Chương 447: Diễn Luyện

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Lôi Cương sực tỉnh từ trong chấn kinh thì đột nhiên phát hện hắn đã lại ở trong không gian màu đen, bốn phía xung quanh đưa tay không nhìn thấy ngón. Lúc này, Lôi Cương không hề vội vã, ngồi chắp bằng xuống, chìm vào suy nghĩ, chần chừ giây lát, Lôi Cương xác định tình cảnh lúc trước chính là tình cảnh khi Trùng Diên luyện hóa, không ngờ nam tử hắc bào kia lại khủng bố đến thế, có thể đem ngọn núi to đến thế luyện hóa lại bé thành cái móng tay, cẩn thận nhớ lại lời nói của nam tử lúc trước, ánh mắt Lôi Cương lóe lên bất định, mười vạn năm (một trăm nghìn năm)? Ban cho tên là Trùng Diên? Cùng với nguyên khí mà nam tử nọ nói? Lôi Cương phát hiện, hắn đối với những chuyện của tu luyện giới hiểu biết quá ít rồi, luyện hóa một ngọn núi mà cần đến những mười vạn năm? Hơn nữa còn ban danh nữa? Rồi còn cái gì nguyên khí? Theo hiểu biết của Lôi Cương thì vũ khí được chia thành: linh khí, tiên khí, thần khí, trong đó thần khí là vũ khí cường đại nhất. Chứ trước giờ chưa từng nghe đến hai từ nguyên khí này.

Lôi Cương bây giờ đã xác định được hắn vẫn chưa chân chính làm cho Trùng Diên nhận chủ, thế nên lúc trước Trùng Diên vẫn chỉ là một tiên khí bình thường, thậm chí không cao, chỗ xuất chúng duy nhất chính là chất liệu đặc thù và năng lực biến lớn mà thôi, đây hoàn toàn không phải là một Trùng Diên đích thực? Lôi Cương nhớ rõ trước khi chấn kinh, Trùng Diên mà hắn nhìn thấy chỉ bé bằng ngón tay, hơn nữa bên trên còn có ấn kí lục long, tản mát ra quang mang sáu màu. Thế mà bây giờ Trùng Diên đen thùi lùi, căn bản là không hề giống so với Trùng Diên mà nam tử nọ luyện thành lúc trước. Lôi Cương phát hiện hắn nhất thời vô cùng hỗn loạn, cố gắng đè nén suy nghĩ phức tạp của chính mình, Lôi Cương dần bình ổn trở lại, cẩn thận sắp xếp những gì lần này hắn được mắt thấy tai nghe, sau cùng Lôi Cương rút ra kết luận Trùng Diên này không phải là Trùng Diên kia, chỉ có điều Lôi Cương vẫn băn khoăn không hiểu tại sao trong này lại xuất hiện tình cảnh luyện hóa của Trùng Diên chứ?

Lẽ nào, Trùng Diên chân chính ở ngay trong không gian đen kịt này? Trong đầu Lôi Cương đột nhiên nhảy ra khả năng này. Ngay lúc đó, Lôi Cương nhắm hai mắt lại, thử cho thần thức thám xuất, lùng sục khắp bốn phương bát hướng bên trong không gian đen kịt, sau nửa thời thần, Lôi Cương mở bừng mắt, trong lòng có chút thất vọng, không gian này dường như rộng không giới hạn vậy, thần thức của Lôi Cương gần như bao phủ trong phạm vi năm trăm dặm nhưng không hề tìm thấy gì cả.

Đúng lúc Lôi Cương định bỏ cuộc thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ ba động từ phía trước truyền đến, Lôi Cương chấn động toàn thân, vội vàng đứng lên, điên cuồng bay về phía trước, tốc độ nhanh như điện xẹt.

Sau ba thời thần, trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh hãi, không gian đen kịt này rốt cục là rộng cỡ nào chứ, với tốc độ của hắn thì e là đã bay được cả một nửa Cửu U giới rồi cũng có nữa, ấy thế mà đến giờ vẫn chưa phát hiện được nơi phát ra ba động? Cốt lân giáp chớp mắt được triệu ra, cương khí và nội kình dồn xuống hai chân, Lôi Cương lại một lần nữa đề cao tốc độ lên đến cực điểm.

