Chương 1249: Con muỗi. 

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kém một cảnh giới, nói về lĩnh ngộ tự nhiên là không bằng, nhưng một thân thuật Chí Tôn khủng bố của hắn, thậm chí là loại thánh thuật Cửu Tự Chân Ngôn… Hoàn toàn có thể bù lại chênh lệch về cảnh giới.

Huống chi lĩnh ngộ của Sở Mặc cũng không kém hơn so với người hơn hắn một hai cảnh giới là bao nhiêu. Cái này khiến cho chiến lực của hắn có thể nói là vô địch ở trong cùng cảnh giới, thậm chí có thể ngang tài trong người có cảnh giới cao hơn hắn.

Tiên giới từ rất xa xưa, càng là nơi ít có người lại càng tràn ngập một cỗ khí thế viễn cổ.

Cứng cáp, rộng rãi, núi sông đẹp đẽ!

Sở Mặc không sử dụng chiến thuyền mà trực tiếp lăng không bay tới.

Trong lúc đang bay lại không ngừng hấp thu tinh khí cuồn cuộn trong thiên địa. Tâm Pháp Thiên Ý Ngã Ý Đạo Cực Quyển hùng mạnh, một khi vận hành hoàn toàn có thể khiến Sở Mặc không bị tiêu hao gì mà còn giúp đỡ chạy đi.

Nói cách khác, Sở Mặc bay nhanh như vậy, chẳng những không tiêu hao sức lực của mình, ngược lại còn có thể không ngừng tích lũy.

Bí mật này nếu được truyền đi, chỉ sợ sẽ làm vô số người bị chấn kinh.

Khi đi ngang qua một mảnh sa mạc hoang vắng, Sở Mặc thấy một con trăn lớn, dài chừng hai vạn trượng, nhìn giống một ngọn núi lớn, vắt ngang trên vách đá. Không biết đã bao nhiêu năm không hề nhúc nhích, trên người nó tràn ngập bụi đất, rất nhiều nơi thậm chí còn mọc ra các loại thực vật.

Nếu là người bình thường có khi sẽ khó pháp hiện, núi lớn uốn lượn trên sa mạc hoang vu này không ngờ là một vật còn sống.

Sau khi Sở Mặc thấy rõ ràng vật này là gì cũng bị hoảng sợ.

Khá tốt, trăn lớn khủng bố này nằm trên con đường của hắn, cũng không tỏ vẻ là có bất cứ hứng thú nào, không hề nhúc nhích.

Hô!

Sau khi Sở Mặc hoàn toàn bay qua trăn lớn này, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Loại quái vật lớn này, một khi bò lên ai cũng đều là một tai nạn khủng bố. Tuy Sở Mặc không sợ hãi nhưng cũng không muốn tự dưng trêu chọc loại phiền toái này.

Tuy nhiên, tựa như Tư Đồ Đồ đã nói, tới nơi này rồi cũng đã vượt ra khỏi khu vực nhân loại có thể gây ảnh hưởng, sẽ rất dễ gặp phải loại sinh linh vừa thông minh lại vừa thù hận nhân loại.

Sau khi gặp được trăn lớn không bao lâu, Sở Mặc liền gặp một thứ khủng bố ghê tởm hơn.

Vù!

Thời điểm Sở Mặc đang bay với tốc độ cao, trong tai đột nhiên truyền tới tiếng vù vù mãnh liệt!

Trong lòng Sở Mặc sinh báo động lớn, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Nhưng sau đó phía sau lưng của hắn lại truyền tới một hồi đau đớn mạnh mẽ, thân thể cũng như là bị một tòa núi lớn nện vào, trực tiếp lảo đảo về phía trước mấy trăm trượng.

Vù!

Thanh âm kia lại tới nữa!

Sở Mặc trở bàn tay chém ra một đao!

Một đao thất bại!

Sau lưng lại lần nữa truyền tới một hồi đau đớn.

Liên tiếp công kích hai lần, hắn ngay cả bóng dáng đối phương cũng không nhìn thấy. Điều này khiến trong lòng Sở Mặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ, với thực lực bây giờ của hắn, cho dù là một tu sĩ Phi Thăng kỳ đỉnh cao cũng căn bản không làm được điểm này ngay trước mặt hắn.

