Chương 896 : Lẻn vào Linh Vận Môn

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thực ra mà nói, tuy rằng hắn cũng coi như đã gây thù chuốc oán với cả Phong Giang Hải lẫn toàn thể Linh Vận Môn rồi. Nhưng sâu trong thâm tâm, nỗi căm giận của hắn dành cho Phong Giang Hải thậm chí còn không bằng cái kẻ mà lúc này hắn đang phải giả mạo.Ít nhất Phong Giang Hải còn là có lý do nên mới muốn giết hắn. Vì đột phá, vì muốn đạt được tài nguyên tốt hơn, vì công pháp… tuy hành vi này cũng sai quấy như vậy. Nhưng còn đỡ hơn chỉ mới bị trừng mắt liền ôm hận mười mấy năm, sau đó làm cho người ta nhà tan cửa nát chứ?

Lúc này, đột nhiên Sở Mặc cảm ứng được một hơi thở bàng bạc mênh mông truyền tới từ chân trời phía xa.

Phong Giang Hải!

Rốt cuộc y đuổi tới nơi rồi!Sở Mặc liếc mắt, sau đó xoay người, thản nhiên đi về hướng Linh Vận Môn.

Kẻ rác rưởi như Trần Cửu thì cũng chẳng có mấy bạn bè tại Linh Vận Môn, trong mắt rất nhiều đệ tử ở Linh Vận Môn, thì Trần Cửu chính là một kẻ hơi quái gở và kỳ lạ.

Bụng dạ nhỏ nhen, thích chi li tính toán, tham lợi ích nhỏ, còn thù dai. Rất ít người qua lại với y.

Điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy khá vui vẻ.Theo lời kể lại của Trần Cửu khi trước, rất nhanh chóng Sở Mặc liền tìm thấy hang ổ của gã.

Đối với một tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì khoảng cách ngàn tám trăm dặm cũng không đáng kể chút nào. Nhưng khi Sở Mặc đến chỗ của Trần Cửu, thì Phong Giang Hải cũng đang bay trên không phận của Linh Vận Môn rồi.

Lúc này, có hơn mười bóng người bay vọt lên từ Linh Vận Môn, hơi thở mạnh mẽ toát ra từ mỗi người khiến Sở Mặc phải âm thầm kinh hãi.

Linh Vận Môn có thể hùng cứ ở nơi này, đứng trên đầu tất cả cácmôn phái khác mấy ngàn năm nay, trở thành môn phái lớn có mấy chục vạn đệ tử, quả nhiên không phải không có cơ sở gì!

Thật không ngờ mười mấy người kia ai nấy đều là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trở lên!

Sở Mặc âm thầm tính toán trong lòng, nếu mình bị mười mấy tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trở lên bao vây thì có thể chạy thoát hay không.

Thử tính toán một phen trong đầu, đưa ra kết luận là, dù miễn cưỡng có thể chạy thoát, chỉ sợ cũng mất toi nửa cái mạng!Trừ khi bây giờ hắn đã luyện phép ba mạng thế thân của Cửu Mệnh Thuật được đến mạng thứ hai…

Tuy nhiên, dù là thế thân, nhưng nếu cứ để mất hai mạng vào tay loại môn phái như Linh Vận Môn, thì cũng hơi phí.

Lúc trước một mạng kia Sở Mặc bỏ đi không chút do dự. Nếu lúc đó hắn không làm như vậy, thì chẳng những không tránh thoát được khỏi Phong Giang Hải, chỉ sợ ngay cả bọn Phương Lan… cũng sẽ gặp họa!

Nhưng sau việc hắn đại khai sát giới, trước khi hoàn toàn xác định được hắn đã chết, thì những người đó của Linh Vận Môn… hẳn là chưadám ra tay sát hại bọn Phương Lan.

– Khả năng lớn nhất chính là Phương Lan bị đưa về Linh Vận Môn.

Sở Mặc ngồi trên chiếc ghế trong phòng của Trần Cửu, tính toán trong lòng, thầm nghĩ: Nếu vậy, nhất định ta phải tìm cơ hội cứu Phương Lan ra mà thần không biết quỷ không hay! Ta muốn Linh Vận Môn không một ngày nào được yên ổn mà không hoang mang lo sợ!

Khiến họ điên cuồng mà tìm rồi lại tìm… mà vẫn không thể nào tìm ra ta được.Sau đó… ta cứ dăm bữa nửa tháng lại gây ra một số chuyện rắc rối, rồi trở về tu luyện!