Sau hai thời thần, Lôi Cương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cỗ ba động nọ đã trở nên rõ ràng hơn, Lôi Cương tiếp tục điên cuồng bay về phía trước không đổi.

Cuối cùng, sau một thời thần nữa, Lôi Cương phát hiện trong màn đen phía trước xuất hiện một tia tinh quang. Cố đè nén sự vui sướng trong lòng, Lôi Cương nuốt xuống một giọt hỗn mộc kim phù, sau khi nội kình và cương khí lấp đầy kinh mạch thì lại tiếp tục điên cuồng bay về phía trước, cuồng phi kiểu đó đến Lôi Cương cũng chịu không nổi, cương khí và nội kình hao tổn cực nhanh.

Tốc độ của Lôi Cương càng nhanh, thời gian càng lâu thì khoảng cách với tinh quang nọ càng gần, không gian đen kịt cuối cùng cũng có được một tia tinh quang mông lung, y như ánh sáng lúc bình minh vậy. Lại bay thêm hai thời thần nữa, cuối cùng thì Lôi Cương cũng nhìn thấy được chân dung của điểm tinh quang này, đợi đến lúc nhìn rõ, Lôi Cương liền ngây ngốc cả ra, lúc này xung quang đang phát ra quang mang bốn màu yếu ớt, một cự nhân cao đến vạn trượng xuống hiện trên bầu trời phía trước, chính là chỗ điểm điểm tinh quang lúc trước, điều khiến Lôi Cương chấn kinh hoàn toàn không phải là độ lớn của cự nhân mà chính là cự nhân này lại phát ra quang mang sáu màu, một cỗ khí tức hùng hậu, trang nghiêm, thần thánh phát ra từ phía trước khiến trong lòng Lôi Cương không tự chủ được trở nên nghi trọng, mặt đầy ngụy dị nhìn cự nhân, chớp nhoáng suy nghĩ, Lôi Cương lại điên cuồng bay lên.

Lại một thời thần trôi qua, Lôi Cương đã đứng dưới chân cự nhân nọ, cảm nhận được linh khí thuộc tính thổ nồng đậm phát ra từ cự nhân, tốc độ vận chuyển của viên trân châu màu nâu trong đan điền Lôi Cương càng thêm nhanh hơn, linh khí cuồn cuồn không ngớt tập kết vào nội thể Lôi Cương. Lôi Cương hít vào một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn ngọn núi cao không thể đo trước mặt, hắn ở trước ngọn cự sơn này thậm chí đến con kiến cũng không bằng.

Nhìn ngọn cự sơn, Lôi Cương đột nhiên nhớ đến tình cảnh nhìn thấy lúc trước, trong lòng thoáng run, lẩm bẩm nói:

– Lẽ nào đây mới là Trùng Diên chân chính?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lôi Cương lóe lên tinh quang, thân hình nhanh chóng xuất hiện trên không, điên cuồng bay lên đỉnh ngọn cự sơn. Càng lên cao Lôi Cương càng cảm thấy độ nồng đậm của linh khí, thậm chí đã không thể gọi là linh khí được nữa, linh khí nồng đậm, mạnh mẽ như thế thậm chí còn nồng đậm hơn so với Hỗn Thổ châu khi trước phát ra nữa.

Một thời thần sau Lôi Cương đã lên đến được đỉnh của ngọn cự sơn, trong lòng kích động, không tự chủ được lại nâng cao tốc độ lần nữa, một khắc sau, thân hình Lôi Cương đã đứng trên đỉnh cự sơn, một bình đài đủ để chứa mười vạn người. Đi lại tren đỉnh cự sơn, Lôi Cương quan sát tứ bề, sau đó thì phát hiện đỉnh cự sơn bị các loại màu sắc khác nhau phủ trùm lên, những màu này gồm có: màu đỏ, màu vàng, màu kim, màu nâu, màu tím và màu lam. Lôi Cương thoáng ngây ngừi, dường như nhớ đến điều gì thân hình lại bay lên không, đến khi lên cao được khoảng ngàn mét đủ để bao quát toàn bộ đỉnh cự sơn thì tròng mắt của Lôi Cương co rút lại, những sợi màu sắc khác nhau bao phủ lấy đỉnh cự sơn mà hắn nhìn thấy khi nãy giờ vừa nhìn lại thì chính là sáu con thần long sống động vô cùng, ngoài ra ở trung tâm của vùng mà sáu con thần long này bao bọc có hai chữ lớn cổ xưa “Trùng Diên”.

