Chương 683: Thành Tụ Anh.

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lúc Lộ gia đang dốc sức tìm kiếm Lôi Cương thì hắn đang ở trong Xuyên Tinh toa tu luyện. Sau khi Xuyên Tinh toa tới phía bên trên tinh cầu mà Lôi Cương chỉ định, hắn liền mở mắt ra rồi biến mất.

Lơ lửng trong không trung, Lôi Cương suy nghĩ một lát. Hắn dự định vào trong tinh cầu này, mua một số đan dược để phòng khi cần thiết. Hắn biết ở thánh giới Hồng Hoang, người có thể làm cho mình bị thương có rất nhiều. Cái tinh cầu này tên là Đại Diệu tinh là một trong mười tinh cầu lớn nhất của tinh vực Đỉnh Thiên. Nguyên nhân mà Lôi Cương lựa chọn tinh cầu này cũng là vì bây giờ trong giới chỉ của hắn, Thần thạch chồng chất như núi, đủ cho hắn tiêu xài trong nhất thời.

Lúc này, Lôi Cương bước đi ở phía trên Đại Diệu tinh nhìn người tu luyện đang phi hành. Hắn kinh ngạc phát hiện ra khi thấy ngoài những người tu luyện có tu vi bất phàm ra còn có rất nhiều người trên áo bào có thêu chữ Lộ. Sắc mặt Lôi Cương thay đổi. Hắn giật mình tỉnh ngộ, biết tinh cầu này là tinh cầu lớn số một của Lộ gia có ân oán với mình. Mặc dù không biết họ có nhận ra mặt hắn không nhưng một khi bị phát hiện thì hắn tự chui đầu vào lưới. Lôi Cương thở hắt một cái, thầm than may mà phát hiện đúng lúc.

Lôi Cương thoang thả đi về phía trước, thần thức của hắn đã cảm nhận được một ngôi thành lớn. Liếc mắt về phía sau, Lôi Cương nở nụ cười lạnh. Thánh giới Hồng Hoang mà giữa thanh thiên bạch nhật nhưng kẻ cướp cũng rất nhiều. Hai gã nam tử phía sau đã đi theo Lôi Cương được một thời gian.

– Đạo hữu! Xin chờ một chút. – Sau lưng lôi Lôi Cương vang lên tiếng nói sang sảng. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là hai gã vẫn bám theo mình. Tu vi của hai tên này là Cương thần hoàng giai.

– Có chuyện gì? – Lôi Cương nhạt giọng nói.

– Đạo hữu! Có phải ngươi tới tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn của Lộ gia hay không? – Một gã nam tử có khuôn mặt tuấn tú nhìn Lôi Cương mà hỏi.

Lôi Cương sửng sốt, nhìn hai người, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ liền gật đầu nói:

– Đúng thế.

– Vậy đạo hữu có chuẩn bị trăm viên thần thạch hay không? – Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều xuất hiện sự vui mừng mà thử hỏi.

Lôi Cương thản nhiên gật đầu.

– Ta tên là Lý Thiên còn đây là Lý Trụ. Cả hai chúng ta đều vì mộ danh mà tới đây. Đáng tiếc, trăm viên thần thạch đối với người tu Luyện bình thường như chúng ta thực sự quá khó. Không biết đạo hữu có thể cho mượn trăm viên thần thạch hay không? Một khi trở thành đệ tử ngoại môn của nhà họ Lộ, chúng ta sẽ trả lại có được không? – Nam tử anh tuấn hơi có chút xấu hổ. Vừa mới gặp mặt người ta đã hỏi mượn thần thạch đúng là làm cho cả hai hơi đỏ mặt. Có điều, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Tu vi của cả hai đều là Cương thần hoàng giai ở thánh giới Hồng Hoang còn chưa được tính là cao thủ hạng ba. Trăm viên thần thạch đối với họ mà nói quá là quý giá.

– Không…đạo hữu. Chỉ cần chín mươi lăm viên là được. – Một thanh niên khôi ngô khác đỏ mặt lên tiếng. Y không dám nhìn thẳng vào mặt Lôi Cương.