Phong Giang hải… lão tặc nhà ngươi, chờ ta bước vào đỉnh cao Kim Đan, phải trải qua thiên kiếp của Nguyên Anh… nhất định ta sẽ phải hậu tạ ngươi thật tốt!

Phù!

Sở Mặc thở phào một cái.

Lúc bấy giờ, bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông vang lên.K…E..N..G..G!

K…E..N..G..G!

K…E..N..G..G!

Mười tám tiếng liên tục vang lên.

Gần như toàn bộ Linh Vận Môn đều bị làm cho kinh động.

Sở Mặc cũng cảm thấy hẳn là có chuyện sắp xảy ra. Vì thế liền đi từ trong động phủ này ra.Lúc đó, một người khác cũng đi từ trong động phủ của mình ra, khi thấy Sở Mặc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức quay phắt đi với vẻ mặt chán ghét.

Sở Mặc giật giật khóe miệng, nghĩ thầm: Xem ra gã Trần Cửu này… cũng chẳng được chào đón trong Linh Vận Môn rồi.

Bấy giờ, hắn nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng xì xào bàn tán.

– Sao đang yên đang lành lại đánh chuông cảnh báo vậy? Hơn nữa còn vang mười tám tiếng… Trời ơi, từ ngày tổ sư gia của chúng ta lập phái, cảnh báo như vậy… cũng chỉ mới dùng năm lần đúng không?

– Ừ, đây là lần thứ sáu, chắc là xảy ra chuyện lớn gì rồi.

– Năm lần trước đều là lúc môn phái chúng ta lâm vào cảnh đứng trên lằn ranh sinh tử mới gióng lên, nhưng bây giờ… trời êm bể lặng, lấy đâu ra nguy cơ?

– Lúc trước chẳng phải chưởng môn mang theo một số lượng lớn đại nhân vật rời môn phái sao? Bây giờ chỉ có mình chưởng môn trở lại…

– Ý của ngươi là? Đừng có dọa ta!

– Xuỵt… Một lát nghe rồi sẽ biết, chớ có nói lung tung.

Lần thứ sáu?

Sở Mặc cười lạnh trong lòng, tên Phong Giang Hải này… cũng coi trọng ta quá chứ hả?

Vậy mà lại đem nguy cơ đặt lên tầm môn phái sắp diệt vong. Nhưng mà, y cũng không sai, việc hiện giờ ta muốn làm… chính là quấy phá cho Linh Vận Môn này trời long đất lở!

Muốn thông qua việc giết ta để giành được lợi ích ư, vậy thì hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chờ đón sự trả thù của ta!Sở Mặc nghĩ vậy, nhanh nhẹn lưu loát theo mọi người đi tới quảng trường của Linh Vận Môn.

Dọc theo trên đường, gần như ai gặp hắn đều tỏ vẻ vô cùng chán ghét, có vài tu sĩ thực lực không kém còn tỏ rõ địch ý với hắn nữa!

Điều này làm cho Sở Mặc cực kỳ hết lời cạn ý, vốn hắn cho rằng tên rác rưởi Trần Cửu đó làm nhiều việc ác như vậy thì ít ra cũng phải biết che giấu cẩn thận. Nhưng bây giờ xem ra… không phải rồi. Ở Linh Vận Môn gã này nào phải chỉ không được hoan nghênh thôi đâu? Quả thực chính là nhân thần cộng phẫn mà!Nhất là vài nữ tu sĩ, vừa nhác thấy hắn sắc mặt liền biến cái roẹt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc này, một tu sĩ trong số đó đi thẳng về hướng hắn, lửa giận phừng phừng. Sở Mặc không khỏi sửng sốt đến ngây ngẩn, tự nhủ trong lòng, gã này là ai thế? Lại chuyện gì nữa đây?

– Trần Cửu! Tên khốn kiếp nhà ngươi!

Tên tu sĩ kia nổi cơn thịnh nộ xông lại, thẳng cánh vung nắm đấm nhằm hướng mặt của Sở Mặc.

Dựa theo khí thế trên người y mà đoán, người này có lẽ phải là tu sĩhậu kỳ Trúc Cơ.

Sở Mặc nghiêng người né tránh cú đòn này của đối phương, sau đó vươn tay túm lấy cổ tay y. Thừa dịp chưa phải toàn bộ người xung quanh đều chú ý tới nơi này, thấp giọng quát rằng:

– Ngươi làm gì vậy? Cảnh báo đang vang, ngươi còn muốn ở đây gây rối?