Chương 574: Thổ Long Lực

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lúc các trưởng lão vẫn còn kích động, Lôi Cương phi thân xuống Đan Tông. Cầm trong tay cái lệnh bài màu tím ở giữa mặt phải có khắc hai chữ “Khách khanh”, mặt trái khắc chữ “Đan”, lần này tới Đan Tông trở thành Đan Tông trưởng lão là điều Lôi Cương không ngờ tới. Với thân phận này sau này cũng coi như phương tiện hành tẩu. Đi một mạch đến chỗ Đan Thần, nói chuyện với Đan Thần một lát Lôi Cương rời khỏi Đan Tông.

Ba ngày sau, tại Mộc Thần Giới, ở sâu bên dưới mặt đất vạn trượng có một cái hố nhỏ chỉ vừa cho một người. Lôi Cương ngồi xếp bằng ở đây, hai mắt nhắm nghiền, thần thức khuếch tán vô hạn để cảm thụ nồng nặc linh khí thuộc tính thổ xung quanh, chậm rãi chìm vào trong đó.

“Công là kim, phòng ngự là thổ, diệt là hỏa, sinh là mộc, nhu là thủy” đó là thuyết pháp ở ngũ hành giới. Ý nói công kích mạnh nhất là hệ kim, phòng thủ mạnh nhất là hệ thổ, hủy thiên diệt địa là hệ hỏa, sinh lực bừng bừng hồi sinh là hệ mộc, toàn diện âm nhu là hệ thủy. Khi đã lĩnh ngộ ngũ hành đến mức tận cùng đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa nhưng mỗi hệ đều có những đặc sắc riêng.

Nếu như Lôi Cương có thể lĩnh ngộ hệ thổ đến thổ long lực, như vậy sức phòng thủ của Cốt giáp sẽ mạnh mẽ hơn mấy lần. Dần dần thần thức của Lôi Cương thôi khuếch tán cảm nhận được nồng nặc linh khí thuộc tính thổ. Lĩnh ngộ mỗi một hệ đều phải chìm vào trung tâm của nó, cảm thụ hết cái ảo diệu, lĩnh ngộ hết bản chất.

Lôi Cương đã luyện hệ thổ đến đỉnh điểm áo nghĩa, nhưng như vậy không có nghĩa là dễ dàng lĩnh ngộ thổ long lực, tất cả còn phụ thuộc vào sự lĩnh ngộ của Lôi Cương. Tổng quan mà nói, điều quyết định nhất đối với người tu luyện cao hay thấp đều phụ thuộc vào ngộ tính của người đó, có những phương diện ngộ tính rất quan trọng.

Lôi Cương chìm vào trong lĩnh ngộ. Tại đan điền của hắn đứa bé màu vàng đất chợt mở mắt, trên trán của nó có một cái ấn ký hình rồng to bằng ngón tay út.. Cảm thụ được nồng nặc linh khí thuộc hệ thổ ở xung quanh, Đại địa chi nguyên phát ra một tiếng huýt sáo dài, một luồng linh khí thuần khiết hệ thổ tuôn trào trong cơ thể Lôi Cương, dần dần dung nạp linh khí thuộc tính thổ.

Nhìn dáng dấp Lôi Cương, Đại Địa Chi Nguyên huýt một tiếng sáo dài rồi thân thể của nó tan ra cuối cùng hóa thành một đám sương màu vàng đất khuếch tán ra bốn phía. Đại Địa Chi Nguyên không ngừng hấp thụ linh khí thuộc tính thổ. Lôi Cương đã chìm vào lĩnh ngộ, chỉ thấy thần thức bao vây lấy vô số những hình ảnh khiến Lôi Cương hết sức mừng rỡ, thần thức lần thứ hai khuếch tán, cảm nhận hình ảnh rồng ẩn hiện chứa lực lượng hệ thổ.

Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã qua hai mươi năm. Ngày hôm đó, tại đỉnh núi Đan Tông đột nhiên mây đen phủ kín, từng đạo sét điện cuồn cuộn trong đám mây đen giống như hàng vạn con rắn ẩn nấp trong đó. Trên đỉnh núi, Vấn Luyện Tử khoanh chân ngồi, trước mặt là đống dược liệu cao tới một trượng. Tám vị Đan Tông Trưởng lão cùng Đan Tông Tông chủ làm hộ pháp cho Vấn Luyện Tử.

