Chương 814: Lục Vương Tề Tựu

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Ha ha, chỗ tốt nào để cho mình ngươi đoạt lấy được, nếu không chẳng phải lão phu đã chịu thiệt rồi sao.

Lão giả già nua tên Tà Đạo cười, nói. Khí tức bao phủ lấy toàn thân, nhưng Minh Lôi hết sức e ngại. Lôi Cương chăm chú nhìn Tà Đạo, thầm khiếp sợ. Hắn cảm nhận được sự e sợ của Minh Lôi, lại càng không thể tưởng tượng nổi lão giả này rốt cuộc mạnh đến mức nào lại có thể khiến y sợ đến vậy?

-Tà Đạo, ngươi đã chiếm được một trống trận Giới Hồn rồi, vì sao còn muốn cướp cái khác nữa? Đừng nói là ngươi muốn chiếm cả bảy cái chứ?

Minh Lôi khẽ cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm Tà Đạo đứng trước mặt.

-Trống trận Giới Hồn là do Tiên Hoàng đích thân luyện chế, lão phu muốn có tất cả, thì có gì không được?

Đôi mắt mờ đục của Tà Đạo nhìn Minh Lôi, rồi lại nhìn Lôi Cương. Khóe miệng khô quắt của lão nhếch lên cười, nhưng nụ cười này đủ khiến Lôi Cương sởn gai ốc, sự uy hiếp không thể nói nổi bao phủ khiến hắn cơ hồ không thở nổi.

Minh Lôi nhíu mày, cau mặt. Y khẽ cử động, đứng trước mặt Lôi Cương, nói:

-Để hắn lấy truyền thừa, lão phu sẽ lấy trống trận Giới Hồn trong cơ thể hắn ra cho ngươi. Thế nào?

-Chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có Tà Đạo? Còn bản vương không đáng chút gì sao?

Một tiếng nói oang oang cất lên. Phía trên hang động lại xuất hiện một người nữa. Người này khí thế hừng hực, mặc y phục trắng, phong độ, lại tuấn tú, chẳng khác nào tài tử phong lưu. Dung mạo của gã lại rất giống Vạn Ma Chi Tổ và Vạn Tiên Chi Tổ, chẳng khác nào từ cùng một khuôn đi ra cả. Đôi mắt gã không hề giống người thường chút nào, hai màu trắng đen trong mắt như thái cực đồ, đầy vẻ quỷ dị.

Minh Lôi nghe thấy thế lại nhăn mặt lần nữa. Tuy rằng y đã chuẩn bị từ lâu, nhưng giờ vẫn hết sức nghiêm nghị. Tà Đạo nhếch miệng cười, nhìn nam tử đang từng bước tiến đến, cười nói:

-Ma Tiên, lần trước đánh một trận, ngươi đã bị trọng thương. Giờ xem ra, ngươi không chỉ bình phục mà còn tiến thêm một tầng rồi đấy. Có điều, hai phân thân của ngươi cũng càng ngày càng mạnh a, đến lúc đó sợ rằng cũng có chung kết cục với Đạo Hoang thôi.

Lôi Cương chăm chú nhìn nam tử tuấn tú đi tới, thầm giật mình. Lục Vương phản bội Tiên Hoàng khi xưa giờ đã có ba người!

-Hai phân thân càng mạnh càng tốt. Sau này khi ta nuốt bọn họ, tu vi của ta sẽ càng mạnh lên. Thế thì sao không để cho bọn họ mạnh thêm chút ít nữa? Có điều, Tà lão tam, ngươi đừng nên nói thế với ta. Cửu Vương khi xưa, ngươi tuy đứng hàng thứ ba, nhưng dù sao ta cũng không phục. Hơn nữa, Tiên Hoàng khi xưa lúc còn sống vốn định để chúng ta đấu một lần nữa. Ai là lão tam vẫn còn chưa biết được a.

