Chương 670: Sáng Tạo Khai Thiên

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lôi Cương nhắm hai mắt lại xếp bằng ngồi trong không trung. Phía trước hắn giống như là một dòng thác từ trên núi chảy xuống, một rừng cây bạt ngàn như ở Vô Thượng giới. Còn Hạo Huyền di động trước mặt Lôi Cương. Nhìn Lôi Cương dường như đang lĩnh ngộ, y tỏ ra vui mừng. Tay phải y khẽ phất, bắn ra một tia sáng vào trong đan điền của Lôi Cương. Hạo Huyền nhìn dòng thác từ trên núi chảy xuống rồi thở dài:

– Linh hồn! Chỉ có một số ít linh hồn mới có được hỗn độn chân chính. Đáng tiếc…đáng tiếc.

Sau đó, y nhìn Lôi Cương rồi nói:

– Cái thân thể của chủng tộc kia có lẽ sẽ là lá bài tẩy của ngươi.

Âm thanh còn vang vọng trong không trung nhưng Hạo Huyền đã biến mất.

Lúc này, Lôi Cương đang chìm vào trong bản chất sâu xa của hỗn độn. Hạo Huyền gần như diễn lại cảnh tượng hỗn độn. Mặc dù cái hỗn độn đó tan biến sau khi Hạo Huyền biến mất nhưng Lôi Cương vẫn lại như đang quan sát một lần hỗn độn tiến hóa. Cái cơ may đó cho dù có thể nào thì hắn cũng không thể tưởng tượng được. Quan sát sự tiến hóa của hỗn độn, trong đó có ẩn chứa bản chất sâu xa đủ cho con đường của Lôi Cương sau này bớt rất nhiều trở ngại. Cho dù lĩnh ngộ những chiêu sau của Khai thiên cũng đỡ khó khăn.

Tới lúc này, trong đầu của Lôi Cương tràn ngập hình ảnh Hạo Huyền diễn luyện từng chiêu từng thức của Khai Thiên cũng với sự tiến hóa của Hỗn Độn.

Không biết bao nhiêu năm, Lôi Cương đột nhiên tỉnh ngộ, trong đầu hiện lên một câu hỏi:” Thế nào là hỗn độn?”

Đúng vậy cái gì là hỗn độn? Phần lớn tất cả mọi người đều mơ hồ với cái khái niệm này. Bọn họ chỉ biết hỗn độn là thứ đã tạo ra vô số các giới với các sinh linh, nhưng cuối cùng thế nào là hỗn độn? Ai có thể trả lời được câu hỏi này? Chỉ sợ đạt tới cường giả như Hạo Huyền mới có thể giải thích thế nào là hỗn độn, nhưng cho dù họ cũng không thể giải thích được rõ ràng.

Nhưng có thể nói, hỗn độn là thứ mục tiêu cuối cùng mà vô số người tu luyện theo theo đuổi. Tu luyện, tu luyện tới đỉnh cao liền có thể biết được thế nào là hỗn độn.

Tới ngày hôm đó, Lôi Cương đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đen lánh như biển sao trời vô cùng thâm thủy, mang tới một cảm giác tang thương cùng với sự lãnh đạm của một cường giả chứng kiến hỗn độn tiến hóa. Lôi Cương lãnh đạm nhìn về phía trước. Tới lúc này, cảnh Hạo Huyền diễn luyện khai thiên chẳng khác nào tẩy rửa cho Lôi Cương. Từ từ đứng dậy, Lôi Cương quay mặt về phía cái long ỷ mà dập đầu ba cái và vái chín lạy.

– Lôi Cương sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, dung hợp được hài cốt. – Âm thanh của Lôi Cương hết sức kiên định. Câu nói của Hạo Huyền trước khi rời đi đã in sâu vào trong đầu của Lôi Cương. Hắn đứng dậy, lấy hư kiếm, đôi mắt từ từ nhắm lại mà bắt đầu diễn luyện. Phân thân hệ Thổ và hệ Hỏa dung hợp đủ để cho hắn cầm Hư Kiếm. Lôi Cương từ từ diễn luyện từng chiêu từng thức một. Thời gian qua đi, hắn mới diễn luyện Khai Thiên tới thức thứ bốn mươi hai.