Lôi Cương sửng sốt không ngờ được hai người này bám theo hắn là để mượn thần thạch. Có điều, cho dù Lôi Cương không phải là kẻ giết người vô tội nhưng cũng chẳng phải người khẳng khái. Liếc mắt nhìn hai người, hắn trầm ngâm suy nghĩ. Nếu bản thân có chuyện với Lộ gia thì với việc đánh chết Lộ Tinh Không lại còn để sổng lão già kia đồng nghĩa với việc Lộ gia đang tìm kiếm mình. Nếu gia nhập vào Lộ gia chỉ sợ, bọn họ không thể ngờ được mình lại trở thành đệ tử ngoại môn của họ. Chín mươi lăm viên thần thạch cũng không nhiều có điều hai người này lại biết chuyện Lộ gia tuyển đệ tử ngoại môn. Hay là…

Tới lúc này, Lôi Cương cười nói:

– Không có vấn đề gì.

– Đa tạ đạo hữu! Không biết đạo hữu tên là gì? – Cả hai người đều mừng rỡ. Lý Thiên hỏi nhỏ. Bọn họ hỏi mượn Lôi Cương cũng là vì bất đắc dĩ, thứ hai là vì thấy tu vi của Lôi Cương không cao, nếu như không đồng ý, cả hai đành phải cướp. Có điều Lôi Cương đồng ý là tốt nhất. Dù sao thì tu vi của hắn bây giờ nhìn chỉ như Cương Thần huyền giai nên hai người cũng không chắc chắn hạ được hắn.

Khuôn mặt Lôi Cương hơi giật giật, không còn gì để nói với hai người. Hắn liếc mắt nhìn hai người rồi nói:

– Lưu Cương.

– Xem ra Lưu Cương đạo hữu có lẽ là lớn tuổi hơn hai chúng ta. Xin được gọi là Lưu đại ca. – Lý Trụ thấy vậy vội vàng chắp tay mà nói.

– A? Làm sao các ngươi biết ta lớn tuổi hơn các ngươi? – Lôi Cương liếc mắt nhìn Lý Trụ.

– Ha ha! Lý trưởng lão của thôn chúng ta có nói hai người chúng ta tu luyện nhanh hơn so với người khác. Mà nhìn tu vi của Lưu đại ca đạt tới Cương thần Huyền Giai nên tất nhiên phải lớn tuổi hơn chúng ta. – Lý Thiên cũng lên tiếng. Sau khi Lôi Cương đồng ý, cả hai cảm thấy gần gũi với hắn hơn.

– Tu luyện nhanh? Hai người các ngươi tu luyện được bao nhiêu năm? – Lôi Cương ngạc nhiên hỏi.

– Ta à? Một ngàn một tăm năm. Còn Lý Trụ thì một ngàn năm mươi năm, ít hơn ta năm mươi năm nhưng tu vi lại tương đương với ta. – Lý Thiên lắc đầu nói, làm như không cam lòng vì năm mươi năm đó.

Lôi Cương khựng người, đồng tử hơi co lại nhìn hai người, trong lòng chẳng khác gì có sóng to gió lớn. Một ngàn năm có thể đạt tới Cương thần hoàng giai? Nếu người tu luyện của Thất giới mà biết thì chẳng biết còn cái lỗ nào để mà chui hay không? Ngay cả Lôi Cương cũng không giấu được một sự ghen tị. Một ngàn năm đạt tới Cương Thần hoàng giai, đây là điều mà Lôi Cương không dám tưởng tượng. Cho dù mật độ của thánh giới Hồng Hoang có làm cho người ta sợ hãi thì cũng không thể có tốc độ tu luyện như vậy. Lôi Cương quan sát hai người một cách cẩn thận thì phát hiện Lý Thiên hệ Hỏa còn Lý trụ lại là hệ Thổ. Cả hai người đều tản ra hơi thở của hệ Kim chứng tỏ đã bắt đầu lĩnh ngộ nó.

– Lưu đại ca! Có phải chúng ta không nhỏ tuổi hơn ngươi… – Lý Thiên nhìn sắc mặt Lôi Cương thay đổi thì nghĩ tới việc thời gian tu luyện của Lôi Cương còn ít hơn họ. Đây là lần đầu tiên hai người ra khỏi thôn nên sự hiểu biết cũng không khác Lôi Cương nhiều lắm.

Lôi Cương lắc đầu một cách bất đắc dĩ:

– Ta quả thật lớn hơn các ngươi. Được rồi! Chúng ta đi nhanh lên thôi, nếu không tối nay sẽ bị hụt.