Thân hình Lôi Cương rung động kịch liệt, trong lòng run lên vì mừng rỡ, lẩm bẩm nói:

– Đây mới là Trùng Diên chân chính!!

Thân hình cấp tốc trầm xuống, một lần nữa đứng ở trung tâm đỉnh cự sơn, ngay phía trên hai chữ Trùng Diên, cảm nhận được linh khí nồng đậm cùng cực, Lôi Cương nhất thời không kìm chế được mà ngồi ở đó tu luyện.

Khi thần thức tiến nhập đan điền, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện, bốn viên trân châu và sinh mệnh chi thụ trong đan điền của hắn đang vận chuyển cực nhanh, linh khí hùng hậu từ trong bốn viên trân châu tán mát ra ngoài. Lôi Cương ngây người, nếu nối viên trân châu màu vàng đất vận chuyển cực nhanh thì còn có thể lý giải được, do đại địa ở đây phát ra linh khí nồng đậm dị thường, nhưng tại sao cả trân châu màu nâu, màu đỏ và màu tím cũng thế chứ, lẽ nào ở đây còn có cả linh khí thuộc tính mộc, hỏa, lôi tam hành sao? Theo đó lại nhớ đến quang mang sáu màu nọ, Lôi Cương đột nhiên giật mình, lẽ nào quang mang sáu màu nọ là đại diện của lục hành sao? Lôi Cương cảm nhận được linh khí của tam hành mộc, hỏa, lôi trong không khí, chỉ có điều do linh khí thuộc tính thổ quá nồng đậm nên đã che lấp mất ba thuộc tính còn lại, nghĩ đên đây, Lôi Cương không khỏi hít vào một hơi lạnh, nói như thế thì có nghĩa là nam tử hắc bào nọ đã lĩnh ngộ được lục hành? Hơn nữa, lĩnh ngộ đối với lục hành đều đã đạt đến trình độ long chi lực nữa, thậm chí còn là chân long chi lực nếu không thì chân khí của hắn cũng không thể chuyển hóa thành long hình được, trong lòng Lôi Cương liền không tự chủ được mà tê dại. Nói rằng hắc bào nam tử đó đã lĩnh ngộ lục hành đạt đến trình độ long chi lực, đó là tồn tại mà vô số người phải ngước nhìn à nha. Hắn lúc đó mặc dù đã lĩnh ngộ được tứ hành nhưng tất cả đều mới chỉ dừng ở mức áo nghĩa mà thôi, chưa có lấy một hành nào đạt đến được long chi lực cả. Thế mà người này tất cả đều đã đạt được rồi, hơn nữa lại còn là chân long chi lực!! Cuộn sóng trong lòng Lôi Cương không có cách nào mà bình hòa lại được, ngơ ngẩn nhìn bốn viên trân châu trong đan điền.

Có lẽ hắn ở trước mặt cường giả chân chính thì chẳng là gì cả, nội tâm Lôi Cương dần trở nên nên kiên quyết, bất luận thế nào, chỉ cần hắn cố gắn, nhất định sẽ có một ngày cũng có thể đạt được đến trình độ đó, tiếp đó Lôi Cương liền trầm ổn lại, tiến nhạp não hải, bắt đầu diễn luyện Khai Thiên.

Trên mười sáu thạch trụ trong đại điện Hảo Huyền lôi phủ bên trong não hải của Lôi Cương diễn luyện các bước của chiêu thức Khai Thiên, dần dần chìm nhập vào trong, bắt đầu diễn luyện.

Sau khi Lôi Cương diễn luyện hết toàn bộ mười sáu thức thì vẫn không hề dừng lại mà tranh thủ rèn sắt khi sắt còn nóng, tiếp tục diễn luyện Khai Thiên thức thức mười bảy, mười tám, lúc này, Lôi Cương đã diễn luyện ra được các bước của thức mười tám, Lôi Cương dự tính trực tiếp trùng kích quá trình của thức thứ mười chín.

