Chương 384 : Mật chỉ. (2)

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ban đầu, Hoàng Thượng còn có chút hoảng sợ, kỳ thực thì ông ta cũng đoán được rằng những chuyện đó là do Sở Mặc dựng lên. Tuy nhiên ngoài việc đắc ý ra thì trong lòng Hoàng Thượng cũng cảm thấy vô cùng bất an.

Sao ông ta có thể quên được những câu nói mà vị mỹ nữ lạnh lùng đó, cô em vợ của ông ta, Chưởng môn Phi Tiên, Thẩm Ngạo Băng, đã nói thẳng trước mặt ông ta.

Rồi sau đó, ả ta đã thuận tay mà chọc mù đôi mắt của Thái Tử Hạ Anh…

Chuyện này gần như đã tở thành một bóng đêm ma quỷ đè nặng trong nội tâm của Hoàng Thượng. Ông ta thường xuyên giật mình tỉnh giấc nửa đêm, rồi sau đó mồ hôi toát đầm đìa khắp người.

Nhưng thông tin này đã lan truyền được một thời gian khá lâu rồi, bên phía Phi Tiên… vẫn tuyệt nhiên không có bất cứ một phản ứng nào!

Đồng thời bên phía Phi Tiên trước đó đã từng công bố rõ ràng. Vì người thừa kế của Phiêu Diêu Cung, Diệu Nhất Nương, người gây chấn động ở trong Viêm Hoàng Thành, đã được Thẩm Ngạo Băng thu phục làm đệ tử, chính thức bái nhập Phi Tiên!

Hai sự việc này khiến cho tâm tình của Hoàng Thượng lại bắt đầu trở nên lung lay. Ông ta cảm nhận được rằng bên phía Phi Tiên… dường như cũng đang mặc nhận về tin đồn này!

Nếu quả đúng là như vậy thì… sự uy hiếp của các môn phái đó đối với Đại Hạ gần như đã bị tan biến!

Những môn phái vốn định nhăm nhe nổi dậy thì ngay lập tức trở nên yên phận, điều đó cũng khiến cho sự tự tin của Hoàng Thượng được tăng lên rất nhiều.

– Trên thế gian này có được mấy môn phái dám đối đầu với Phi Tiên?

Sau đó Hoàng Thượng bèn nghĩ tới những tầng nghĩa sâu xa hơn nữa.

Sở Mặc làm như vậy có nghĩa là đã bảo vệ được cả Đại Hạ này, tất cả những thù hận một mình hắn gánh chịu hết.

Trong lòng Hoàng Thượng cảm thấy cảm động nhiều lắm. Nhưng đồng thời ông ta cũng cảm nhận được Sở Mặc… quả thực quá nguy hiểm!

Ông ta không lo lắng Sở Mặc sẽ gây ra những chuyện gì đó bất lợi cho Đại Hạ, nhưng Hoàng Thượng lại lo lắng sự tồn tại của Sở Mặc cuối cùng sẽ có liên quan đến cả Đại Hạ này.

Phi Tiên có thể che chở bảo vệ cho Đại Hạ, nhưng chưa chắc bảo vệ cho Sở Mặc!

Hoàng Thượng biết rõ rằng Sở Mặc không ưa gì Phi Tiên hết!

Đồng thời Phi Tiên đã mặc nhận sự việc đó rồi, nhưng chắc chắn cũng sẽ chẳng ưa gì… Sở Mặc, kẻ đầu xỏ ra tất cả những chuyện này.

Vì thế nên mối quan hệ giữa Sở Mặc và Phi Tiên tuyệt đối không có gì tốt đẹp hết.

Vậy thì… phải chăng nên để cho Sở Mặc… phân định ranh giới rạch ròi một chút?

Đế Vương… kỳ thực đều độc ác và bạc tình như vậy đó, và bọn họ cũng bắt buộc phải bạc tình như vậy.

Ở thời khắc quan trọng, ngay đến cả con trai ruột thịt của mình mà cũng có thể giết được, thì còn có chuyện gì mà bọn họ không làm được cơ chứ?

Đặc biệt là sư phụ của Sở Mặc… đã phi thăng rời đi rồi!

Thông tin này đã lan truyền khắp Tứ Tượng đại lục, thân làm Đế Vương Đại Hạ, Hoàng Thượng không lý nào mà không biết tới chuyện đó.

Vậy thì Sở Mặc của lúc này kỳ thực đã trở thành một cái họa thật lớn rồi!

Những môn phái trước kia hoàn toàn không có lý do gì để mà tha cho hắn nữa. Hơn nữa bên phía Đại Hạ… cũng đã được Phi Tiên bảo vệ rồi.

