Chương 2379: Đao pháp kinh khủng (1)

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Được, chuẩn bị trốn đi. Bọn chúng đã có chuẩn bị trước rồi, hơn nữa, không đạt được mục đích, chúng sẽ không bỏ qua.

Chữ khắc nói.

– Ta trốn rồi thì ngươi làm sao?

Sở Mặc hỏi. Chữ khắc trả lời đơn giản:

– Ý nghĩa sinh tồn của chúng ta chính là bảo vệ chỗ này. Tiểu thư đã thành đồ đệ của ngài, chúng ta có thể yên lòng. Trước đây chúng ta ly khai Thiên cung chính vì không hy vọng tiểu thư bị che lấp cả đời, càng không hi vọng nàng bị thương. Giờ nàng đã có thể sống tốt thì chúng ta cũng chẳng cần đắn đo gì nữa.

– Ta có thể mang các ngươi trốn đi không?

Sở Mặc lại hỏi.

– Không cần đâu. Chúng ta bị công phá, nhưng chữ khắc trên đây mãi mãi bất tử, cùng lắm là lại trở về thế giới cơ bản thôi. Nói khôngchừng một ngày nào đó, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt. Sở công tử đi đi. Nhất định ngươi có thể trở thành Thiên chủ. Khi ngươi chân chính trở thành Thiên chủ, ngươi sẽ có đủ tư cách câu thông với thế giới bậc cao rồi.

Tin tức cuối cùng chữ khắc nói cho Sở Mặc rất kinh động.

Sở Mặc yên lặng gật đầu, hơi tiếc nuối rời đi từ cánh cửa chữ khắc mở ra.

Ba thế lực lớn kia không cảm nhận được hắn đã rời đi. Đây cũng là chuyện cuối cùng chữ khắc làm được cho Sở Mặc. Một chỗ khác trong huyết vực của vũ trụ.

Vĩnh Hằng điện chủ lạnh lùng nhìn về phía trước nói:

– Động thủ đi!

Bốc Hư Dược của Vương triều Bốc thị và Cung chủ Thiên cùng gật đầu đồng ý. Ba người trực tiếp lấy ra một đồ vật khắc chữ.

Nó biến thành một thanh kiếm lợi hại, dài cả vạn trượng, tỏa ánh sáng lạnh băng, sau đó, nó nghiêng về một bên, chém thẳng xuống. Đòn chém rơi xuống tóe ánh điện sáng lóa như pháo hoa, hết sức xinh đẹp. Nhưng vẻ đẹp này lại ẩn chứa sát khí.

Một mảnh trời bị phá.

Làm hiện ra một đống chữ khắc vặn vẹo trong không gian. Tất cả đều bộc phát sức mạnh to lớn.

Ba người chủ của ba thế lực thấy vậy lại vui mừng, vì chữ khắc đã bị chém cho hiện hình. Hiện tại, bọn họ có thể tiến vào trong bất cứ lúc nào.

Cung chủ Thiên cung nói:

– Xong rồi. Giờ nhớ kỹ, không cho phép làm tổn thương nữ nhi của ta.

Vĩnh Hằng điện chủ từ tốn nói:

– Yên tâm.

Bốc Hư Dược lại lạnh lùng nhìn toàn bộ thế giới dưới chữ khắc, đột nhiên nhíu mày:

– Có gì đó không ổn?

Cung chủ Thiên cung và Vĩnh Hằng điện chủ phản ứng rất nhanh. Bọn họ bay vèo một cái, chui qua khe hở màu cam trước khi vùng vũ trụ lại bị phong tỏa.

Khoảng cách trăm vạn dặm đối với bọn họ cũng chỉ là một ý niệm, đảo một cái là có thể biết hết mọi chuyện xảy ra trong vũ trụ này.

Nhưng bọn họ tìm mãi lại không thấy gì hết. Mặt Vĩnh Hằng điện chủ đen thui. Còn mặt Cung chủ Thiên cung lại tái mét.

Vương của Vương triều Bốc thị Bốc Hư Dược lại không bộc lộ cảm xúc gì hết.

Chủ của ba thế lực lớn chưa bao giờ chật vật như thế này.

Chỉ một mình Sở Mặc lại khiến cho cả ba thế lực lớn phải xuất thủ, nhưng họ đến nơi thì đến cái bóng của đối phương cũng không thấy.

Vì phá vỡ phòng ngự của chỗ này, bọn họ phải bỏ ra rất nhiều thứ vì có rất ít chữ khắc chịu khống chế đi công kích chữ khắc chỗ này. Bọn họ dùng rất nhiều năm đi lục lọi, đánh đổi bao nhiêu quyền lợi mới có một loại đồng ý bị bọn họ không chế, đến phá hỏng phòng ngự chỗ này.