Nhìn mây đen trên đầu Luyện Trọng Tử lẩm bẩm nói: “Cửu giai tiên đan sắp thành sao? ”

“Nhanh, còn thiếu chút nữa thôi, đợi ra lò là đánh thuốc dẫn vào. Đại Trưởng Lão ngươi chuẩn bị cho tốt nhé. ” Luyện Ngộ Tử nhìn mây đen trên bầu trời, quay qua Đan Tông Đại trưởng lão thấp giọng nói.

Gương mặt Đại Trưởng Lão ngưng trọng gật đầu, hai tay cầm một hình cầu màu vàng đất, trong đó có cái gì đó đang động đậy chắc chắn đó là Đại Địa Thổ Linh vì nó phát ra nồng nặc linh khí thuộc tính thổ. Luyện đan cần nhất là thời cơ, nếu như thuốc dẫn đánh vào sai thời cơ thì sợ rằng nhẹ thì có hiệu quả không cao, nặng thì hỏng hết. Đại Trưởng Lão định lực tinh thâm tính toán, lúc này trên trán cũng ướt mồ hôi. Cửu giai tiên đan, chỉ cần những thảo dược kia cũng hầu như đã tuyệt chủng rồi.

Vấn Luyện Tử vẫn ngồi xếp bằng, trên trán đã lộ ra gân xanh, miệng lẩm bẩm giống như đang niệm cái gì đó. Dược đỉnh đột nhiên ong ong chấn hưởng giống như chuẩn bị xuất ra tuyệt thế trân bảo, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, khí tức cường đại dường như muốn hủy diệt vạn vật trên thế gian.

“Ầm! ” Một âm thanh bên trong dược đỉnh vang lên, hai mắt Vấn Luyện Tử mở to bắn tinh quang quát: “Thành!! ” Thanh âm còn chưa dứt, từ trong dược đỉnh bay ra một luồng ánh sáng màu vàng đất. Trên không trung trong mây đen có ngàn vạn tia chớp ngưng tụ thành một đạo như thiên lôi đánh xuống hóa thành một đạo lôi long lao về phía luồng ánh sáng màu vàng đất bay ra khỏi dược đỉnh.

Hai mắt Đại trưởng lão nhìn chằm chằm lôi long. Lúc lôi long oanh kích luồng ánh sáng màu vàng đất, liền đánh mạnh quang cầu mầu vàng đất vào trong luồng ánh sáng.

“Ầm”

“A” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Luồng lôi long lo lớn bắn vào luồng ánh sáng. Dần dần xuất hiện một viên đan dược bằng đầu ngón cái, trên đan dược dầy đặc ánh sáng màu bạc của sét điện. Tức khí cường đại từ trong đan dược tỏa ra, đồng thời một cái ấn ký hình rồng dần dần hiện lên.

Thấy vậy, Thái thượng Trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng lên, thu hồi dược đỉnh vào trong giới chỉ. Nhìn cửu giai thổ linh đan, ánh mắt lão sáng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng. Lần này rốt cục đã luyện thành công. Tất cả trưởng lão cũng đứng cả lên, chăm chú nhìn vào viên linh đan trong không trung, trong lòng cháy bỏng. Cửu giai tiên đan, đây chính là tiên đan có cấp bậc tối cao trong ngũ hành giới.

Lúc đan dược dung nạp toàn bộ tia chớp, thổ linh đan bay lên giống như muốn thoát khỏi sự giàng buộc. Vấn Luyện tử cầm trong tay một chiếc bình ngọc vội vã đưa đan dược vào trong bình. Nhìn bình ngọc, khuôn mặt Thái thượng trưởng lão hiện lên vẻ vui mừng: “ha ha…nếu như đã chế tạo thành công đan dược cửu giai đỉnh cấp thì tài nghệ chế tạo đan của lão phu cũng thăng tiến rồi. Các ngươi đi thu thập ba loại thuốc dẫn khác đi, còn đan dược này lão phu sẽ tự giao cho Lưu trưởng lão. ”

“Vâng! ” Luyện Ngộ Tử cùng các trưởng lão đều xin cáo lui.

