Chương 602: Lời Nhắn Của Trận U Tuyết

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lôi Cương vốn dự tới gặp Sâm Niết một phen, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, thì hắn biết rằng Sâm Niết chắc chắn sẽ lưu lại với mình mấy ngày, nên hắn chẳng muốn phiền phức, liền yêu cầu Vấn Luyện Tử mau rời khỏi rừng rậm viễn cổ để tới Đan Tông. Lần này, ở chỗ Mộc Trủng mấy ngày cũng khiến cho Lôi Cương tốn không ít tiền của. Trước khi đi, Mộc Trủng trực tiếp đưa cho hắn tất cả những thứ hắn bắt được trước đây, làm đầy cả năm giới chỉ. Sau khi, Lôi Cương nhận được thì cho vào trong U Giới. Lúc này, thần thức hắn kiếm tra một phen, thiếu chút nữa thì khiến hắn rơi xuống phía dưới.

Mộc Trủng cho năm giới chỉ có không gian rất lớn, thần thức Lôi Cương liếc mắt nhìn lại, thấy các vật phẩm xếp đống như núi. Hắn đảo qua năm giới chỉ thì phát hiện ra, trong hai giới chỉ đầy tiên thạch, còn ba giới chỉ khác thì tới bảy, tám phần là tiên khí, thấp nhất chính là tiên khí lục giai, cao hơn thì có tiên khí cửu giai. Số lượng tiên khí trong đó phải tới vạn thanh kiếm tiên, còn có cái gì đó mạnh mẽ khác. Lôi Cương xem xét cẩn thận.

Lôi Cương thầm than Mộc Trủng kia chất phác mà cũng góp nhặt được nhiều thứ như vậy. Hắn cũng không biết, trước đây có vô số người đã đi vào Hỗn Mộc Chi Nguyên, nhưng có thể ra được ngoài lại không có mấy người, những người còn lại đều bị thụ nhân đánh chết. Những thứ bỏ lại đều bị thu gom. Mà thụ nhân ở không gian Hỗn Mộc Chi Nguyên căn bản là không cần tới những thứ đó, dần dà, tất cả mọi thứ đều được gom góp lại, cuối cùng lại tiện lợi cho Lôi Cương.

Sau khi hai người tới Đại Thành thuộc Thần tông Mộc Thần giới, Lôi Cương để cho Vấn Luyện Tử về Đan Tông trước. Luyện chế phân thân hành Mộc thành công, khiến trong lòng hắn phấn chấn, hắn muốn đi du ngoạn một thời gian. Hơn nữa, hắn lại càng có ý định tới Thủy Linh giới để lĩnh ngộ hành Thủy. Hắn mơ hồ biết, mình lĩnh ngộ hành Thủy sẽ khó hơn so với hành Kim, vì hắn hiểu ý cảnh Lôi Hành, sự thật này làm cho ngay cả Lôi Cương cũng khiếp sợ. Mà lúc này tu vi bản tôn của Lôi Cương là cảnh giới giả thần, mặc dù thực lực đã đạt đến cương thần, nhưng tu vi lại chưa nâng cao, điều này khiến cho hắn có dự định lĩnh ngộ hành Thủy để thử đột phá lên cương thần.

Sau khi cáo biệt Vấn Luyện Tử, Lôi Cương ở lại thành Thần Vân để đi dạo. Hắn dạo qua các cửa hàng lớn, hy vọng có thể tìm thấy sự hứng thú của mình vào một vật nào đó, nhưng rốt cuộc đành thất vọng ra về. Cuối cùng, hắn lại vô tình đi tới Vạn Tượng các trong thành Thần Vân, sau khi do dự chốc lát, Lôi Cương liền đi vào trong Vạn Tượng các.

Vào trong Vạn Tượng các, Lôi Cương chợt thấy trong các đại sảnh của Vạn Tượng các đều treo một câu nói ở trên chỗ cao nhất, thì trong lòng hắn hơi choáng váng.

“Tìm kiếm cuốn sắt, thù lao là mười vạn tiên thạch thượng phẩm”

Khi Lôi Cương thấy những hoa văn này, hắn nhất thời ngây người, những hoa văn ấy lại chính là để tìm cuốn sắt.

– Chẳng lẽ Chỉ San giúp mình tìm kiếm sao?

Lôi Cương nghi ngờ, trầm ngâm chốc lát, rồi đi tới cạnh quầy hàng của Vạn Tượng các. Không đợi cho Lôi Cương mở miệng, lão giả đang kiểm tra sổ sách ngẩng đầu lên, thấy Lôi Cương thì vội vã đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói:

– Đạo hữu, có chuyện gì không?

