Chương 2057: Gọi nàng là Sở Sở (2)

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Âu Dương Phỉ và Tử Đạo đồng thời kinh hãi kêu lên. Âu Dương Phỉ nói:

– Nếu công tử sớm lộ ra khuôn mặt này, ta đã nhận ra rồi. Thật sự rất giống với Trưởng công chúa!

Tử Đạo ở bên kia cũng gật đầu:

– Đúng vậy, quá giống!

– Nói cho ta chút chuyện đi.

Sở Mặc không vội nói những điều hắn biết.

Tử Đạo nhìn thoáng Âu Dương Phỉ một lát. Âu Dương Phỉ yếu ớt nói:

– La Thiên Tiên Vực khá đơn giản, Cự Đầu bên đó tất cả đều sống yên ổn với nhau, không hề xung đột. Trong La Thiên Tiên Vực, mấy đại gia tộc không tính Hoàng tộc thì là Tử gia, Âu Dương gia, Lưu gia.

– Lưu gia? Lưu Vân Phong? Sở Mặc nhịn không được thốt lên. Hắn vô cùng kinh ngạc:

– Lưu Vân Phong vừa là người trong La Thiên Tiên Vực, vừa là đệ tử của Hạo Nguyện Tông trong Thiên Cương Đại Vực, một trong tám vực lớn nhất?

– Hạo Nguyệt Tông trong Thiên Cương Đại Vưc?

Âu Dương Phỉ kinh ngạc:

– Ta biết Đại Vực này, cũng biết tông môn này, nhưng Lưu Vân Phong là người của Lưu gia trong La Thiên Tiên Vực, đâu phải người của Thiên Cương Đại Vực?

Nói xong, Âu Dương Phỉ vung tay, trong không khí liền xuất hiện hình ảnh Lưu Vân Phong:

– Hắn đây.

Sở Mặc cười khổ gật đầu:

– Giống hệt nhau, nhưng có vẻ là hai người khác nhau. Điều này nói lên rằng, hai người đối lập nhau, ngoại hình y hệt nhau, nhưng bản chất lại khác nhau.

– Đúng vậy!

Âu Dương Phỉ và Tử Đạo cũng hưng phấn hẳn, dùng sức gật mạnh đầu.

Ngay cả đồ ngốc, lúc này chắc chắn cũng sẽ cảm thấy hăng hái khónhịn, như là đang sắp vạch trần một bí mật to lớn.

Âu Dương Phỉ nói tiếp:

– Trong biển Thiên Giới, phía bắc có Chung gia, Tuyết gia, Hắc Ngư tộc có Hắc Ngư lão tổ, Tử gia có Tử lão tổ, phía nam có Cửu U cổ tộc.

Theo lời kể của Âu Dương Phỉ, bố cục La Thiên Tiên Vực dần dần trở nên rõ ràng. Cơ bản thì không khác mấy so với La Thiên Tiên Vực chỗ Sở Mặc ở, nhưng cũng có những điểm khác nhau. Ví dụ như Lưu gia, Lưu Vân Phong, khi hắn còn ở La Thiên Tiên Vực kia thì không tồn tại. Mà Lưu Vân Phong cũng là một thiên tài từ trong rác rưởi mà nổi bật. Chờ chút.. Nổi bật ngay trong rác rưởi..?

Sở Mặc hơi nhíu mày. Trên đời tuy có không ít tu sĩ đỉnh phát triển từ nơi tầm thường, nhưng so với những thiên tài từ các gia tộc lớn thì không đáng kể gì.

Lưu Vân Phong có thiên phú rất cao, thật sự không giống như những nhóc con bình thường.

Sở Mặc không hiểu rõ về La Thiên Tiên Vực. Có khi, Lưu Vân Phong, người anh em kết nghĩa của hắn, có khi thật sự từng là đệ tử trong La Thiên Tiên Vực.

– Hoàng tộc Cơ thị, là chủng tộc cực mạnh ở nơi chúng ta ở. Mạnh nhất. Hoàng tộc lão tổ, năm xưa vượt qua kiếp nạn lớn ba mươi sáu kỷ nguyên, pháp lực, đạo hạnh phi thường. Trưởng công chúa ngày còn nhỏ rất nghịch ngợm, một lần du ngoạn ở Viêm Hoàng Đại Vực- một trong tám vực lớn nhất- quen biết được Sở Thiên Cơ, một người trẻ tuổi lỗi lạc.

Âu Dương Phỉ nói, cẩn thận nhìn Sở Mặc.

Suy cho cùng, chuyện này cũng liên quan đến cha mẹ của người ta!

Sở Mặc lộ ra nét mặt kỳ quái:

– Họ có con?

– Có.

Âu Dương Phỉ rất chắc chắn gật gật.

Tử Đạo nói:

– Là một cô gái, tên Sở Sở, cũng là một niềm kiêu hãnh của trời cao. Đúng rồi, nàng cũng cùng chúng ta tiến vào Thông đạo.

