Chương 264 : Khí phách của Ma Quân

Thí Thiên Đao

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lão nhân gia, sao người biết được điều này. Ngài nói tường tận như vậy là do ngài đã nhìn thấy long ngư rồi à?

Có người hỏi.

Mọi người đều nhìn về phía người vừa nói chuyện. Người này đã lớn tuổi, cả đầu tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn. Ông lão rất gầy, nhìn qua có vẻ yếu đuối.Nghe người kia hỏi, ông lão khẽ mỉm cười:

– Lão phu bất tài, nhưng đúng là đã từng gặp Thiên Trì Long Ngư một lần, còn có phúc được nếm thịt của nó nữa.

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Nhiều người không dám tin. Nhưng rất nhanh, có người nhận thức được lão giả đều tiến đến, cung kính chào hỏi.

– Hóa ra Tề tiên sinh cũng ở đây.

– Vãn bối gặp qua Tề tiên sinh. Vài năm trước ngài đã chỉ điểm cho vãn bối đó ạ.

– Hóa ra là Tề tiên sinh. Lúc trước không nhìn thấy ngài, thật là thất lễ!

Một số người ở lục địa Thanh Long quen biết lão giả đều tiến lên chào hỏi. Mấy người của lục địa Chu Tước nhìn mà ngẩn ngơ.

Có người thấp giọng giải thích:

– Đây là Tề tiên sinh, đã ở Kim Thạch Chi Cảnh, cảnh giới không tính là cao nhưng lại có danh vọng rất lớn ở lục địa Thanh Long. Bởi vì tính bản tính của ngài. Ngài rất thích chỉ điểm, hướng dẫn hậu bối. Nhiều người ở lục địa Thanh Long lúc trẻ đều từng được Tề tiên sinh hướng dẫn. Mặc dù bề ngoài nhìn ngài giống ông lão hơn bảy mươi tuổinhưng thật ra, Tề tiên sinh đã hơn một trăm tuổi rồi.

Lão giả tóc bạc khẽ mỉm cười:

– Ta tới nơi này chủ yếu vì hiếu kỳ: tại sao một thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi lại có thể lợi hại như vậy. Mục đích của ta và các ngươi không giống nhau. Các ngươi muốn cướp truyền thừa, còn ta muốn thu hắn làm đồ đệ. Trước ta còn nghĩ muốn cầu các ngươi tha cho hắn một mạng nhưng xem ra không cần thiết rồi. Vị cao thủ thần bí kia chắc chắn không để các ngươi giết người thiếu niên này.

Nếu là người khác nói như vậy sợ rằng sẽ bị cười đến rụng răng, nhưng đây lại là lời của Tề tiên sinh. Muốn bảo vệ Sở Mặc? Ngươi đùachắc. Ở đây ai chẳng muốn bắt hắn để lấy truyền thừa của Phiêu Diêu Cung, đồng thời cướp cả công pháp mà Sở Mặc đang tu luyện. Ai dám nói không có ý này, sẽ bị nước miếng của mọi người dìm chết.

Nhưng người nói là Tề tiên sinh thì lại khác. Nhìn vào nhân phẩm bao năm nay của người, không ai phản bác. Xem xét từ phương diện nào cũng không thấy vị lão nhân gia này là người xấu.

Không ít người ở trong đây cũng đột nhiên nhớ ra, từ đầu đến giờ, lão nhân cũng chỉ đi theo bọn họ đuổi theo Sở Mặc chứ chưa ra tay lần nào. Không đánh người bên cạnh, cũng không tấn công Sở Mặc.Có người cười khổ:

– Tề tiên sinh, sao người phải khổ vậy chứ? Chúng ta không có thù oán gì với Sở Mặc. Nhưng hắn lại nắm trong tay truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Truyền thừa này không phải của hắn, mà một thiếu niên như hắn cũng không học hết được. Chúng ta cũng chỉ muốn có truyền thừa thôi, không thực sự muốn giết hắn.

Trong đám người có kẻ cười lạnh.

– Thôi đi. Lời Tề tiên sinh nói ta còn tin, chứ lời của các ngươi chẳng bằng cái rắm. Không muốn mạng của thiếu niên này, nói như đùa, chẳng lẽ các ngươi không muốn giữ mạng mình nữa! Một thiếu niên ở trình độ yêu nghiệt như vậy, sau khi trưởng thành sẽ bỏ qua cho cácngươi sao?

