Chương 694: Mở Cờ Trong Bụng

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, Lôi Cương hơi ngượng ngùng, cười nói:

– Ta phiêu bạt không lâu, vẫn chưa có thần khí cường đại, chỉ có khá nhiều thần thạch thôi.

Lão già mặc hắc bào kia giương hai mắt đục ngầu nhìn Lôi Cương, vẻ mặt nhợt nhạt, cười khổ một cái. Trong số tất cả những người ở đây, lão chỉ kiêng kỵ duy nhất Lôi Cương, không phải vì tu vi của Lôi Cương, mà là vì thân phận hắn. Ai biết được người của thần sứ hắn là sư tôn hay là người thân của hắn? Nếu chọc giận hắn rồi kinh động đến vị cường giả sau lưng hắn thì… Nếu Lôi Cương không có thân phận như vậy, sợ rằng lão già mặc hắc bào này đã trực tiếp khiến hắn hồn siêu phách tán rồi, chưa chắc đã thèm tiếp lời với hắn.

Lão già mặc hắc bào nuốt nước bọt, cười khan đáp:

– Đạo hữu, không biết người ra bao nhiêu thần thạch.

Tiếp đó lão lại nhìn về phía Mạc Ngôn nói:

– Giá thị trường của thần dược địa giai là bao nhiêu?

Nếu lão già mặc hắc bào cần thần thạch, e rằng sớm đã bán cho Mạc Ngôn rồi. Sở dĩ Mạc Ngôn biết lão già này có, cũng là bởi vì lão từng tìm y, nhưng sau khi biết chỉ có thể trao đổi thần thạch, lão liền phủi tay bỏ đi.

Mạc Ngôn khó xử nhìn Lôi Cương. Y ngàn vạn lần không thể ngờ rằng Lôi Cương lại không lấy ra nổi bất kỳ thần khí hay vật phẩm đáng giá nào. Y gọi Lôi Cương đến chẳng qua vì biết được thân phận thần sứ của Lôi Cương, vốn tưởng rằng có thể trao đổi không ít đồ tốt từ chỗ Lôi Cương, lúc này không ngờ hắn lại chỉ có thần thạch? Mạc Ngôn thầm thở dài, áy náy nhìn lão già mặc hắc bào một cái, đáp:

– Thông thường mà nói, thần đan địa giai là hai trăm vạn thần thạch.

Đây là giá thấp nhất, thần đan địa giai thông thường bất kể là đan dược loại nào, vật liệu làm ra nó cũng cực kỳ đắt đỏ, đừng nói là hai trăm vạn, đến cả hai nghìn vạn cũng có người tranh lấy à. Đây căn bản không phải thứ mà thần thạch có thể đổi được. Thần thạch không có mấy ích lợi với cường giả có tu vi cao. Bọn họ tu luyện cần lãnh ngộ, dung hòa, mà thần thạch thường đều là thứ mà các thế lực lớn dùng để bồi dưỡng các đệ tử cấp thấp. Lão già hắc bào còn không muốn đắc tội với Lôi Cương, Mạc Ngôn làm sao dám?

– Hai trăm vạn?

Mặt lão già mặc hắc bào co rút lại, lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu lão cần thần thạch, đừng nói trăm vạn, đến ngàn vạn cũng có thể lấy được. Trong giới chỉ của lão lúc này, thần thạch còn đang chất đống thành núi không biết đã bao nhiêu năm, với tu vi của lão cần thần thạch làm gì? Ho khan mấy tiếng, lão già mặc hắc bào nhìn Lôi Cương một cái, do dự một lát, nói:

– Đạo hữu, thần lực đan địa giai này đổi cho ngươi lấy một viên thần thạch, thế nào?

Lời lão vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía lão, thầm mắng lão hồ ly này. Lão già mặc hắc bào thấy thần thạch vô dụng, không bằng bán cho Lôi Cương một cái nhân tình, nói thẳng ra là bán cho “thần sứ” hai chữ nhân tình. Tuy tu vi của thần sứ này thấp, nhưng lại là một thần sứ thật sự, nhân tình của thần sứ dù thế nào cũng tốt hơn là hai trăm vạn thần thạch.

Nhưng không ngờ Lôi Cương lại cố chấp, lắc đầu đáp:

– Sao có thể để đạo hữu thiệt thòi được, hai trăm vạn thần thạch tại hạ vẫn lấy ra được.

Liền đó, tay phải Lôi Cương vung lên, một nửa số thần thạch chất thành núi trong giới chỉ hiện ra ở phía sau lưng hắn. Thần thạch lấp lánh phát sáng, tỏa ra linh khí cực kỳ đậm đặc khiến nhiều người trợn mắt há mồm. Gương mặt chỉ toàn da bọc xương của lão già mặc hắc bào đó co quắp lại, lão nhăn nhó cười đáp:

– Đạo hữu, chỉ cần một viên thần thạch là được.