Đó là điều thứ nhất.

Điều thứ hai là uy danh của Sở Mặc trong quân đội ngày càng lớn.

Từ một kẻ chẳng có ai biết đến vậy mà giờ đâu sau hai trận đại thắng, giờ đây uy danh của Sở Mặc và lão tướng quân Phàn Vô Địch đã đạt đến mức độ khiến cho Hoàng Thượng cảm thấy nguy hiểm.

Nếu như bọn họ vung tay nổi dậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi theo.

Đặc biệt là quân đoàn mỏ quặng… Đội quân tinh nhuệ nhất Đại Hạ, bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tay của Sở Mặc.

Nếu không thì chỉ dựa vào một đội quân đó thôi hắn cũng đủ thành công làm những việc mà hắn muốn làm rồi.

Hoàng Thượng tin vào nhân phẩm của Sở Mặc, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ông ta để cho uy danh của hắn trong quân đội tiếp tục được nâng cao.

Đối diện với những lo lắng đó của Hoàng Thượng, Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương cũng chẳng còn gì để nói nữa. Vì nỗi lo đó của Hoàng Thượng là chuyện hoàn toàn dễ hiểu. Chỉ là… đối xử với Sở Mặc như vậy thì e có phần không công bằng.

Đặc biệt là việc gọi Tam Hoàng Tử Hạ Hào quay trở lại, tiếp quản binh quyền lên làm chủ tướng thay cho Phàn Vô Địch… Hành động này thể hiện rõ sự không tin tưởng.

Sở Mặc có vì thế mà phản kháng hay không thì Hoàng Thượng cũng không nắm rõ được. Vì thế nên ông ta mới gửi cho tên thái giám bức mật chỉ đó.

– Ha ha,

Sở Mặc cười lớn.

Nụ cười đó có một chút bất lực, thêm vài phần châm biếm, kèm với một thoáng… thương tâm.

– Vậy thôi sao?

Sở Mặc nhìn tên thái giám truyền chỉ và nhẹ nhàng hỏi.

Tam Hoàng Tử Hạ Hào bị nội dung của đạo mật chỉ làm cho kinh ngạc đến không thốt được nên lời nữa. Nghe ngữ khí của Sở Mặc thì y nhất thời bừng tỉnh, cười nhạt một cái rồi nói:

– Phong cho ngươi làm Sở Vương, lại còn ban tặng cho mười tám thẻ bài miễn chết. Vương tước đời đời truyền lại cho con cháu, mười tám tấm thẻ bài miễn chết… cũng được truyền lại cho con cháu. Hoàng Thượng phong thưởng cho ngươi nhiều đến như vậy, ngay cả đám Hoàng Tử chúng ta đây cũng chưa được thưởng hậu hĩnh đến vậy đâu. Vậy mà ngươi còn không thỏa lòng cái gì nữa?

Những câu nói này của Hạ Hòa có phần trách móc Sở Mặc. Hắn không hề nói rằng hắn không thỏa mãn với những phong thưởng đó. Tuy tất cả mọi người đều hiểu rõ tâm lý của Sở Mặc lúc này nhưng chẳng phải rằng cũng không ai tự mình nói ra những điều đó đấy thôi?

Phàn Vô Địch đứng một bên, ánh nhìn sắc lạnh. Lão tướng quân cả đời ngay thẳng, trước nay có chuyện gì cũng đều không giấu ở trong lòng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng ông không hiểu biết gì về nhân tình thế sự. Nếu thực sự không hiểu những điều đó thì sao lão tướng quân Phàn Vô Địch lại có thể từ một tên lính quèn từng bước từng bước thăng tiến đến vị trí đại tướng quân?

Quân đội chẳng thiếu gì những vị tướng dũng mãnh ngay thẳng. Nhưng nay còn có mấy người có thể trở thành tướng quân trong một tháng chứ?

Tuy Phàn Vô Địch trước giờ rất không ưa vị Tam Hoàng Tử này, đặc biệt là khi Hạ Hào đấu khẩu với Sở Mặc thì vị lão tướng quân này càng chán ghét tên đó hơn nữa.

Sau khi nghe thấy những lời đó của Hạ Hào, cuối cùng thì lão tướng quân Phàn Vô Địch không khống chế nổi sự tức giận trong lòng được nữa:

– Sở Mặc nhận được phong thưởng ra sao thì đó là do tự bản thân nó kiếm được nhờ những chiến công của mình! Ngươi là một tên Hoàng Tử bất tài vô dụng, ngươi lấy tư cách gì mà đặt vai ngang hàng so sánh với nó? Ngươi… là cái thá gì chứ?