Sở Mặc khiếp sợ!

Âu Dương Phỉ nói:

– Nàng và huynh thật sự rất giống nhau. Đều có vẻ đẹp có một không hai! Sở Mặc tiếp tục đờ đẫn.

Hắn nghĩ cũng không ra, trong vũ trụ, mẹ còn gả cho cha, sau đó lại còn sinh ra một người con gái. Có nghĩa là Sở Sở, cũng là người đối lập với mình sao?

Vì cha mẹ mình, trừ mình cũng đâu có sinh thêm ai.

Nhưng số phận, thật thần kỳ, luôn khiến con người không thể tưởng tượng ra.

Hai người trong cùng vũ trụ, cùng khoảng thời gian, chưa chắc đãhoàn toàn giống nhau.

Lúc này, tại hoàng thành trong La Thiên Tiên Vực.

Sở Thiên Cơ đã biết con trai cùng hai người con dâu mất tích, cũng nghe từ lão Đế vương biết được tình hình, nhưng cũng không dám nói cho vợ.

Bởi, Cơ Thanh Vũ đang mang thai lần nữa.

Sở Mặc tổ chức cho cha mẹ lễ thành hôn, từng nói đùa rằng nhớ sinh thêm một người em. Hôm nay, lời nói ấy đã thành sự thực. Cơ Thanh Vũ ngay sau đó mang thai, đến giờ đã được mấy tháng. Với cảnh giới của những người ở đây, đương nhiên đã sớm biết, cũng suy đoán sẽ là một đứa con gái.

Sở Thiên Cơ tuy lòng đầy tâm sự, nhưng trước mặt Cơ Thanh Vũ luôn giả như không hề có chuyện gì xảy ra.

Cơ Thanh Vũ muốn nói vài lời oán thán với con trai, nhưng còn nhớ nhung nhiều hơn.

Lúc mang thai con gái, Cơ Thanh Vũ càng thấy có lỗi với Sở Mặc. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một ngườimẹ với Sở Mặc.

– Nhóc con thối này, lâu vậy rồi cũng không đến thăm chúng ta! Thật đúng là quá đáng!

Cơ Thanh Vũ quệt mồm, trông như một thiếu nữ trẻ nghịch ngợm.

Sở Thiên Cơ cười nói:

– Nó cũng đã cưới vợ gầy dựng cơ nghiệp rồi, còn chăm sóc hai người vợ nữa chứ!

– Nhưng cũng không thể có vợ liền quên mẹ!

Cơ Thanh Vũ nói.

– Không nói nữa, không nói nữa, đến cảnh giới chúng nó, một lần bế quan kéo dài mấy trăm năm cũng là bình thường.

Sở Thiên Cơ cố gắng che giấu.

– Mấy trăm năm! Vậy thì em gái nó thành cụ già rồi! Ta bất chấp, khi em gái nó ra đời, nó nhất định phải tới!

Cơ Thanh Vũ nói.

– Được, được, nó nhất định tới.

Sở Thiên Cơ âm thầm lau mồ hôi, sau đó nói:

– Hay là chúng ta nghĩ tên cho con gái đi?

– Được, Được.

Quả nhiên, Cơ Thanh Vũ quên béng chuyện đang nói, vui mừng nói:

– Con gái chúng ta tất nhiên là sắc nước hương trời, có một không hai, là người con gái làm rung động người xung quanh. Gọi nàng là Sở Sở đi!

Thông đạo.

Dưới ngọn núi lớn, bốn người Sở Mặc đang bàn bạc.

Âu Dương Phỉ nói:

– Sở Sở là một thiên tài thực sự, nàng sinh ra là để tu luyệt. Thật sự không nghĩ nàng có quan hệ sâu xa như vậy với huynh.

– Nàng chắc là em gái ta.

Sở Mặc nói. Âu Dương Phỉ cười:

– Nói về tuổi tác, người ta phải lớn hơn huynh ấy!

Sở Mặc lắc đầu:

– Những chuyện thế này không thể chỉ dựa theo tuổi tác mà tính, quy luật về thời gian của hai vũ trụ hẳn là có sự khác nhau.

Tử Đạo tán thành quan điểm này.

Sau đó, Tử Đạo và Âu Dương Phỉ ánh mắt chăm chú nhìn phía Sở Mặc. Tuy không nói, nhưng ý thì rất rõ:

– Chúng ta đã kể rồi, đến huynh?

Sở Mặc nhìn Âu Dương Phỉ, cười khổ:

– Quan hệ giữa cô và Chung Thánh thế nào?

Âu Dương Phỉ “a” một tiếng, ánh mắt hơi dại ra:

– Người đối lập của ta chẳng lẽ đi theo Chung Thánh? Nàng.. Nàng có mắt mà không tròng sao!