Lão hết sức hậm hực, suýt nữa thì lao đến hạ gục Lôi Cương.

Lôi Cương phất phất tay, đáp:

– Không thể để đạo hữu thiệt thòi được.

Tiếp đó, hắn lại nói với Mạc Ngôn:

– Đạo hữu, ngưoi xem thần thạch này có bao nhiêu?

Mạc Ngôn cứng đờ mặt, nhìn Lôi Cương, lại nhìn lão già mặc hắc bào, đáp:

– Đại khái đủ rồi.

Lôi Cương nghe vậy tươi cười nhìn về lão già mặc hắc bào. Hắn sao lại không biết độ quý giá của thần đan địa giai, đã có thân phận thần sứ, sao hắn lại không tận dụng? Trong lòng Lôi Cương ngược lại thầm ân hận, sớm biết như vậy thì Khốn Long Tiên lúc đó cũng làm thế cho rồi. Có điều, Lôi Cương cũng biết, việc này cực kỳ dễ đắc tội người khác, xem dáng vẻ của lão già mặc hắc bào này sợ rằng nếu hắn không phải là thần sứ thì lão đã sớm giết chết hắn rồi.

Lão già mặc hắc bào nhẫn nhịn máu huyết đang sôi trào trong lòng, đem thần thạch thu vào trong giới chỉ. Lão vốn muốn bán cho vị thần sứ này một cái nhân tình, nhưng không ngờ rằng, người này lại giảo hoạt như vậy, còn thật sự lấy ra nhiều thần thạch như vậy. Đè nén sự bức bách trong lòng xuống, lão đem thần lực đan đưa cho Lôi Cương xong, đáp:

– Đạo hữu, thần lực đan địa giai hiệu quả cực mạnh, đạo hữu sử dụng cẩn trọng.

Lão già mặc hắc bào này hiểu rất rõ hiệu quả của thần lực đan này, sợ rằng Lôi Cương nuốt vào xong sẽ xảy ra việc gì, cuối cùng vị cường giả phía sau hắn lại đến tìm lão, vậy thì không xong. Lão lại nói:

– Vật thứ hai, chiến giáp thần khí thượng phẩm huyền giai, Huyết Linh Giáp.

Như thể sợ Lôi Cương lại chú ý đến, lão già này vội vàng thêm một câu:

– Chỉ trao đổi thần khí địa giai.

– Thần khí địa giai Hộ Anh Giáp.

Lão già mặc kim bào họ Tùng đó lên tiếng.

– Thần kiếm thiên phẩm huyền giai.

Lại có người lên tiếng.

Lão già mặc hắc bào đó nhìn lão già mặc kim bào một cái, đưa chiến giáp thượng phẩm huyền giai cho lão già mặc kim bào. Lão già mặc kim bào cũng đưa Hộ Anh Giáp cho lão già mặc hắc bào. Tiếp đó, trước mặt lão già mặc hắc bào lại xuất hiện một thần kiếm màu đỏ kim bay lơ lửng, giới thiệu xong, lão lại trao đổi với lão già mặc kim bào đó. Cuối cùng, đến lượt thiết quyển Khai Thiên, nhịp thở của Lôi Cương hơi trở nên nặng nề.

– Khối thiết quyển này lão phu tìm thấy ở Hạo Nguyệt tinh vực, vật liệu của thiết quyển này cực kỳ đặc thù, lão phu đoán là hắc huyền nguyên thạch. Hơn nữa, phía trên còn điêu khắc hình người, rất có khả năng là do một vị tu vi thông thiên nào đó luyện chế.

Lời của lão già hắc bào thu hút mọi người nhìn về thiết quyển, tất cả đều kinh ngạc. Vật liệu hắc huyền nguyên thạch hết sức đặc biệt, cũng cực kỳ hiếm có. Nếu lúc luyện chế thêm vào trong thần khí, có thể khiến thần khí cứng chắc lạ thường; đương nhiên, trước tiên phảilàm tan chảy hắc huyền nguyên thạch đã, bởi ngay cả các cao thủ hỗn độn địa giai bình thường cũng không thể đánh nứt nó, có thể thấy nó không tầm thường.

Mọi người dán mắt vào thiết quyển lơ lửng trên không, trầm tư suy nghĩ. Nếu những người ngồi đây lấy được, thì chỉ e rằng vô ích, nếu không thể làm tan chảy được nó thì cũng vô dụng mà thôi. Vật liệu hắc huyền nguyên thạch này trừ luyện khí ra thì không còn tác dụng nào khác. Đây cũng chính là nguyên nhân lão già mặc hắc bào đem nó ra. Thiết quyển này đã nằm trong tay lão không ít năm tháng, lão đã thử làm tan chảy nó, nhưng chưa từng thành công, lần này lấy ra cũng là muốn đổi lấy vật hữu dụng khác.