Lôi Cương chỉ lên giòng chữ treo giải thưởng, nói:

– Không biết, đã thu được cuốn sắt chưa?

Lão giả nhìn theo tay Lôi Cương chỉ, khi thấy cuốn sắt, thì sửng sốt giây lát, rồi nói:

– Đạo hữu, không biết quý danh ngươi là gì?

– Lôi Cương.

Lôi Cương thản nhiên nói.

Lão giả gật đầu, sau đó nói:

– Đạo hữu, hãy đợi ở đây nhé.

Lão giả liền đi vào gian phòng phía sau, không tới nửa khắc đồng hồ sau thì đi ra, trong tay lão cầm mọt viên tinh thạch, nói:

– Lôi Cương đạo hữu, cuốn sắt này còn chưa thu gom được, nhưng có lời nhắn để lại cho ngươi.

Lão giả đưa tinh thạch cầm trong tay cho Lôi Cương.

Sau khi Lôi Cương nhận tinh thạch thì gật đầu, rồi đi ra khỏi Vạn Tượng các.

Lão giả nhìn bóng dáng Lôi Cương đi khuất, thì chợt nghĩ tới cái gì đó, bèn nghi hoặc nói:

– Lôi Cương? Tên này rất quen, chờ một chút, chẳng lẽ là… Cương Ma mà những cường giả huyền bí kia tìm kiếm sao?

Lão giả run rẩy. Lão vốn là chưởng quỹ của Vạn Tượng các nên cũng biết một số bí mật, Lôi Cương đó là Cương Ma, lục tổ Cương Ma. Lão giả giật mình, những suy nghĩ vội vã quẩn quanh trong đầu, rồi lão lại ép mình không được suy nghĩ nhiều.

Lôi Cương ra khỏi Vạn Tượng các, thần thức hắn tiến vào thăm dò tinh thạch, thì hắn chợt như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.

– Lôi Cương, ngươi ở đâu? Xin lỗi, ta đã trách nhầm ngươi.

– Lôi Cương ngươi ở đâu? Ta đã đi khắp Dung Luyện giới mà không tìm được ngươi, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Ta hối hận rồi, ta đã trách nhầm ngươi, ngươi tha lỗi cho có được không?

– Lôi Cương, nghe nói, Ngũ Hành giới có rất nhiều cường giả thần bí tìm ngươi, điều này có thật không? Hơn nữa, ta nghe người ta nói, tu vi của bọn chúng đã đạt tới cương thần, đạo thần, sao bọn chúng lại đi tìm ngươi? Ngươi có đắc tội gì với bọn chúng không? Làm sao bây giờ? Lôi Cương, ngươi ở đâu, sao mấy năm nay không có tin tức gì của ngươi, ngươi đã bế quan sao?

– Lôi Cương, bọn chúng quá mạnh.

– Lôi Cương, ngươi đã bị bọn chúng…đúng không? Bọn chúng là cường giả cương thần, đạo thần, tu vi manh mẽ, ngươi thật sự đã bế quan sao? Nhưng bọn chúng mạnh như vậy, ngươi bế quan rồi, bọn chúng vẫn có thể tìm được, có đúng là ngươi đã bị…hay không?

– Lôi Cương! Ngươi mau xuất hiện, ngươi mau xuất hiện! Ngươi phải nói cho ta biết, ngươi không sao cả.

– Xin lỗi, Lôi Cương, ta không có cách nào trả thù giúp ngươi. Ta phải tu luyện, ta phải báo thù cho ngươi. Nhất định bọn chúng đã tìm được ngươi, rồi đem ngươi…

– Lôi Cương… Hôm nay, ta gặp một người kỳ quái, hắn là Quân Lâm, hắn nói có thể giúp ngươi báo thù, có thể giết chết những cường giả ấy. Nhưng hắn muốn ta đi theo hắn… Ngươi nói, ta có nên đồng ý với hắn không? Chỉ cần giúp ngươi báo thù là được.

– Lôi Cương, ta biết rồi, mười cường giả kia chỉ là thủ hạ của người khác, người thật sự muốn giết ngươi không phả là bọn hắn. Cho nên, ta muốn tìm ra rốt cuộc, ai muốn giết ngươi. Chỉ cần giết hắn, là có thể giúp ngươi báo thù. Lôi Cương ngươi nói ta có nên ưng thuận Quân Lâm hay không? Hắn rất mạnh, ta không nhìn thấu hắn.

– Lôi Cương! Một năm, nếu như, ngươi không xuất hiện, ta sẽ đồng ý với Quân Lâm.