Đám người lập tức trầm xuống. Đạo lý này ai chẳng biết, chỉ không muốn nói toạc ra thôi.

Lúc này có người đột nhiên la lớn:

– Vị tiền bối thần bí, rốt cuộc ngài là ai vậy? Tại sao lại phong tỏa đan điền, hạ cảnh giới của chúng ta? Ngài để cho chúng ta có chết cũng chết minh bạch chứ.

Không gian an tĩnh lại. Ai cũng cảm giác người đã phong ấn họ đang đứng ở nơi nào đó nhìn chằm chằm bọn họ.Quả nhiên, từ không trung truyền đến thanh âm của Ma Quân:

– Một đám người muốn giết nhân đoạt bảo lại nói nghe hợp tình hợp lý, đem tham niệm trở thành chính nghĩa, coi mình là hóa thân của chính nghĩa. Một lũ đáng chết!

Đoàn người lặng như tờ. Ngay cả người đã sống cả trăm tuổi, ăn qua Thiên Trì Long Ngư như Tề tiên sinh cũng không khỏi phải nheo mắt. Tề tiên sinh muốn dùng một ít bí thuật của mình để cảm ứng vị trí của đối phương nhưng hoàn toàn không phát giác được. Lão giả không khỏi thất vọng thở dài, càng ý thức được thực lực hai bên có sự chênh lệch quá lớn.

– Giết các ngươi chẳng hóa ra làm ô uế tay của bản tôn. Bản tôn không có hứng thú giết một bầy kiến hôi.

Trong hư không, âm thanh kia vẫn vô cùng lãnh đạm. Nhưng đối với những người ở dưới, lời của Ma Quân chẳng khác nào lời của thần tiên.

Người đặt câu hỏi khi nãy thấy có được đáp án, không khỏi hưng phấn hỏi tiếp:

– Vậy rốt cuộc tiền bối muốn chúng ta làm gì?

– Để cho đồ đệ của ta luyện tập.

Lời đáp vô cùng ngang ngược như vậy khiến mọi người xôn xao.Không ít người tỏ ra tức giận, cảm thấy người này thực quá đáng. Tốt xấu gì bọn họ đều là những người có địa vị, chưa bao giờ bị người khác xem thường như vậy. Nhưng nghĩ đến đối phương có thực lực sâu không lường được, cả đám lại trầm mặc.

– Ta hạ cảnh giới của các ngươi cũng có thể coi là lấy lớn bắt nạt nhỏ. Còn bảo ta giết các ngươi…ta còn không có hứng. Nếu các ngươi thật sự có bản lĩnh, thì đừng nói là đoạt truyền thừa trên người hắn, các ngươi có giết hắn trước khi ta kịp tới cứu hắn ta cũng không truy cứu!

Ma Quân vẫn giữ vẻ hờ hững.

Nếu đám người kia thật sự có khả năng giết Sở Mặc trước khi MaQuân đến cứu thì chỉ trách thầy trò bọn họ quá yếu. Bị giết cũng coi như đáng đời!

Người bình thường sẽ không thể giải thích được suy nghĩ của Ma Quân. Nhưng nếu biết những đau khổ Ma Quân phải trải qua thì sẽ hiểu ngay. Ma Quân rất dụng tâm dạy dỗ Sở Mặc. Nếu chỉ một chút đau khổ thế này mà cũng không chịu được thì sau này làm sao có thể chịu được sóng to gió lớn đau đớn gấp trăm lần thế này chứ.

– Tiền bối nói thật sao!

Có người vẻ mặt hưng phấn, cấp tốc hỏi lại.

Ma Quân lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm đáp lại.

Nhưng chỉ như vậy, cũng đủ khiến cho những kẻ đang có mặt ở đó mừng rỡ không thôi!

Cho dù nằm mơ họ cũng không dám nghĩ tới một kết quả lý tưởng như vậy.

Cảnh giới của đối phương cao như vậy, đương nhiên không phải là hạng người nói lời mà không biết giữ lời. Như thế chẳng phải đang muốn nói với họ: Nếu có thể cướp được truyền thừa mà đồ đệ của tađang giữ, vậy cứ đi cướp thoải mái! Kể cả có lỡ tay giết hắn, ta cũng sẽ không hỏi tội các ngươi!

Trên đời này còn có kiểu sư phụ kỳ quặc như vậy sao?