Chương 379 : Thi bắt hổ

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tên tướng lĩnh của Hổ Đầu Quân hướng về phía Lãnh Hổ thét lên thật lớn… để truyền tin.

Lãnh Hổ ớn lạnh trong lòng, y lẩm nhẩm:

– Lão thất phu này thật tàn độc… ngươi định nuốt chửng chúng ta hay sao? Ta không tin… nhà ngươi lại có được thực lực đó!

Bất chợt, ánh nhìn của Lãnh Hổ trở nên lạnh cứng như băng, y thét lên:

– Thay đổi trận hình, xông lên mở con đường máu! Không được rơi vào vòng vây của kẻ địch, ba mươi người làm thành một tiểu đội, tự động tác chiến!

– Tuân lệnh!

Cho dù đã bị rơi vào vòng vây của đối phương nhưng Hổ Đầu Quân vẫn luôn giữ được quân dung chỉnh tề như cũ, không đến mức quá hoảng loạn.

Phàn Vô Địch đứng ở trên sườn núi cao cũng khẽ ngây người kinh ngạc. Ông ta quay qua nhìn sang hai bên:

– Chúng ta có bố binh ở bên đó sao?

Một viên tướng lĩnh đứng bên cạnh khẽ chau mày lại, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và nói:

– Tướng quân, chúng ta có bố trí người ở bên phía bờ bên kia chăng?

Một mưu sĩ đứng bên cạnh đó khẳng định chắc chắn:

– Vì không muốn đánh rắn động cỏ nên chúng ta thậm chí còn không có bất cứ bố trí gì trên dòng sông này!

Ban đầu cũng từng có người đề xuất xây một bờ đập trên đầu thượng lưu con sông, đợi tới khi quân Đại Tề tới nơi thì sẽ phá đập làm tràn nước xuống để nhấn chìm bọn chúng.

Nhưng đề xuất đó đã nhanh chóng bị hủy bỏ, vì đám quân tham báo của Đại Tề… đâu có phải là đống bù nhìn đâu. Chỉ cần để cho bọn chúng phát hiện ra bất cứ động thái nào của quân Đại Hạ bên này thì chắc chắn bọn chúng sẽ không cắn câu mắc bẫy.

Phàn Vô Địch nheo mắt lại lẩm bẩm một mình:

– Không phải là người của chúng ta? Vậy thì là ai được?

Những người bên cạnh ông cũng lần lượt lắc đầu, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phàn Vô Địch trầm giọng nói:

– Trước tiên nuốt chửng đám Hổ Đầu Quân này đã… rồi sau đó lập tức cử người điều tra cho ra xem người ở bên phía đó là ai!

– Tuân lệnh!

Lúc này chiến cục ở dưới đó đã có những thay đổi, hai bên đã chuyển sang đánh giáp lá cà! Tiếng thét tàn sát vang lên tứ phía, âm vọng trên bầu trời đêm.

Đám chiến sĩ quân đoàn mỏ quặng do Sở Mặc làm thủ lĩnh ở phía bên kia gần như vừa mới lao tới thôi là đã đánh tan tác hàng ngũ của đám sáu bảy nghìn Hổ Đầu Quân vẫn còn chưa kịp qua sông!

Những chiến sĩ của quân đoàn mỏ quặng này là ở cấp bậc nào cơ chứ? Ngẫu nhiên lựa một người trong số bọn họ, sắp xếp vào bất cứ một đội quân nào cũng ít nhất phải đạt đến cấp bậc tiểu đội trưởng. Vậy mà ở trong quân đoàn mỏ quặng này bọn họ đều chỉ là những chiến sĩ phổ thông mà thôi!

Thậm chí những người đó đều từng là những thợ mỏ đào đường!

Một tốp người như vậy mà tụ hợp lại với nhau, chiến lực của bọn họ đủ để khiến cho người khác cảm thấy run rẩy sợ hãi.

Sở Mặc lại càng thể hiện được sức mạnh của mình hơn hết. Thí Thiên trong tay hắn vung lên thu về… cùng với những nhịp điệu đó là những tên địch lần lượt bị chết trận.

Gần như chỉ thoáng một lát thôi, đội quân kỵ binh của Đại Tề đã hoảng loạn rối trận.

Tâm lý có vững vàng đến đâu đi chăng nữa, có không biết sợ chết đến đâu đi chăng nữa, nhưng bọn họ cũng chưa từng đánh một trận đấu không có nổi sức chống đỡ như vậy!