Cũng lúc đó, trong đầu Lôi Cương chỉ còn một sự mông lung giống như hỗn độn mới hình thành. Sau khi diễn luyện tới thức thứ bốn mươi hai, Lôi Cương tạm thời dừng. Không có thức thứ bốn mươi ba, khiến Lôi Cương không biết được làm sao để diễn luyện những chiêu thức tiếp theo. Nhưng khi cảnh tượng mông lung trong đầu sắp biến mất. Lôi Cương lại nâng Hư Kiếm bắt đầu thong thả diễn luyện.

Khai Thiên là do Hạo Huyền quan sát hỗn độn mà sáng tạo. Lúc trước, Lôi Cương nhìn thấy sự lý giải của Hạo Huyền đối với hỗn độn nên hắn dựa vào đó là tự mình sáng tạo ra thức thứ bốn mươi ba.

Mỗi chiêu mỗi thức của Lôi Cương hết sức thong thả nhưng cảnh tượng mông lung đã thôi không biết mất, giữ nguyên trong đầu Lôi Cương. Cùng với lúc Lôi Cương bắt đầu diễn luyện, ở trong Lôi phủ Hạo Huyền, phân thân hệ Hỏa và hệ Thổ cũng dung hợp và vung Hư Kiếm. Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc bởi mỗi lần Hư Kiếm vung lên lại như ẩn chứa một sự tinh thâm, ảo diệu. những tiếng long ngâm liên tục vang lên tử Hư Kiếm.

Tại bên ngoài của lôi phủ, bản tôn của Lôi Cương, phân thân hệ Thủy, phân thân hệ Mộc trong lúc Lôi Cương đang tự sáng tạo thức thứ bốn mươi ba liền ngồi xuống, không biết là đang tu luyện hay như thế nào.

Trong đại điện, đôi mắt sống động trên long ý chợt mở ra, không giấu được sự khiếp sợ.

Lôi Cương lại tiếp tục thử múa một lần nữa nhưng dường như có một thứ lực cản khiến cho hắn không thể luyện được tiếp. Từ từ cảnh tượng mông lung trong đầu hắn biến mất. Lôi Cương cũng mở mắt ra, nhìn long ỷ hắn đột nhiên thở dài rồi lẩm bẩm nói:

– Chuyện này không biết là phúc hay họa.

Mặc dù Lôi Cương không hoàn thiện được thức thứ bốn mươi ba nhưng lại múa may ra cái đầu tiên của cả một quá trình. Điều đó cũng có nghĩa là con đường tu luyện Khai Thiên của Lôi Cương hoàn toàn thay đổi. Tới lúc này, cho dù hắn có tìm được toàn bộ Thiến cuốn thì nhiều lắm cũng chỉ có thể tận dụng hỗn độn tiến hóa ẩn chứa trong đó mà thôi.

Lại nói tiếp, trước kia, Lôi Cương đứng ở trên đôi vai khổng lồ của Hạo Huyền để tu luyện Khai Thiên thì bây giờ, hắn đã thoát khỏi Hạo Huyền. Theo sự lĩnh ngộ của Lôi Cương với Khai Thiên, thức bốn ba của hắn cũng thoát ly khỏi sự lĩnh ngộ của Hạo Huyền. Lôi Cương không dựa theo lĩnh ngộ của Hạo Huyền để tu luyện mà sáng tạo ra Khai Thiên của riêng hắn. Mặc dù đó cũng là Khai Thiên nhưng ý nghĩa huyền ảo của nó đã thay đổi. Mỗi người có một suy nghĩ riêng, cho nên Lôi Cương lĩnh ngộ Khai thiên cũng hoàn toàn khác với Hạo Huyền. Điều đó lại khiến Lôi Cương hết sức buồn rầu. Nếu muốn tiếp tục tu luyện Khai Thiên thì chỉ còn dựa vào sự lĩnh ngộ của Lôi Cương nếu không thì chiêu thức của hắn chỉ vĩnh viễn dừng lại ở bốn mươi ba thức đầu tiên.