– Ừm! – Cả hai người gật đầu rồi bay về phía trước. Lôi Cương cũng không biết thành Tụ Anh ở đâu. Sau khi nói chuyện với nhau một lúc thì Lý Thiên và Lý Trụ cũng không hiểu biết chỉ biết bay về phía trước. Trên đường đi, ba người vừa cười vừa nói. Lôi Cương không ngờ được tính cách của Lý Trụ lại giống như Đan Thần mà Lý Thiên thì có vẻ già dặn hơn.

Qua nói chuyện, Lôi Cương biết được cứ trăm năm, Lộ gia sẽ ở thành Tụ Anh của Đại Diệu tinh tuyển chọn đệ tử ngoại môn. Mỗi một đệ tử ngoại môn sẽ phải nộp một trăm viên thần thạch. Nói chung, những người có tư chất xuất chúng đều được chọn lựa và được Lộ gia bồi dưỡng trở thành đệ tử chính thức. Mặc dù việc trở thành đệ tử ngoại môn không có nhiều điểm tốt nhưng cũng là một phần tử của Lộ gia, đi lại ở tinh vực Đỉnh Thiên cũng có được sự bảo đảm. Tuy nhiên, sự bảo đảm đó rất rẻ nhưng đôi khi lại có được hiệu quả không tưởng.

Vừa đi vừa hỏi, sau ba ngày, cả ba cũng tới được thành Tụ Anh. Nhìn ngôi thành lớn giống như một con mãnh thú ở phía trước, Lý Thiên và Lý trụ đều há hốc miệng đứng nguyên. Còn ánh mắt Lôi Cương thì chỉ hơi sáng lên một chút. Với kinh nghiệm của hắn vậy mà khi thấy thành Tụ Anh cũng phải hít một hơi.

Ngôi thành được xây dựng từu đá đen khiến cho người ta cảm nhận được một sự trang nghiêm. Trên tường thành điêu khắc mãnh thú trông rất sống động. Trên không của ngôi thành có một quả cầu lửa lơ lửng tỏa ánh sáng giống như mặt trời, chiếu rọi cả ngôi thành lớn. Lôi Cương quan sát tường thành tưởng như có thể nghe thấy tiếng rống của mãnh thú.

“Người tạo ra kiến trúc thế này chắc chắn không phải là người tầm thường.” Lôi Cương nghĩ thầm. Nhìn mười vạn người tu luyện ở phía trước, Lôi Cương thầm than.

– Nghe trưởng lão nói thì ngôi thành này chỉ khi nào trở thành đệ tử ngoại môn của Lộ gia mới có tư cách đi vào. Nhanh! Chúng ta xếp hàng đi. Chắc là bắt đầu tuyển chọn đệ tử ngoại môn. – Lý Trụ cao lớn nhìn chẳng khác nào hạc giữa bầy gà nhìn về phía trước mà nói.

Ba người đi tới sau đám đông rồi xếp hàng. Lôi Cương dõi mắt ra xa mà cười lạnh trong lòng. Lộ gia tuyển chọn đệ tử ngoại môn chỉ sợ là ngụy trang để thu thần thạch. Mỗi một người là một trăm viên thần thạch. Ở đây có nhiều người như vậy thì có thể biết con số đó nhiều tới mức nào. Mà bọn họ tuyển chọn đệ tử hết sức đơn giản, sau khi giao thần thạch xong thì tới một tảng đá lớn đấm một quyền là xong.

Lôi Cương phát hiện ra gần như phần lớn đều vượt qua khảo hạch, sau đó nhận một bộ trang phục có thêu chữ Lộ rồi rời đi. Gần như bỏ ra một trăm Thần thạch chỉ để mua bộ quần áo đó mà thôi. Có điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là rất nhiều đệ tử được mang đi. Lôi Cương nhìn chằm chằm vào tảng đá phát ra ánh sáng sáu màu bên tường thành, rồi để cho thần thức lan tới.

– A! – Lôi Cương hơi sửng sốt. Xem ra không chỉ đơn giản như hắn nghĩ. Trong tảng đá lớn đó có ẩn chứa càn khôn. Khi thần thức của Lôi Cương thăm dò vào đó chẳng khác nào lạc giữa biển lớn.

Lôi Cương không phát hiện ra rằng một lão già ngồi xếp bằng bên cạnh tảng đá đó vào lúc hắn để thần thức thăm dò đã mở mắt ra.