Nam tử tuấn tú lạnh lùng nói. Gã lại nhìn Minh Lôi, nói:

-Minh lão ngu, không ngờ ngươi lại định dùng thân thể bộ tộc Thái Cổ mà lừa gạt truyền thừa của Hoang lão đại. Đừng nói ngươi cho rằng Hoang lão đại dễ bị lừa gạt như vậy chứ? Hơn nữa, hai phân thân của Hoang lão đại đoạt được truyền thừa của lão xong, một khi truyền thừa mở ra tất nhiên sẽ kinh động đến lão. Lúc đó, ta thật muốn xem ngươi sẽ ngăn chặn lại sự giáp công của hai phân thân của Hoang lão đại thế nào đây. Khi xưa, Hoang lão đại bị thương nặng cũng đã đánh ngươi trí mạng a. Nói vậy, hai phân thân của lão tuy là cảm ơn ngươi, nhưng cũng thực muốn đánh chết ngươi a.

Ma Tiên bình thản nói, như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình vậy.

Minh Lôi xanh mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ma Tiên, nói:

-Chuyện thế nào không cần ngươi quan tâm. Thế nào, ngươi cũng muốn có thân thể của Tiên Hoàng sao?

-Ngươi thừa biết thân thể của Tiên Hoàng cường đại thế nào, thiên uy còn chưa phai mờ. Ngươi há lại có thể chiếm lấy sao?

Ma Tiên lạnh lùng đáp trả. Sau đó, lão lại nhìn Lôi Cương, nói:

-Tiểu tử, đưa trống trận Giới Hồn giao cho ta. Ta sẽ giúp ngươi đoạt lấy truyền thừa của Hoang lão đại. Thế nào?

Lôi Cương còn chưa kịp trả lời, ba người Minh Lôi, Tà Đạo, Ma Tiên đều chợt biến sắc, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một dòng suối to. Luồng khí tức cường đại từ tâm dòng suối phát ra. Một bóng người chậm rãi hiện lên từ tâm con suối đó, là một đại hán khôi ngô. Cả người đại hán này chỉ có một miếng da thú che phần dưới, chẳng khác nào dã nhân. Cơ thể tráng kiện của gã cơ bắp cuồn cuộn, khiến người cảm thấy hết sức áp lực, như thể một quyền của gã có thể đánh tan cả hư không. Thân thể gã cao tới ba trượng, chẳng khác nào một ngọn núi cao. Gã vừa xuất hiện đã làm cả căn động vốn rộng lớn như mọc thêm một ngọn núi vậy. Đôi mắt hổ ngập tràn khí phách, nhìn thẳng vào Lôi Cương.

Khí huyết trong người Lôi Cương nhất thời chảy ngược, khiến hắn suýt chút nữa phun máu tươi. Dường như có một ngọn núi lớn đang đè nặng lòng hắn, buộc hắn phải lùi lại mấy bước, khiếp sợ nhìn đại hán khôi ngô này.

Người này vừa xuất hiện, cả ba người Minh Lôi, Ma Tiên, Tà Đạo đều cực kỳ sợ hãi. Ngay đến Ma Tiên vốn bình thản cũng dần nghiêm nghị. Tà Đạo cũng vậy, đôi mắt mờ đục của lão lóe sáng, gương mặt thoáng vẻ cứng ngắc.

-Sớm biết nhị ca ngươi cũng đến, ta đã không đến rồi.

Ma Tiên đờ đẫn, vẻ cười trên mặt nhạt đi chút ít.

Đại hán khôi ngô này đảo mắt nhìn Ma Tiên, vẫn chưa nói gì, chỉ bước từng bước tiêu sái đi xuống. Mỗi một bước chân của gã khi tiếp đất đều cơ hồ khiến hư không nứt toác ra. Gã bước tới trước mặt của Lôi Cương, giương đôi mắt hổ nhìn hắn chăm chú. Một lúc sau, gã nói:

-Khi nào ta đến được nơi cất giấu thân thể Tiên Hoàng thì ngươi mới có thể sống được!

Lôi Cương hít thở khó nhọc. Khí tức đại hán này phát ra quá mức đáng sợ, khiến thân thể hắn vẫn tự tin cũng phải run lên. Đứng trước mặt đại hán này, hắn gần như không chắc có thể chịu nổi một quyền của gã. Sự chênh lệch sức mạnh như vậy khiến Lôi Cương hết sức không cam lòng, song quyền nắm chặt. Hắn cắn chặt miệng, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.