Tại Thần Tông trung tâm mộc thần giới, lúc này Tông Chủ thần tông Thần Diệu Thiên đang tu luyện liền mở hai mắt, hắn nghi hoặc đi ra khỏi gian phòng, thần thức khuếch tán đi xuống lòng đất. Thần Tông nằm ở trung tâm Mộc thần giới kỳ thực bởi vì để ý ở đây có ba linh mạch mộc, thổ, hỏa. Chỉ tại mấy năm nay, y cảm thụ được dưới mặt đất linh khi thuộc tính Thổ đang dần mất đi, vốn tưởng cảm giác của mình sai nhưng theo thời gian hầu như hắn không còn cảm nhận được linh khí thuộc tính Thổ nữa. Hôm nay, không nhịn được hắn liền phóng thần thức khuếch tán đi xuống mặt đất để điều tra xem chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện gì đang sảy ra vậy? Dưới mặt đất không ngờ lại có một làn khí tức kinh khủng vậy? ” Lúc thần thức của Thần Diệu Thiên qua mấy nghìn trượng xuống mặt đất xem xét, đột nhiên cảm thụ được một làn khí tức hệ thổ mạnh mẽ từ mặt đất tản ra. Thần Diệu Thiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào là do vị đạo hữu kia đang tu luyện sao? Hay linh mạch phía dưới sinh ra một thứ gì đó có linh trí? Nếu quả như vậy từ đây chỉ còn có hai linh mạch. ” Lúc này, thân thể Thần Diệu Thiên rơi xuống mặt đất, bay thẳng vào sâu trong mặt đất.

Lần này, dưới mặt đất vạn trượng, có một người thật lớn đang chủ động dung nạp cuồn cuộn không ngừng linh khí thuộc tính thổ tụ tập từ bốn phương tám hướng về đây. Tại đó một con rồng mầu vàng đất đang bay lượn. Mà ở trung tâm một thanh niên đang ngồi xếp bằng ở đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt hiện vẻ uy nghiêm. Một luồng khí tức từ trong cơ thể phát ra.

Người này chính là Lôi Cương. Lôi Cương đã lĩnh ngộ thổ long lực, Lôi Cương hầu như hấp thụ linh khí thuộc tính thổ trong phạm vi vạn dặm xung quanh hình thành nên con rồng trăm trượng màu vàng đất. Đang ngồi xếp bằng bỗng Lôi Cương mở mắt, trong mắt hiện lên tinh quang màu vàng đất, nhìn khoảng không rộng dãi phía trên Lôi Cương nhếch miệng cười nhạt. Con rồng rít gào một tiếng, chui vào đan điền Lôi Cương hóa thành một con tiểu long màu vàng đất xoay trong đan điền.

“Ầm! ” Một âm thanh vang lên, phía trên động đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, một người trung niên áo tím hiện ra nhìn xuống dưới động và Lôi Cương với sắc mặt giận giữ quát: “Đạo Hữu phương nào, dám dũng cảm hấp thụ linh khí thuộc tính thổ tại linh mạch của Thần Tôngchúng ta? ”

Lôi Cương chậm rãi đứng lên, màu đồng của da thịt đã có chút úa vàng cao tới sáu thước giống như ngọn núi lớn làm cho mọi người có cảm giác thuần hậu. Lôi Cương thản nhiên trước vẻ mặt giận giữ của Thần Diệu Thiên nói: “Ha ha, Đạo hữu đây là sai lầm của tại hạ, nếu như không có việc gì, tại hạ xin cáo từ. ” Lôi Cương đã lĩnh ngộ thổ long lực, quên cả thời gian, cũng gần đến thời gian ước hẹn với Vấn Luyện Tử liền muốn đến Đan Tông lấy thổ linh đan để luyện chế phân thân hệ thổ.

“Ngươi muốn đi ư? Hãy để cho bản tông một cái công đạo.? ” Thần Diệu Thiên lạnh lùng nói, sát khí sắc bén tỏa ra.