Chương 519: Dãy Núi

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bộ xương khô trăm trượng ở Cấm Lục không biết đã bao nhiêu năm, thân thể càng lúc càng kiên cố. Vô số bộ hài cốt tập trung lại hình thành sự chắc chắn cho bộ xương khô, nhờ đó khả năng phòng ngự của nó càng đạt đến trình độ đáng sợ. Cao thủ tầm cỡ giả thần đối mắt với bộ xương khô trăm trượng này nhất định chỉ có thể bỏ trốn mất dạng, hơn nữa, tiếng trống gọi hồn có một tác dụng nào đó với bộ xương khô. Khi có tiếng trống bộ xương khô này gần như bất bại, dù có bị nghiền nát thân thể thì cũng có thể nháy mắt lành lại. Muốn đánh bại nó chỉ có thể xoá sổ hoàn toàn trong nháy mắt, có điều có được khả năng như vậy, ngoài cường giả cương thần, đạo thần ra, không ai có thể làm được. Dù sao, khả năng phòng ngự của bộ chiến giáp bằng xương cốt này cũng rất đáng sợ, có điều, bộ xương khô này gặp Lôi Cương khi đang phát huy sức mạnh lên đến cực điểm thì dù có muốn thắng Lôi Cương, nhất định cũng sẽ bị trọng thương. Từ đó có thể thấy được sức mạnh to lớn của bộ xương khô trăm trượng này.

Lúc này, Lôi Cương nằm trong một cái hố to hình thành sau trận chiến, xung quanh vạn dặm không có bong dáng bất kỳ một bộ hài cốt nào. Trong trận chiến này, Lôi Cương bị trọng thương, bị lưỡng quyền của bộ xương khô trăm trượng đánh trúng bụng và chân phải, nếu như không phải hắn mạnh, sợ rằng những nơi bị đánh trên người đã hóa thành máu bay khắp trời rồi.

Cây búa lớn lúc này nằm yên bên cạnh cách Lôi Cương hơn mười thước. Cây búa này có thể chịu được kình lực va chạm giữa Lôi Cương và bộ xương khô trăm trượng mà không hư tổn chút nào đủ thấy được có điểm không tầm thường. Nếu như lúc này Lôi Cương đang tỉnh, chắc chắn hắn sẽ nhận ra điểm quỷ dị nơi cây búa này. Cây búa vốn màu đỏ rực, nhưng lúc này, trong màu đỏ này lại xuất hiện những hoa văn ký tự đen sì dày đặc, những chữ ký tự này dường như là lớp phong ấn giam giữ uy lực vốn có của cây búa. Hiện giờ dường như những ký tự đen này đang có dấu hiệu tan vỡ, những tia sáng màu đỏ rực không ngừng tuôn ra tia trong cây búa, cơ hồ như ký tự đen sì này muốn phá phong ấn ra, nhưng không rõ là do phong ấn quá mạnh hay tại sao, ánh sáng màu đỏ như máu giằng co một hồi rồi biến mất, ký tự đen cũng chậm rãi chìm vào trong thân búa. Cây búa trở lại như bình thường.

Lôi Cương co bụng, chân phải không có chút máu. Lúc này, hắn đang chìm trong trạng thái hôn mê, vốn dĩ lúc trước phát huy sức mạnh đến cực điểm đã khiến hắn chịu thương tổn nhất định. Thêm nữa, lưỡng quyền của bộ xương khô trăm trượng khiến hắn bị trọng thương, vào thời khắc cuối cùng, hắn chém ra Khai thiên bốn mươi thức khiến cương khí trong cơ thể bị rút cạn mà kiệt sức. Lúc này, chỉ cần một đứa bé ba tuổi cũng có thể giết chết hắn, chỉ cần cắt xẻo được da thịt hắn mà thôi!

Hai ngày sau, cây sinh mệnh trong đan điền Lôi Cương toát ra sức sống tràn trề, Lôi Cương dần tỉnh táo lại. Lúc mới tỉnh lại, hắn chỉ thấy toàn thân vô lực, cả người vô cùng đau nhức, phần bụng và chân phải đau đớn đến mức trán hắn nổi gân xanh. Kiểm tra thương thế trên chân phải và bụng, Lôi Cương chấn động, lạnh cả sống lưng, phần thịt trên bụng và chân sưng lồi lên. Lôi Cương vốn rất tự tin với bản thân, hiện giờ lại bị thương nặng như vậy khiến hắn nhịn không được hít một hơi lạnh. Nhìn xung quanh, hắn nghi hoặc, không phải hắn đã lĩnh ngộ Khai thiên sao? Vì sao có thể bị thương nặng như vậy? Hơn nữa, xung quanh vì sao lại có nhiều hố như vậy? Cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, hắn mang máng nhớ ra khi đang lĩnh ngộ Khai thiên thì gặp nguy hiểm, đến lúc tỉnh lại thì sức mạnh đã gia tăng, biến thành người khổng lồ trăm trượng, trước mặt còn xuất hiện một bộ xương khô cao trăm trượng. Tất cả những chuyện này là sao?