Cũng may là thân thể Tổ Cảnh của hắn có năng lực phòng ngự dũng mãnh, hai lần công kích của đối phương chỉ khiến thân thể hắn đau nhức, nhưng lại không thể đâm thủng thân thể hắn.

Nếu đổi lại là một tu sĩ tầm thường khác, chỉ sợ cho dù là cảnh giới Phi Thăng kỳ đỉnh cao, sau khi chịu hai lần công kích liền tiếp cũng sẽ bị trọng thương.

Vù!

Thanh âm kia lần thứ ba đánh úp lại!

Lúc này Sở Mặc rốt cục làm sẵn chuẩn bị, vận chuyển Lâm Tự Quyết bất động như núi trong Cửu Tự Chân Ngôn!

Sau đó lại vận chuyển Trận Tự Quyết che giấu khí tức trong Cửu Tự Chân Ngôn. Cùng vận hành một lúc còn có Nhóm Tự Quyết thời gian không gian.

Ầm!

Một luồng sức mạnh mãnh liệt đánh ở phía trên hậu tâm của Sở Mặc.

Đau nhức mãnh liệt truyền tới, lúc này công kích của đối phương rốt cục xé rách da thịt của Sở Mặc, máu tươi chảy ra. Nhưng Sở Mặc lại không bị đánh bay giống như hai lần trước.

Sức lực thời gian và không gian trực tiếp bộc phát ở trong này, hơn nữa che giấu khí tức hắn liền đứng ở chỗ này, lại làm cho công kích thứ tư của đối phương trực tiếp thất bại.

Sở Mặc trở tay chém ra một đao.

Leng keng!

Một đao kia giống như trảm ở trên một khối kim loại vô cùng cứng rắn, bằng cảm giác Sở Mặc chỉ biết, một đao kia… cũng không thể trảm phá lớp ngoài của đối phương.

Đây là thứ gì?

Trong lòng Sở Mặc khiếp sợ, giương mắt nhìn lên, rốt cục nhìn rõ thứ thành công đánh lén mình ba lần.

Lại là… một con muỗi!

Đó là một con muỗi lớn hơn một trượng!

Dựa theo sinh linh không phải người mà nói, hình thể một trượng chưa thể nói là lớn. Nhưng nếu đây là nói về con muỗi thì thật sự sẽ khiến con người có một loại cảm giác hoảng sợ!

Con muỗi này toàn thân màu xám đen, xúc tu sắc bén giống như một chiếc kiếm sắc kia, chính là thứ vừa mới liên tiếp đâm trúng Sở Mặc ba lượt.

– Muỗi?

Sở Mặc trừng to mắt:

– Muỗi lớn như vậy sao?

Tuy nói mấy năm nay hắn gặp được vô số sinh linh không phải người, nhưng muỗi khủng bố như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy….

Vù!

Con muỗi vỗ cánh, sau đó trong ánh mắt bắn ra hào quang â u lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm Sở Mặc. Hiển nhiên con muỗi này cũng bị nhân loại hùng mạnh làm kinh sợ.

Lúc bình thường gần như không có sinh linh nào có thể ngăn cản công kích của nó.

Xúc tu của nó vô cùng bén nhọn, đâm trúng một lần là có thể lấy đi một số lượng lớn máu trên người đối phương.

Cho dù sinh linh không phải người vô cùng lớn gì, gặp được nó cũng sẽ chạy trối chết.

Con muỗi này ngửi được mùi ngọt lành trên người nhân loại này, loại mùi đó khiến nó không thể kháng cự.

Đâm tới lần thứ ba nó mới đâm rách da thịt người này, nhưng lại không kịp hút máu từ trong thân thể đối phương, bởi vì phản ứng của người đó quá nhanh! Mà nó đâm vào cũng quá nông, nó muốn công kích lần thứ tư để miệng vết thương kia sâu thêm một chút.

Nhưng lúc này lại bị đối phương né tránh, hơn nữa còn chém nó một đao.

Hương vị máu tản mát ra từ trên người nhân loại này khiến nó có loại kích động muốn điên cuồng. Hận không thể hút khô toàn bộ máu của người này.