng khen ngợi một câu.

– Không ngờ thê sgian này lại có nơi thần kỳ đến vậy. . . ta quyết định, ở đây không đi đâu hết!

Liễu Mai Nhi thông minh nhanh nhẹn lại không màng danh lợi, vôcùng thích thú cuộc sống ko vướng bụi trần, không cần tranh đoạt này, vừa bước vào đây đã cảm thấy thích luôn rồi.

Đại Công Kê và Hoàng Họa không xuất hiện ngay từ đầu, nhưng chúng đã biết Sở Mặc dẫn người tới.

Cả hai tên đang nỗ lực tu luyện, đặc biệt là Hoàng Họa, chỉ còn thiếu chút nữa. . . là có thể đột phá Tiên Thiên, bay đến Linh giới.

Hấp dẫn này, không thể nói là không lớn, nên nàng liều mạng luyện tập. Trương Húc hít sâu một hơi, nhìn cảnh sắc xung quanh, lẩm bẩm nói:

– Chỉ sợ. . . nơi này không còn là nhân gian nữa! Thật không ngờ, Trương Húc ta lại có ngày có cơ hội cùng Sở Mặc bước lên con đường tiên giới.

Vương Đại Phát ngồi xuống cạnh Trương Húc, cảm khái nói:

– Công tử. . . như thần nhân vậy!

Trương Húc đồng tình gật đầu liên tục.