Bỗng nhiên, Lôi Cương chấn động toàn thân, ánh mắt sáng rỡ, khiếp sợ nhìn sâu trong Cấm Lục. Đúng!! Lúc đó hắn đã nghe được tiếng trống, khiến khí huyết nghịch chuyển, toàn thân dạt dào chiến ý, sau đó đã cùng bộ xương khô kịch liệt chiến đấu một trận, còn lại hắn không còn nhớ rõ nữa. Lôi Cương lạnh người, chẳng lẽ tiếng trống này khiến hắn mất hết thần trí? Nhìn tình cảnh xung quanh và thương thế trên người, chẳng lẽ là do trận chiến giữa hắn và bộ xương khô gây ra? Nếu quả thật là như vậy, thì tiếng trống gọi hồn này quả thật đáng sợ, có thể khiến hắn mê muội thần trí! Xem ra, ghi chép của sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử là thật. Lúc này, Lôi Cương vô cùng kiêng kỵ tiếng trống, hắn âm thầm cảnh giác, lần sau nhất định không được lơ là với tiếng trống này.

Bình tĩnh lại, Lôi Cương nuốt một giọt Hỗn mộc kim nhũ rồi ngồi xuống khôi phục. Thương thế trên bụng và chân phải hắn rất nghiêm trọng. Ở Cấm Lục này, lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, không thể để nguyên thương thế như vậy được. Thần thức kiểm tra xung quanh hai mươi dặm không còn bất cứ bộ hài cốt nào nữa, Lôi Cương mới dám thực sự bắt đầu khôi phục sức lực.

Lôi Cương không biết rằng, ở sâu trong một nơi xa xa cách đó hơn mười vạn dặm, có một ngọn núi cao nhấp nhô hơn vạn trượng. Ngọn núi này tựa như một bức tường thành lớn chia đôi Cấm Lục. Ở một nơi khác vẫn thuộc ngọn núi này, có một bộ xương khô còn to hơn bộ xương trăm trượng lúc trước. Bộ xương này cầm một thanh kiếm khổng lồ trong tay tấn công ngọn núi trước mặt. Sức tấn công của nó tuy đáng sợ nhưng lại không làm ngọn núi rung chuyển một chút nào, chỉ có từng đợt rung lên như sóng nước lưu chuyển, dường như trong ngọn núi này có một lớp kết giới cực mạnh vậy.

Nếu có người theo dõi vài ngày, chắc chắn sẽ nhận ra được, ngọn núi này mạnh yếu tuỳ theo uy lực của tiếng trống gọi hồn. Không chỉ như vậy, sâu bên trong Cấm Lục còn có mười một ngọn núi lớn như vậy, bao quanh Cấm Lục ở giữa. Những ngọn núi này ngăn chặn tiếng trống Tà hồn cổ!

Nếu bốn người Lôi Cương và Đan Tông Tử biết được những chuyện này, chỉ sợ sẽ run sợ. Hai ngọn núi mạnh yếu tuỳ theo tiếng trống, nếu tiếng trống có uy lực đáng sợ như vậy, thì Tà hồn cổ còn đáng sợ đến mức nào?! Hơn nữa, Tà hồn cổ vì sao lại vang lên? Lẽ nào có người đánh Tà hồn cổ? Chỉ có người không biết mới có thể suy nghĩ như vậy, bởi không một ai có thể đi qua mười hai ngọn núi đến giải đất trung tâm của Cấm Lục! Cứ cho là Minh Đế có mặt ở đây lúc trước, vượt qua được ngọn núi thứ nhất thôi đã phải trải qua thập tử nhất sinh mới thoát được, chưa kể đi cùng hắn còn có sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử. Mà kể từ đó về sau, Minh Đế cũng không còn dám đến gần Cấm Lục nữa.

Vào trong Cấm Lục, có vô số người, nhưng đi ra thì chẳng còn mấy ai. Đến nay, Cấm Lục ở Cửu U giới và một số nơi ở bốn giới, thậm chí là Vô thượng giới đều tồn tại cấm địa, bởi trong bảy giới, ngoại trừ Trung Xu giới ra, sáu giới còn lại đều có những nơi giống như Cấm Lục.

Sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử, nghìn vạn lần không nên ghi chép lại thiên tài địa bảo trong Cấm Lục. Tuy rằng đã được khuyên bảo nghìn vạn lần không nên đặt chân tới đây, nhưng Đan Tông Tử thấy thiên tài địa bảo liền quên luôn lời khuyên của sư môn trưởng bối, vì thế mới đẩy năm người vào nơi nguy hiểm. Tuy rằng năm người này có hối cũng không kịp, nhưng cũng không thể đổi ý nữa, biện pháp duy nhất chỉ có thể vượt qua ngọn núi thứ nhất tìm cách ra ngoài.

Khi Lôi Cương vừa khôi phục thương thế, tiếng trống cổ một lần nữa lại vang lên, khiến hắn hoảng hốt, vội vàng bố trị một kết giới, đóng lại huyệt đạo trên tai. Tiếng trống dường như có uy lực nhất định, khiến kết giới của hắn rung lên mạnh liệt. Lôi Cương liền tăng thêm mấy trăm kết giới mới thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, Lôi Cương ngưng thần, xung quanh vốn hoang vắng, tất cả hài cốt đã bị tiêu diệt, nhưng hiện tại, hắn khiếp sợ nhận ra, mặt đất không ngừng rung lên. Một lúc sau, hài cốt từ trong mặt đất chui ra. Tiếng trống vừa dừng lại, xung quanh đã đầy hài cốt. Lôi Cương hít một hơi, trong mặt đất này rót cuộc chôn giấu bao nhiêu bộ hài cốt? Lôi Cương có thể tưởng tượng được cảnh xác người khắp nơi nơi đây khi xưa, máu chảy thành sông.

“Trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có nhiều hài cốt đến vậy?” Lôi Cương lẩm bẩm nói. Nửa ngày sau, hắn lắc đầu, chuyện quá khứ đã qua đi, hắn lúc này nên nghĩ làm sao để chạy khỏi đây là hơn, nếu không rất có thể hắn cũng sẽ trở thành một phần trong đám hài cốt này. Không có bọn Đan Tông Tử, Lôi Cương không ngại ngần bay lên không, tiến về phía trước. Hắn nhận định, bọn Đan Tông Tử nhất định đã rời đi lúc hắn chiến đấu với bộ xương khô, và chắc chắn bọn họ đã tiến về phía trước.

Thần thức toả ra, Lôi Cương nhanh chóng đi tới.

Lúc này, lão tổ Nguỵ Lệ đã tìm được ba người Đan Tông Tử, sau khi thăm dò một lúc, lão biết được bộ xương trăm trượng đã đi đến chỗ Lôi Cương. Lão tổ Nguỵ Lệ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, bốn người nhất mực cẩn thận bước trên mặt đất, chỉ sợ vô ý chạm đến một bộ hài cốt. Trải qua chuyện của Lôi Cương khiến bọn Đan Tông Tử đều hết sức cẩn trọng.

Bọn họ không dám hấp thụ quá nhiều tiên thạch, dù sao, tiên thạch cũng chỉ có hạn. Hiện giờ còn chưa nhìn thấy ngọn núi như lời sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử, bọn họ không dám tuỳ tiện hấp thụ tiên thạch.

“Chờ một chút!!” Đột nhiên, Thiết Nhai đang đi trước khẽ quát một tiếng.

“Ba ba…” Một tiếng khớp xương lanh lảnh vang lên, bốn người hoảng hốt, sợ hãi nhận ra hài cốt xung quanh đang bắt đầu khởi động.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào có người giẫm lên hài cốt?” Thiên Tà Thượng nhân quát lên một tiếng. Bốn người kinh hãi, cùng nhìn xuống mặt đất. Chợt Đan Tông Tử cơ hồ muốn té xỉu, dưới bàn chân hắn hiển nhiên có một xương bàn tay trắng rợn!!

Ba người lão tổ Nguỵ Lệ cùng thấy chân Đan Tông Tử đã dẫm lên xương tay, liền biến sắc. Lão tổ Thiết Nhai biến sắc, quát: “Bọn chúng sắp xuất hiện rồi!! Ngươi đã dẫm lên chúng rồi, chỉ còn cách xử lý chúng thôi!”

Đan Tông Tử trắng bệch mặt, đến môi cũng xám ngoét, ánh mắt tuyệt vọng. Đột nhiên, hắn nhe răng cười, nói: “Bình tĩnh, có chết thì cùng chết thôi!!”