– Không biết thiết quyển này có thể dùng thần thạch để đổi không?

Một tiếng nói vang lên, thân thể lão già hắc bào khẽ run lên. Tỉnh ngộ lại, lão thầm hận mình lúc trước đã không bổ sung chỉ đổi thần khí. Nhìn ánh mắt của Lôi Cương, lúc trước lão đã phát giác ra Lôi Cương muốn có thiết quyển này rồi. Trong lòng lão còn cho rằng có thể đổi lấy thứ gì đó từ chỗ Lôi Cương, dù tu vi thấp hắn cũng là thần sứ, ai biết được Lôi Cương lại…

Lão già mặc hắc bào đờ đẫn nhìn Lôi Cương, nhất thời không biết phải nói gì. Lão cảm thấy những tu luyện giả khác đã thu hồi ánh mắt, lão cũng biết những người này không muốn đắc tội với thần sứ. Có điều, lần này nếu lão từ chối thì không được, mà không từ chối thì lần này lão chẳng phải lỗ to hay sao?

– Gia sư đang chuẩn bị luyện chế thần khí thiên giai cho tại hạ, có hắc huyền nguyên thạch này, thần khí chắc chắn sẽ càng cứng cáp hơn.

Lôi Cương không chút biến sắc, ung dung nói. Hắn nhấn mạnh hai chữ “gia sư”, hiển nhiên là nói sư tôn của mình là cường gia đỉnh cao, khiến những người này càng thêm kiêng dè. Nếu là vật khác, hắn cũng không muốn làm vậy. Dù sao Minh Lôi cho hắn thân phận này, hắn còn chưa biết. Có điều thiết quyển Khai Thiên này, Lôi Cương nhất định phải có được.

– Cái này…

Hàm ý trong lời nói của Lôi Cương, lão già mặc hắc bào sao lại không biết. Lão do dự một lát, rồi cười khan đáp:

– Các đạo hữu khác đã không cần, vậy thì Hắc Huyền Nguyên Thạch này trao đổi với đạo hữu rồi.

Liền đó, lão đưa thiết quyển Khai Thiên cho Lôi Cương. Lôi Cương mặt không chút biến sắc, nhận lấy, trong lòng thực chất cực kỳ căng thằng, chỉ sợ lão sẽ thu về. Điều làm hắn càng không ngờ tới là, thân phận thần sứ lại có thể đem đến lợi ích như vậy, có thể uy hiếp những cao thủ hàng đầu như vậy.

Lôi Cương lần này lại tiếp nhận lòng tốt của lão già, lấy ra một viên thần thạch đưa cho lão xong, đáp:

– Lưu Cương, đa tạ tiền bối.

– Lão phu Tùng Dịch, hơn tuổi đạo hữu, gọi một tiếng lão ca là được.

Lão già mặc hắc bào cười đáp, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Lôi Cương đã nhận rồi, vậy thần sứ đã nợ mình một nhân tình, vẫn tốt hơn một hòn đá không thể luyện hóa được.

Nhìn thiết quyển Khai Thiên trong tay, Lôi Cương có chút không tin nổi, như vậy là đã lấy được thiết quyển rồi. Để thiết quyển vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ, Lôi Cương mới bình tĩnh lại. Hắn không dám trực tiếp để vào trong U giới, sợ khối thiết quyển này sẽ dung hòa với mấy khối thiết quyển kia nảy sinh hiện tượng lạ, kinh động đến những người này.

Lấy được thiết quyển, Lôi Cương cũng không còn chú ý nhiều đến những vật phẩm trao đổi của người khác. Mấy canh giờ sau đó, hội giao dịch tư nhân kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Lý Long cùng Lôi Cương, Mạc Ngôn.

– Lưu đạo hữu, Lý mỗ hơn ngươi mấy tuổi, gọi ngươi là Lưu lão đệ được không?

Lý Long cười tươi như hoa nói.

Lôi Cương gật đầu đáp:

– Lý lão ca khách sáo rồi.

– E rằng lệnh sư tôn không cho ngươi bất cứ cái gì để tu luyện, có điều, tu luyện thì tu luyện, vẫn phải bảo đảm an toàn. Lão ca thấy ngươi có vẻ rất thích Khốn Long Tiên, roi này cũng không có mấy tác dụng với ta, đối với lão đệ mà nói lại là thần khí hiếm có.

Lý Long lấy ra Khốn Long Tiên cười nói, ngụ ý trong đó rất rõ ràng.

Nghe được lời nói này, Lôi Cương như mở cờ trong bụng.