Họ không ngờ được Sở Mặc đã chạy rồi.

– Dù hắn chạy đến chân trời góc biến ta cũng tóm được hắn.

– Cho dù hắn chặn đến đâu cũng đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua cho hắn.

– Sở Mặc, ta sẽ không tha cho ngươi. Ba người đứng đầu của ba thế lực lớn đồng thời phát thệ, chuyện này mang đến sức mạnh nhân quả rất lớn.

Toàn bộ thế giới đều bị cộng hưởng. Vô số địa phương xuất hiện các loại dị tượng khác nhau.

Sở Mặc đang dong ruổi tự nhiên cảm ứng được có sự việc khác thường. Hắn hơi ngẩn ra, vẻ mặt lạnh lùng, bĩu môi cười cười.

– Đừng để ta bắt được lúc các ngươi đang đi lẻ nhé!

Sở Mặc thầm nghĩ. Sau đó, hắn theo chỉ dẫn của Bàn Cổ tâm kinh bay dọc theo huyết vực đến một địa điểm.

Nơi này ở rất xa, cũng là một bộ phận của thế giới Cổ thần, nó ở tít sâu trong huyết vực. Thanh niên thần bí kia đang ngồi khoanh chân, bên cạnh có mấy pháp trận mạnh mẽ. Tất cả pháp trận đều tỏa ra khí tức khiến người ta chấn động, đồng thời tế luyện một binh khí, chính là búa Bàn Cổ đang được để trên đầu gối của người thanh niên.

Từ lâu về trước, người thanh niên đã có dự cảm rằng búa Bàn Cổ lúc nào cũng có thể bỏ anh ta mà đi. Điều này khiến người thanh niên sợ hãi, phẫn nộ, lại có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là vật của mình nhưng lại phải mở mắt nhìn nó đi xa. Anh ta cảm thấy khó chịu.

Anh ta cũng đoán ra được nguyên nhân nhưng nguyên nhân này lại khiến anh ta ủ rũ, khổ sở.

Nguyên nhân đó chính là Sở Mặc đã chiếm được Bàn Cổ truyền thừa. Tuy nói Sở Mặc chiếm được truyền thừa thì anh ta cũng có cách luyện hóa Sở Mặc, cướp truyền thừa nhưng chuyện này chỉ tồn tại trên lý thuyết thôi.

Năm xưa Sở Mặc chưa có truyền thừa Bàn Cổ còn chẳng sợ anh ta. Anh ta không làm gì được Sở Mặc. Giờ Sở Mặc có toàn bộ truyền thừa rồi thì anh ta làm gì được hắn nữa chứ?

Đáng buồn nhất là năm đó người thanh niên thấy mình quá tự tin, nghĩ đến thế giới này rồi chắc chắn sẽ tìm được Bàn Cổ truyền thừa, dễ dàng lấy năm khối tinh hạch, mở ra con đường đến ngũ hành, đi khỏi thế giới. Đến giờ, anh ta chưa từng nghĩ nếu mình thất bại thì sẽ thế nào. Vìthế, tình huống hiện tại của anh ta quá bi thảm: muốn rời khỏi thế giới Cổ thần nhưng chỉ dựa vào búa Bàn Cổ thì không thể làm được.

Mà đáng sợ hơn, hiện tại anh ta cũng cảm giác rằng chẳng mấy chốc mình sẽ mất búa Bàn Cổ.

Vì vậy, anh ta bắt đầu tế luyện nó.

Không có Bàn Cổ kinh, không biết truyền thừa thật sự, người thanh nien này vẫn còn quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần luyện hóa búa Bàn Cổ là vạn sự đại cát. Anh ta không biết Sở Mặc chưa dùng tới Bàn Cổ kinh nên mới chưa thu hồi búa Bàn Cổ, chỉ cần hắn muốn một cái là đượcluôn.

Thân ảnh của Sở Mặc di chuyển quá nhanh.

Chỗ mạnh của Bàn Cổ thân pháp là có thể dùng bản thể vượt qua không gian với năng lượng tiêu hao rất nhỏ.

Đối với người ở cảnh giới như Sở Mặc thì nó chẳng đáng là bao.

Bộ công pháp này quá kinh khủng, cực kỳ ít sinh linh trong vũ trụ cóthể ngao du tứ hải mà chẳng tiêu tốn mấy năng lượng như Sở Mặc.

Đặc biệt sau khi Sở Mặc có được truyền thừa Bàn Cổ cuối cùng, thân thể của hắn càng tự tại hơn.