Chương 784: Nắm Trong Tay Số Phận

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lôi Cương không nghĩ tới gã đàn ông mặc áo đen này lại tự bạo, cũng không biết là có mục đích gì. Điều này làm hắn ngưng trọng. Người của Thái cổ giới tuy độc ác tàn nhẫn, nhưng đúng là hạng người không sợ chết. Kỳ thật, Lôi Cương không biết, đa số người Thái cổ giới bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để chết. Ở đó, việc giết chóc là quá bình thường, gã mặc áo đen này cũng không ngây thơ mà cho rằng Lôi Cương sẽ bỏ qua cho y. Mà Lôi Cương mạnh mẽ, khiến hắn không có cách nào chống lại được.

Cốt giáp của Lôi Cương theo cơ thể của hắn mà nâng cao, trán hắn phóng ra ánh sáng sáu màu, cốt giáp lúc này đã đủ để chống đõ với đòn công kích của cao thủ hỗn độn thiên giai. Khi gã đàn ông kêu lên, trong nháy mắt, Lôi Cương đã gọi ra cốt giáp. Lực đánh vào mạnh mẽ nhưng cũng không có cách nào làm Lôi Cương chấn động. Hắn tuy chỉ có hơn sáu thước, nhưng căn bản lại như ngọn núi bằng huyền thiết cao tới vạn trượng, người bình thường làm sao có thể làm hắn chấn động?

Lúc này, điều khiến Lôi Cương cân nhắc chính là, nếu đúng như mình phỏng đoán, thì Thái cổ giới cũng đặt chân tới đông phủ của đạo hoang, như vậy thì sự việc trở nên khó khăn so với suy nghĩ của mình. Thực lực của hắn mặc dù mạnh mẽ, và tự tin đánh một trận với đại tôn, nhưng hắn biết, hắn vẫn có chệnh lệch lớn so với đại tôn. Với lại, hắn không biết rằng cường giả cao thủ tầng lớp thanh niên với tư chất cực cao trong hai giới, ngay cả đến đại tôn cũng phải tham gia vào việc này. Hơn nữa, trong động phủ Đạo Hoang có đạo hoang truyền thừa, việc này chắc chắn khiến kẻ khác điên cuồng, còn Minh Lôi thì đúng là hắn muốn mình phải đi, không biết còn mục đích nào khác không. Chẳng nhẽ mình chỉ là con cờ trong tay hắn để tranh giành Đạo Hoang? Nhưng điều này lại khiến Lôi Cương thấy hơi khó hiểu. Dù sao, sức mạnh của Minh Lôi vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ Đạo Hoang cũng không mạnh được hơn hắn là bao nhiêu. Theo lý thì sự truyền thừa không có cách nào khiến Minh Lôi để ý.

Cuối cùng là tại sao Minh Lôi khiến mình tới Đạo Hoang truyền thừa? Với lại, vì sao mình lại hơi giống Minh Lôi? Vì sao chín người cúi lạy ở thánh sơn của bộ tộc Cổ tu lại rất giống mình? Mọi thứ đều khiến Lôi Cương không có cách nào suy nghĩ ra, nhưng hắn biết rõ trong đó chắc chắn có liên hệ đến mình.

Cân nhắc một lúc lâu, thì Lôi Cương phát hiện ra mình càng nghĩ càng lẫn lộn, nên lúc này hắn không muốn nghĩ ngợi nữa, chỉ có thể dựa vào lời của Minh Lôi mà đi tiếp. Còn hắn nhất định phải cố gắng để nâng cao tu vi, thì cuối cùng mới có thể thoát khỏi tay Minh Lôi. Ngay lập tức, Lôi Cương tiếp tục ngồi trên truyện tống trận, rời khỏi nơi đây, hắn dự định tới mấy tinh cầu khác để xem có người của Thái cổ giới hay không.

Một tháng sau, lúc này, Lôi Cương đã ở Tây Vẫn tinh, trong vòng một tháng hắn đụng với bốn tên người Thái Cổ giới, nhưng đều làm hắn thất vọng như gã đàn ông mặc áo đen kia. Tất cả đều tự bạo mà chết. Cảm thụ được nhân số ở Tây Vẫn tinh tăng nhanh chóng, sự lo lắng trong lòng Lôi Cương càng nhiều. Xem ra, các thế lực lớn đều biết tình hình, các đệ tử tinh anh của các thế lực lớn đều lên đường để tranh giành truyền thừa của Đạo Hoang.