Khai Thiên là do Hạo Huyền quan sát hỗn độn tiến hóa rồi lĩnh ngộ. Nhưng trong trí nhớ của Lôi Cương thì chỉ có trí nhớ về sự diễn luyện của Hạo Huyền. Nếu Lôi Cương muốn hoàn thiện Khai Thiên thì chỉ có hai con đường. Một là tự mình đi xem hỗn độn tiến hóa, nhưng khả năng này rất khót thực hiện. Hai là Lôi Cương ghi nhớ hỗn độn tiến hóa ẩn chứa trong chiêu thức của Hạo Huyền mà lĩnh ngộ chiêu thức còn lại của Khai Thiên.

Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập chỉ biết cười khổ, thầm than tạo hóa trêu người. Không chỉ có Lôi Cương, ngay cả Hạo Huyền cũng không ngờ được, y để cho Lôi Cương thấy bản thân diễn luyện Khai Thiên mà dẫn hắn đi theo một con đường khác.

Lôi Cương từ từ nhắm hai mắt lại, khắc sâu cảnh tượng Hạo Huyền diễn luyện Khai thiên vào trong óc, ghi sâu vào trong linh hồn. Hắn biết nếu mình còn muốn lĩnh ngộ Khai Thiên thì đây là con đường duy nhất. Rất lâu sau, Lôi Cương từ từ mở mắt, nhìn Long ỷ mà chỉ biết cười khổ.

Hắn than nhẹ vài tiếng rồi ngồi xếp bằng trong đại điện. Phân thân hệ Thủy, phân thân hệ Mộc cũng tiến vào trong đại điện. Còn bản tôn thì mở mắt, bất đắc dĩ rời khỏi lôi phủ Hạo Huyền.

Bước đi trong Vạn Tượng các, Lôi Cương ngửa mặt lên nhìn không trung. Rất lâu sau, hắn lắc đầu, thần thức tản ra, phát hiện Chỉ San và Trận U Tuyết không còn trong Vạn Tượng các. Sau đó, Lôi Cương biến mất, đi tới chỗ của Vạn.

Lúc này, Vạn đang ngồi xếp bằng ở sâu trong tổng bộ của Vạn Tượng các, lẳng lặng tu luyện. Lần này Lôi Cương xuất hiện không làm cho Vạn mở mắt.

“Khụ..” Lôi Cương ho khan miệng tiếng khiến cho Vạn mở mắt, bùng nổ khí thế. Nhưng khi thấy Lôi Cương, y mới giật mình thu hồi hơi thở, đứng dậy quan sát hắn rồi tặc lưỡi, nói:

– Sao lại thế này? Tiểu tử! Lão phu không cảm nhận được khí tức của ngươi. Dường như ngươi biến thành một phần tử trong hỗn độn. Chẳng lẽ hơn ngàn năm qua, ngươi lại khiến tu vi tăng lên?

Lôi Cương ở trong Lôi phủ Hạo Huyền tu luyện một ngàn năm trăm năm.

Lôi Cương nghe thấy vậy liền thầm nhủ “mình là một phần tử trong hỗn độn ư?” Thoáng cái, Lôi Cương liền tỉnh lại, nói:

– Bá phụ! Chỉ San đi đâu?

– Hừ! Tiểu tử ngươi mở mồm là hỏi lão phu câu đó hay sao? Chỉ San và Trận nữ oa ở đây chờ ngươi lâu nên ra ngoài rồi. Nếu như không biết tu vi của ngươi mạnh như thế thì có lẽ lão phu đã nghĩ ngươi chết từ lâu rồi. Hai đứa nó đi du lịch ở Vô Thượng giới. – Vạn lên tiếng. Nhưng khi phát hiện Lôi Cương đã biến mất, sắc mặt của y hết đỏ lại trắng, cuối cùng bực tức nói:

– Cái tên tiểu tử này càng ngày càng…

– Đúng là đệ tử của Hạo Huyền đại tôn. – Một cái bóng xuất hiện, nhìn lên không trung với ánh mắt khiếp sợ.

– Tượng! Nói thế là sao? – Vạn quay đầu nhìn cái bóng sau lưng mà hỏi.

– Trên người hắn có một thứ hơi thở khó hiểu. Ta cũng không biết đó là gì. Nhưng nếu như đoán không nhầm thì đó là hơi thở của hỗn độn.