Chương 766 : Đương nhiên! (1)

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Mặc hít sâu một hơi, chăm chú nhìn ánh mắt mọi người, vẻ mặt tươi cười như được an ủi, rồi hắn lại nhìn những người đứng quanh, mỉm cười gật đầu.

Tịch Nguyệt xúc động rơi lệ, thiên phú của nàng không tốt lắm, chỉ gọi là bình thường. Nhưng thiếu gia lại truyền cho nàng một kế thừa cựctốt, đồng thời giúp nàng thay đổi thể chất, còn hứa sau khi nàng phi thăng Linh Giới sẽ chuẩn bị một phần nguyên liệu Trúc Cơ cực tốt cho nàng!

Một bước lên trời là thế nào ? Chính là như vậy!

Tịch Nguyệt không biết kiếp trước mình tích được bao nhiêu công đức mà kiếp này lại có vận may lớn tới vậy.

Thậm chí nàng không cần mở lời, thiếu gia vẫn hứa với nàng, trước khi nàng phi thăng có thể rời khỏi Phiêu Diêu Cung một lần để đi cáo từ người thân. Sau đó có thể đưa theo một đứa trẻ ưu tú nhất trong gia tộcđến Phiêu Diêu Cung. Với Tịch Nguyệt mà nói đây quả là ân đức trời ban.

Trong lòng nàng vô cùng cảm kích Sở Mặc, cho dù bảo nàng chết, nàng cũng vẫn mỉm cười, ung dung đi chết.

Không chỉ Tịch Nguyệt, còn có mấy người đón tới từ Nhất Kiếm và Phi Tiên, thấy cảnh tượng này trong lòng cũng vô cùng xúc động.

Ban đầu, khi vừa mới tới đây, bọn họ ít nhiều còn giữ chút kiêu ngạocủa môn phái đẳng cấp trước đây. Trước mặt bốn mươi tám thiếu niên được Sở Mặc đem về, còn ra vẻ ưu tú hơn người. Nhưng không bao lâu, bọn họ tự biết mình đã sai lầm nghiêm trọng.

Tốc độ nâng cao thực lực của những thiếu niên đó quả là khiến người ta phải sững sờ ngây người.

Những người của Phi Tiên và Nhất Kiếm vốn tự hào thiên phú hơn người, nhưng trước mặt đám thiếu niên căn bản chưa là gì! Một người có thiên phú kém nhất, tốc độ tăng cấp tu luyện đều mau chóng hơn bọnhọ!

Còn về cảm giác kiêu ngạo và ưu việt về môn phái đẳng cấp trước đây sau khi hiểu rõ thời thế thiên hạ lúc này lại càng bị đả kích tan thành mây khói.

Tứ đại môn phái từng đứng trên đỉnh cao thế giới này giờ đã sụp đổ không còn tồn tại nữa!

Từ nay về sau, Nhân Giới chỉ còn Phiêu Diêu Cung, không còn tứ đại môn phái nữa!

Những người đó đến từ Nhất Kiếm và Phi Tiên, từng chán nản cũng từng mất mát rồi.

Là do Sở Mặc nói một hồi khiến cho đám người kia tỉnh ngộ lại. Cũng bởi thế, Sở Mặc hoàn toàn nhận được sự tôn kính của những người này.

– Muốn tìm lại sự kiêu ngạo của các ngươi, muốn chấn hưng môn phái của các ngươi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này.

– Ở trong này, các ngươi có được tài nguyên do đệ tử của ta cung cấp, tu luyện tuy là dựa vào thiên phú nhưng phải dựa vào sự cố gắng nữa. Khi nào các ngươi phi thăng đến Linh giới, Tiên giới, Thiên giới, sau khi thấy thế giới rộng lớn đó mới hiểu rằng mình nhỏ bé như thế nào.

– Cho nên ta sẽ không trói buộc các ngươi, bao gồm cả đệ tử của ta, ta cũng không trói buộc bọn họ. Bất kỳ ai sau khi thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài rồi mà muốn rời khỏi đây để tự mình lập nghiệp hoặc là muốn tự mình làm chủ thì ta cũng sẽ không ngăn cản. Đó là tự do của các ngươi.

– Nhưng trước đó, trước khi các ngươi chân chính có được kiến thức, thấy được thế giới bên ngoài cao bao nhiêu, là rồng thì ngươi được đứng đầu; là hổ thì được nằm. Những lời này không phải đang nhục nhã các ngươi, bởi vì bây giờ các ngươi… bao gồm cả ta, đều rất yếu. Hãy đem sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt kia chôn sâu trong tâm trí đi.