Đại hán này tức thì lại quay lại nhìn ba người Ma Tiên, Minh Lôi, Tà Đạo, cuối cùng gã lại nhìn Minh Lôi, trầm giọng nói:

-Lão ngũ, nhị ca rất cảm tạ ngươi đã tìm được cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Chờ khi nào hắn đoạt được truyền thừa của Hoang lão đại, ta sẽ biết được nơi cất giấu thân thể của Tiên Hoàng. Tuy người này là do ngươi đưa đến, nhưng nếu như ngươi muốn tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng cùng nhị ca, nhị ca sẽ không nể tình bạn cũ nữa. Ngươi hiểu chứ?

Lời đại hán này nói hiển nhiên đã cắt đứt đường lui của Minh Lôi. Y cắn răng, mặt mày xám ngoét, giận mà không dám nói gì. Y trầm giọng nói:

-Thâm Uyên, lão phu kính ngươi là nhị ca do Tiên Hoàng chỉ định. Thế nhưng nếu như ngươi muốn tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng với lão phu, lão phu nhất quyết không lùi nửa bước!

-Được! Lão ngũ, giỏi lắm, có tiến bộ! Nhị ca cho ngươi cơ hội đánh với ta một trận!

Thật không ngờ đại hán tên Thâm Uyên này không những không hề nổi giận, ngược lại còn tươi cười, cất giọng nói rền vang.

-Thật không ngờ, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca đều tới rồi. Sao có thể thiếu được lão lục ta đây?

Bên cạnh Lôi Cương chợt xuất hiện một bóng đen. Người này không biết từ bao giờ đã tới bên cạnh hắn, dường như y vẫn luôn đứng ở đây vậy.

Lôi Cương giật mình, vội quay đầu nhìn lại, liền phát hiện bên cạnh hắn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh niên mặc hắc y. Khuôn mặt người này sắc nét, đôi tròng mắt đen sì của y ánh lên sự tàn ác. Lôi Cương vừa nhìn y, cũng đúng lúc y liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên cười.

-Thế nào? Lão lục cũng muốn tham dự sao?

Đôi mắt hổ của Thâm uyên nhìn chằm chằm người thanh niên mặc hắc y, nói.

-Nhị ca, lão lục sao dám tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng cùng với ngươi? Ta chỉ muốn trống trận Giới Hồn thôi!

Người thanh niên này ngượng ngùng cười, nói.

-Thế nào? Không phải ngươi mới đánh chết được mấy con thần thú là đã dám tranh đoạt với lão phu đấy chứ?

Tà Đạo hừ lạnh nói.

Thanh niên mặc hắc y lắc đầu, cười khổ nói:

-Tam ca, trống trận Giới Hồn tiểu lục cũng rất cần. Nếu như tam ca cũng muốn thì chỉ có thể xem xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi.

-Thật không? Ngươi tưởng nuốt được tàn hồn Huyền Độn thì sẽ mạnh lên nhiều sao? Lão phu thật muốn xem xem ngươi giờ đã tăng lên được mấy tầng thực lực, đã mạnh đến cỡ nào rồi đây.

Tà Đạo hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Minh Lôi không thể nói xen vào được. Vẻ mặt y hết sức u ám, y đã không thể khống chế được mọi chuyện nữa rồi.

Lúc này, phía trên căn động lại có biến cố bất thường xảy ra. Một cái khe đột nhiên xuất hiện, một vật từ đó bay ra, là một cuộn tranh. Cuộn tranh tự động mở ra, một bóng người hiện lên trên cuộn tranh. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, giật mình. Người này cũng tới rồi. Theo như Đạo Hoang nói thì người này chính là Hư Diễn.

-Ngoài phân thân của Hoang lão đại ở bên ngoài ra, hôm nay Lục Vương đều tề tựu cả. Có điều, tiểu cửu, những năm gần đây đến thân thể còn không tìm được, mà giờ ngươi còn dám đến đây sao?

Nam tử mặc hắc y lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người trên cuộn tranh, nói.

-Thế nào? Lão lục, khi xưa lão cửu là vì giúp ta đỡ một đòn của Hoang lão đại nên mới bị như vậy. Ngươi nói thế là có ý gì?

Thâm Uyên chợt ngưng thần, lạnh lùng nhìn nam tử mặc hắc y, trầm giọng nói.