Lôi Cương diễn luyện Khai Thiên không hề biết rằng linh khí tập kết vô số năm xung quanh hắn lúc này đang điên cuồng tập kết về đan điền của hắn, bốn viên trân châu biến to ra với tốc độ cực nhanh, còn sinh mệnh chi thụ đã có mười hai lá cũng nhanh chóng đâm chổi nẩy lộc.

Hai mưoi ba cánh……..

Hai mươi tư cánh…………..

Sau cùng khi đạt được đến hai mươi lăm cánh, sinh mệnh chi thụ mới dừng lại, tiếp tục đẻ lá. Còn trân châu mộc, hỏa, lôi thì điên cuồng vận chuyển hấp thụ linh khí nồng đậm rồi nhanh chóng bành trướng cho đến khi to bằng đầu người thì mới dừng lại. Riêng viên trân châu thổ hành thì vẫn tiếp tục bành trướng, cùng với việc hấp thụ ngày càng nhiều linh khí, viên trân châu thổ hành đã bành trướng ra to gấp ba lần ba viên trân châu còn lại.

– Graoooooooooo………..

Một con tiểu long màu vàng đất đột nhiên xuất hiện trên viên trân châu màu vàng đất, phát xuất ra tiếng ngâm kinh hỉ, điên cuồng du động trên bề mặt viên trân châu thổ hành, hấp thụ linh khí thuộc tính thổ hùng hậu.

– Đây mới chính là Khai Thiên thức thứ mười chín chân chính sao?

Lôi Cương bên trong não hải âm thầm lẩm bẩm nói. Sau đó, Lôi Cương lại từ căn bản của Khai Thiên thức thứ mười chín tiến hành diễn luyện các bước của Khai Thiên thức thứ hai mươi.

Lôi Cương phát hiện ra ở đây diễn luyện Khai Thiên nhanh hơn nhiều so với những nơi khác, không, có lẽ không thể gọi là nhanh được, đây là một thứ cảm giác mà Lôi Cương cũng chẳng biết gọi là gì nữa, dường như ngọn đại sơn này bao hàm chân lý của hỗn độn vậy!! Khiến Lôi Cương lĩnh ngộ càng nhanh, càng thêm chính xác.

Khi Lôi Cương lĩnh ngộ ra quá trình của Khai Thiên thức thứ hai mươi bảy thì cuối cùng hắn cũng gặp phải bình cảnh, sau một hồi luyện thử, Lôi Cương đánh phải tạm thời bỏ qua, mở bừng hai mắt, Lôi Cương đột nhiên run lên, vốn là không gian hư vô giờ lại ở một nơi phát ra quang mang bảy màu mông lung!! Lôi Cương có thể nhìn thấy từng đám mây phiêu dạt, trong lòng Lôi Cương thoáng kinh, đây là……….. Lôi Cương trầm tư, theo những gì sư tôn Hảo Huyền nói cùng với tình huống trước đây thì Lôi Cương phát giác, không gian hư vô này là một hiện tượng giả của hỗn độn, khi mà lĩnh ngộ đối với Khai Thiên càng sâu sắc, thì cảnh giả hỗn độn này sẽ càng giống với hỗn độn thật sự, mà bây giờ đã có mây, có nghĩa là lĩnh ngộ của hắn đối với Khai Thiên đã đạt đến một trình độ nhất định, Lôi Cương đoán, đợi đến khi hắn lĩnh ngộ được hết tám mươi một thức thì e rằng cảnh giả hỗn độn này……… sẽ không còn là giả nữa rồi.

– Không ngờ nơi này lại có diệu dụng như thế đối với việc diễn luyện Khai Thiên, lẽ nào đây chính là điều mà hắc bào nam tử nói lúc trước, ngọn đại sơn này bao hàm hỗn độn chi khí?

Lôi Cương thầm nghĩ một hồi rồi lại bắt đầu diễn luyện Khai Thiên.

Cùng với việc Lôi Cương diễn luyện Khai Thiên càng tinh thâm thì viên trân châu màu vàng đất trong đan điền lại càng bành trướng ra thêm.

Thời gian cứ thế trôi đi, không biết là đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.

Sau khi Lôi Cương lĩnh ngộ được các bước của Khai Thiên thức thứ ba mươi lăm thì từ trong đan điền phát ra một âm thanh giòn tan như gà con phá vỡ vỏ trứng vang lên khiến Lôi Cương giật mình sực tỉnh.