Lúc này bên phía trên sườn núi bỗng có tiếng nói vang lên:

– Xin hỏi đội quân ở phía đối diện đó là ai vậy?

Có một tên tướng lĩnh lớn tiếng đáp lời:

– Quân đoàn mỏ quặng! Tướng quân của chúng tôi… là Sở Vương Điện hạ!

Câu trả lời đó khiến cho hai bên đang tranh đấu rất kịch liệt… gần như phải ngưng chiến trong một tích tắc.

– Quân đoàn mỏ quặng!

– Sở Vương!

Bất luận là câu trả lời nào trong hai ý ở trên thì cũng đều khiến cho tâm lý của hai bên lúc này hoàn toàn khác nhau!

Đội kỵ binh Hổ Đầu Quân của Đại Tề khi nghe thấy hai danh từ đó thì tất cả bọn chúng đều cảm thấy sự tuyệt vọng đang lan chiếm lấy cõi lòng của mình.

Quân đoàn mỏ quặng… chính là đội quân đã khiến cho bách vạn đại quân của Đại Tề chôn thân ở trong dãy Thiên Đoạn; Sở Vương… chính là kẻ đã gây nên tất cả những chuyện đó!

Chẳng ai ngờ được rằng, đội quân khiến cho người khác phải rùng mình khiếp sợ đó lại xuất hiện ở nơi này!

Trong ánh mắt của Lãnh Hổ không tránh khỏi vài phần tuyệt vọng, y thét lớn:

– Giết… Xông lên giết!

Tất cả chiến sĩ của đội quân Đại Hạ đều trở nên hưng phấn vô cùng!

Bọn họ không những hiểu rõ quân đoàn mỏ quặng đó là một đội quân như thế nào, bọn họ lại càng biết Sở Vương là một nhân vật ra sao!

– Là cháu trai của lão tướng quân!

– Ha ha, đứa bé đó người trước ta từng bế nó!

– Vài năm trước năm nào nó cũng tới ở trong doanh trại một thời gian dài, ta rất thích đứa bé đó!

– Thật không ngờ, đứa trẻ năm xưa, lúc này vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà lại có được những thành tích lớn đến như vậy. Chúng ta cảm thấy tự hào về hắn!

– Sở Vương… tài giỏi lắm!

Đó là những phản ứng của bên phía Đại Hạ sau khi biết đội quân đầu bên kia chính là của Sở Mặc.

Nay Sở Vương, tên thiếu niên mà bọn họ chứng kiến hắn trưởng thành, đã mang tới đây quân đoàn mỏ quặng nức danh thiên hạ, tới đây để giúp đỡ cho bọn chúng!

Cái cảm giác phấn khích đó khiến cho tất cả đội quân bên Đại Hạ đều mừng rỡ đến phát điên lên được!

Trong số đó người mừng rỡ nhất chắc chắn chính là lão tướng quân rồi Phàn Vô Địch.

Kể từ lần trước gặp Sở Mặc tới giờ cũng đã gần một năm rồi hai ông cháu họ chưa được gặp nhau. Nhưng tất cả những tin tức về Sở Mặc thì vẫn luôn được kể tới tai của Phàn lão tướng quân khiến cho hai lỗ tai của ông muốn mọc kén luôn trong đó rồi.

– Tên tiểu tử này… quả thực lợi hại đến như vậy hay sao?

Đó là câu nói túc trực trên cửa miệng của lão tướng quân khi những người khác hết lời khen ngợi đứa cháu của mình. Nhưng mỗi lần sau khi nói xong câu nói đó thì lão tướng quân lại không kìm lòng được mà khẽ mỉm cười. Tất cả mọi người đều hiểu rằng đó nó là nụ cười của sự tự hào.

– Ông nội… Sở Mặc con ở đây!

Cùng với tiếng hô lớn đó của Sở Mặc, đồng thời đã tuyên bố cho tất cả mọi người thân phận của đội quân bên này.

– Ha ha, tiểu tử, đây là lần đầu tiên hai ông cháu ta cùng sát vai chiến đấu với nhau…

Phàn Vô Địch cao hứng hướng về phía sườn núi đối diện mà nói.

Sở Mặc cười nói:

– Vâng, để xem ai sẽ là người bắt được con hổ này trước ạ!

– Được! Ai thua sẽ phải mời rượu!ư&