Hạ Phong và Hoa Tam Nương đứng ở trong đám người. Vợ chồng hai người nhìn nhau một cái, nhìn những thiếu niên quỳ trên mặt đất tất cả đều mang vẻ mặt hâm mộ.

Hạ Phong lắc đầu:

– Không học được.Hoa Tam Nương cười cười:

– Bản lĩnh này không phải có thể học.

Trong con ngươi của Thẩm Ngạo Băng mang theo tia sáng phức tạp nhìn nam nhân đứng ở nơi cao nhất kia.

Đúng vậy, từng là một thiếu niên nhiệt huyết, bây giờ… đã trưởng thành, trở thành một nam nhân chân chính rồi.

Biết gánh vác, có ý chí, có tự giác trách nhiệm.

Thậm chí cho tới bây giờ, Thẩm Ngạo Băng còn thường xuyên cócảm giác tựa như mộng ảo, thường xuyên nhớ tới ở trong thành Viêm Hoàng của Đế quốc Đại Hạ, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Sở Mặc..

Thời gian trôi thật nhanh!

Mới có vài năm, thời gian vẫn trôi đều đều. Thiếu niên ngây ngô ngày xưa chỉ có thể dựa vào tài năng mơ hồ mới có thể dọa được mình bây giờ đã đi đâu mất rồi ?

Trên khuôn mặt thanh cao lạnh lùng lại diễm lệ của Thẩm Ngạo Băng bỗng nhiên hiện ra một nụ cười thản nhiên, mặt cũng hơi đỏ. Bây giờ chỉ sợ người ta chỉ cần dùng một bàn tay, mình cũng chẳng còn làđối thủ nữa là ?

Sở Mặc nhìn tất cả mọi người, cuối cùng cười nói một câu:

– Ta, ở Linh giới chờ các ngươi tới! Tốc độ phải nhanh, nếu không… có lẽ các ngươi cũng chỉ có thể đến Tiên giới tìm ta.

Tiểu Hà đánh bạo trả lời một câu:

– Thật ra… chúng tôi càng muốn có thể làm bạn bên người của sư tôn hơn.

Những thiếu niên khác đều dùng sức gật đầu.Sở Mặc cười:

– Vậy các ngươi phải cố gắng nhiều hơn.

Nói xong hắn khoát tay, không nói gì nữa, hít sâu một hơi, thầm nghĩ trong lòng:

– Rời khỏi, Nhân Giới!

Vèo!

Thân hình của Sở Mặc nháy mắt đã biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, hắn hiện ra ở một nơi hoang vu cách xa ngàn dặm bên ngoài.Độ kiếp, không thể ảnh hưởng đến môn phái của mình được.

Đám người Diệu Nhất Nương tất cả đều từ rất xa đang tới đây. Phải nhìn tận mắt Sở Mặc độ kiếp thành công, phi thăng Linh Giới bọn họ mới có thể yên tâm.

Đỉnh Cô Bút của Long tổ.

Sau khi Sở Mặc đột nhiên rời khỏi, toàn bộ trong Long tổ thoáng cái đã tĩnh lặng,

Tuy là tất cả mọi người đều biết ngày này sẽ đến nhưng đến thờikhắc nó đến, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy vắng vẻ, vô cùng khó chịu.

Tiểu Hà hít sâu một hơi:

– Được rồi, mọi người tỉnh lại đi! Sư tôn để lại nhiều tài nguyên cho chúng ta như vậy, kế thừa tốt như vậy không phải để chúng ta thương cảm buồn xuân thu thế này. Từ hôm nay trở đi chúng ta từng bước bắt đầu cuộc sống mới. Nên tu luyện thì tu luyện, nên thay phiên công việc đi tìm thiên tài thì đi tìm thiên tài! Tóm lại… ta hy vọng người ưu tú nhất trong chúng ta có thể dùng thời gian ngắn nhất đi Linh giới gặp Sư tôn! Không thể làm Sư tôn mất mặt là tôn chỉ của chúng ta!Tất cả thiếu niên đều ôm quyền:

– Cẩn tuân pháp chỉ của chưởng môn!

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tiểu Hà hiện ra một nụ cười thản nhiên:

– Ta

– Chưởng môn Phiêu Diêu Cung của Nhân Giới chỉ là đại diện hộ người thôi! Nhưng cung chủ vĩnh viễn chỉ có một!

Tất cả thiếu niên đều đồng thanh:

– Sư tôn!