Lúc này, ở khoảng không thật lớn phía trước của thành Vẫn tinh, trong kết giới đã có không ít người hiện ra. Bọn họ đều cùng đi vào trong, quần áo gọn gàng sạch sẽ, nhưng cũng có người toàn thân vô cùng nhếch nhác, sắc mặt thì dường như đã trải qua sự khiếp sợ. Còn Lôi Hư đang ngồi xếp bằng trên tường thành, ánh mắt liên tục nhìn vào trong kết giới, mỗi khi có một đệ tử sát hạch thành công đi qua, hắn đều quan sát tỷ mỉ một hồi. Nhưng thời gian càng lâu, vẻ mặt lạnh lùng của hắn lại càng thêm thất vọng và lo âu. Nếu không phải do trời sinh hắn vốn đã lạnh lùng, thì có lẽ lúc này, hắn đã sớm ngồi không yên.

– Lôi Mặc, hi vọng ngươi không khiến ta thất vọng.

Lôi Hư khẽ lẩm bẩm nói

Trong không gian của tổ chín mươi chín, lúc này, vẻ mặt Lôi Mặc lo lắng, sắc mặt hắn trắng bệch, sức mạnh cũng đã đạt tới đỉnh của cương thần thiên giai. Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên khó hiểu chính là, khi bị người tu luyện có tu vi mạnh truy sát, thì gã đàn ông lạnh lùng kia đều xuất hiện ở bên cạnh hắn, như thể, gã đàn ông lạnh lùng ấy là thần hộ vệ của hắn. Mà điều khiến Lôi Mặc còn kinh sợ hơn đó là, tu vi của gã đàn ông lạnh lùng kia vô cùng cao, Lôi Mặc cũng không biết gã đã đạt tới cấp độ nào rồi, nhưng mỗi người truy sát hắn thì đều bị gã đánh chết chỉ trong nháy mắt.

Điều này khiến trong lòng Lôi Mặc cực kỳ nghi ngờ, hắn liên tục suy đoán người này là ai. Hẵn vốn cho rằng gã đó là do Lôi Hư phái tới bảo vệ mình, nhưng cuối cùng suy nghĩ này bị Lôi Mặc phủ đinh, vì một khi hắn gặp một người tu luyện có trình độ ngang băng, thì dù có bị thương nặng gã cũng không xuất hiện. Có hai lần hắn gặp một người tu luyện cùng cấp, hai người đánh nhau, cuối cùng cả hai cùng thua thiệt, thậm chí có lần thiếu chút nữa, thì Lôi Mặc đã chết trong tay kẻ khác. Mà khi đó gã đàn ông lạnh lùng kia vẫn chưa xuất hiện. Dần dần, Lôi Mặc cho rằng, gã đàn ông lạnh lùng kia tuy là bảo vệ mình, nhưng không phải lúc nào cũng động thủ, gặp phải đối thủ ngang sức, gã muốn tự Lôi Mặc trải nghiệm. cho nên gã mới không ra tay.

Lúc này, Lôi Mặc đang đứng tại chỗ, ánh mắt hắn nhìn chăm chú gã đàn ông lạnh lùng cao ngạo phía trước. Sau khi khi thở mạnh mấy hơi, hắn mới cố lấy dũng khí, nói:

– Tiền bối, vì sao ngươi lại năm lần bảy lượt cứu ta?

Gã đàn ông lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đứng im như cũ, nhìn về phía trước, như thể đang trầm tư suy nghĩ.

– Tiền bối, tại hạ Lôi Mặc này đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.

Lôi Mặc chắp tay, nói.

– Nếu tiền bối không nói, thì sau này xin tiền bối đừng cứu Lôi Mặc nữa. Sống chết có mệnh, ta muốn mình tự đối mắt với những trở ngại, chứ không phải là ở dươi đôi cánh của ngươi.

Lôi Mặc thấy gã đàn ông lạnh lùng không trả lời thì nghiêm sắc mặt, nói.

Đợi một lúc lâu sau, gã đàn ông lạnh lùng vẫn đứng bất động như cũ, tựa như không nghe thấy Lôi Mặc nói gì. Sắc mặt Lôi Mặc do dự một lát, rồi hắn lại thở dài, nói:

– Đã như vậy thì Lôi Mặc muốn tự mình đối mặt với những trắc trở, bất chấp có như thế nào. Đa tạ tiền bối đã bảo vệ mấy ngày nay.

Nói xong, Lôi Mặc quay người, định rời đi.

– Ngu xuẩn!!