– Một năm, ngươi vẫn không có tin tức gì, ta biết, khả năng ngươi còn sống không lớn. Ta đau khổ quá, lòng ta đau nhói. Vì sao, vì sao lại như vậy? Lôi Cương! Ta quyết định sẽ đồng ý với Quân Lâm, ta muốn báo thù cho ngươi.

– Lôi Cương, cho dù, ngươi còn sống hay là…, ta cũng quyết đnh đồng ý Quân Lâm, nhờ hắn trả thù. Cho dù ngươi còn sống, thì kẻ chủ mưu giết ngươi hẳn rất mạnh. Ta sợ bọn chúng sẽ vẫn tìm ngươi, cho nên ta muốn nhờ vào sức lực của Quân Lâm để trợ giúp ngươi báo thù.

– Lôi Cương, ta…ta thật đã sai rồi, giờ, hình như ta…thích ngươi. Không biết chúng ta có ngày gặp lại hay không? Ta đi! Ta muốn báo thù cho ngươi. Ta…ta yêu ngươi.

Lôi Cương đọc đến đây, thì hai mắt ứ máu, toàn thân run rẩy, tinh thạch trong tay vỡ tan. Khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, một cổ sát khí từ trong cơ thể hắn tỏa ra. Âm thanh đau đớn của Trận U Tuyết tràn ngập không ngừng vọng lại trong đầu hắn, gần như khiến hắn điên cuồng.

– U Tuyết…

Lôi Cương khẽ gọi. Nhưng kỷ niệm xưa kia ở không gian Trận Uy với Trận U Tuyết ùa về, khiến cho đầu óc Lôi Cương gần như ứ máu. U Tuyết…nàng vì mình mà đi báo thù sao?

– Cút đi, sao lại đứng ở cổng?

Một tiếng nói trầm hùng vang lên. Một gã đàn ông trung niên khôi ngô nhìn vẻ mặt tái mét của Lôi Cương đứng ở cổng Vạn Tượng các, tức giận quát. Thấy Lôi Cương không động đậy, gã đi lại chỗ Lôi Cương.

– Ầm!

Khi tay của gã trung niên đưa về phía Lôi Cương, thì tay phải của Lôi Cương nhanh như chớp bắt được tay gã, tay trái hắn ngưng tụ thành quyền đánh lên ngực gã trung niên. Một âm thanh vang lên, gã trung niên phun ra một búng máu, rồi bay ngược ra.

Lôi Cương từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn, nhìn gã trung niên chằm chằm. Rồi bất thình lình, hắn nghĩ tới cái gì đó, sức mạnh của gã trung niên cũng không thua kém cường giả giả thần, hơn nữa, có thể đỡ được một quyền của Lôi Cương mà không chết, đủ để thấy, gã này phi phàm. Trong chốc lát, trong đầu Lôi Cương hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn nhìn gã trung niên ngã trên mặt đất, liền đi lên phía trước một bước, giẫm lên ngực gã trung liên một cước, rồi lớn tiếng quát:

– Nói! Quân Lâm ở đâu?

Lôi Cương không phải là ngốc. Tu vi của gã trung niên này cao như vậy, nhưng lại chỉ vì lý do như vậy lại tìm đến hắn, người ở ngoài xem thì chỉ thấy đây chẳng qua là một va chạm thông thường, một lời không hợp thì liền vung tay đánh, điều này rất phổ biến trong giới tu luyện. Nhưng sức mạnh của gã trung niên này rất cao, một quyền tấn công Lôi Cương ẩn chứa sức mạnh đủ để khiến cường giả cương thánh đạo thánh thiên giai hồn bay phách lạc trong nháy mắt. Một cường giả như vậy làm sao lại nổi giận tùy tiện như vậy? Lôi Cương suy đoán người này chắc chắn ngồi ở đây để chờ hắn.

Gã trung niên nghe thấy Lôi Cương nói, thì con ngươi hơi cau lại, sau đó liền thấp giọng nói:

– Ngươi đang nói cái gì?

– Còn muốn lấp liếm sao? Quân Lâm! Ta sẽ đi tìm hắn, ngươi cũng không nhất định phải sống sót.

Một cước của Lôi Cương chợt giơ lên, gã trung niên hoảng hốt. Một cước đạp lên phần bụng, lực một cước cũng trực tiếp làm cho đan điền của gã vỡ nát, cuối cùng thì hồn bay phách lạc.

Đúng như Lôi Cương suy nghĩ, sau khi Quân Lâm rời đi, thì phái tới gần nghìn tên cao thủ chực chờ ở mọi thành thị lớn bé có Vạn Tượng các ở Ngũ Hành giới.