Một tiếng quát khẽ vang lên, không gian chấn động, một làn gió bùng lên, làm cho các hài cốt trên mặt đất bập bềnh.

Lôi Mặc giật mình, hắn từ từ quay đầu lại, nhìn gã đàn ông lạnh lùng ở phía sau, trong long có chút tủi thân, nói:

– Lôi Mặc đang nghĩ, nếu sau này gặp được cường giả thế này, thì tiền bối có thể bảo vệ Lôi Mặc không? Cho nên, Lôi Mặc cho rằng, nên đối mặt với nguy cơ hiện nay, tự mình giải quyết các mối nguy hiểm đi.

– Với một cương thần thiên giai tham gia sát hạch như ngươi, đây là điều ngu xuẩn thứ nhất của ngươi.

– Ngươi gặp phải một cường giả mạnh mẽ gấp trăm lần so với ngươi, điều đó không gọi là mối nguy hiểm, mà gọi là đâm đầu vào chỗ chết! Đây là điều ngu xuẩn thứ hai của ngươi.

– Tư chất của ngươi tuy là siêu phàm, nhưng cũng lại cực kỳ ngu xuẩn, căn bản không hiểu “Nhẫn”, lại càng không biết lương sức mình. Thái độ của ngươi như vậy chẳng phải là đợi kẻ khác đến lấy mạng của ngươi sao? Người không nhẫn, là người không biết lượng sức mình, có tư cách gì mà tồn tại trong vụ trụ cường giả vi tôn này?

Giọng nói của gã đàn ông lạnh lùng càng ngày càng lớn. Gã mạnh mẽ quay đầu lại, hai mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn Lôi Mặc chằm chằm. Giọng nói của gã tựa như một bậc tiền bối giáo huấn hậu bối.

Lôi Mặc lùi lại mấy bước, khuôn mặt hơi vật lộn và co giật. Nắm chặt song quyền, hắn khẽ quát:

– Mặc dù tiền bối nói đúng, nhưng việc này can hệ gì đến ngươi? Chúng ta không hề quen biết, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cứu ta? Ngươi thương hại ta sao? Lôi Mặc ta không cần lòng thương hại của ngươi!

– Nói rất hay! Ta thương hại ngươi, thương hại tiểu bối mít đặc ngươi đây, ngươi hại ngươi không biết lượng sức mình. Có lẽ nếu không thương hại ngươi, ta đã ra tay giết ngươi rồi, bởi vì ngươi sao mạnh mẽ bằng ta.

Ánh mắt gã đàn ông lạnh lùng coi thường nhìn Lôi Mặc.

Song quyền của Lôi Mặc bật ra tiếng kêu cách cách, khuôn mặt hắn đỏ rực, hai mắt nhìn gã đàn ông lạnh lùng chằm chằm, trên trán nổi đầy gân xanh. Hắn tức giận, quát lên:

– Ta không cần ngươi thương hại! Mạng của ta cũng không nằm trong tay ngươi. Mạng của ta thuộc về ta, thuộc về Lôi Mặc ta!

– Ngươi có tư cách này sao?

Người đàn ông lạnh lùng châm chọc, nói.

– Ta…

Lôi Mặc nhất thời không nói được lời nào. Đúng vậy, mình không có tư cách này, vì hắn mạnh hơn ta. Khuôn mặt Lôi Mặc phù lên, cơn tức giận làm toàn thân hắn run rẩy.

Cùng lúc đó, gã đàn ông lạnh lùng đang trò chuyện cùng người đi cùng.

– Sư tôn, có thể mang hắn đi vào Thái cổ giới không? Có để hắn tới Cửu đại hung tinh để rèn luyện không?

– A? Ma, người này có quan hệ gì với ngươi? Vi sư không có cách nào tưởng tượng ra ngươi vốn vô tình mà lại tỏ ra thương xót hắn.

Một giọng nói già nua vang lên trong đầu gã đàn ông lạnh lùng.

– Ma xin người.

Gã đàn ông lạnh lùng trầm giọng nói.

Giọng nói già nua kia im lặng một lúc lâu, rồi lại nói:

– Được!!

– Nhớ kỹ, ta từ Vạn Kiếp tinh tới Thiên Thánh tinh mất mười một nghìn ba trăm năm. Mong lần sau khi gặp ngươi, ngươi có tư cách để năm trong tay vận mệnh của chính mình.

Gã đàn ông lạnh lùng quát, rồi theo sau một bóng đen từ trong đầu bay ra. Lôi Mặc còn chưa kịp phản ứng, bị cuốn đi, không gian bị xé rách, hắn biến mất.