Chương 368: Một Đường Gặp Nhau

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian trôi đi thật nhanh, nháy mắt mà mười năm đã trôi qua.

Trong mười năm này, Cửu U giới hầu như không có gì thay đổi. Chỉ có điều, trong lúc đó, ba thế lực lớn U Phủ, Địa Linh Tông, Phụng Thiên có khoảng thời gian ngừng cuộc chiến hiếm hoi. Điều này làm cho các tán tu ở Cửu U giới đều nhộn nhịp, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, trọng bàng liên minh Cửu U lại khai chiến, lại thu nhận nhiều đệ tử mới ở Cửu U giới. Điều này làm cho không ít tán tu khiếp sợ.

Đối với rất nhiều tán tu, ngay cả liên minh Cửu U chẳng qua cũng chỉ là được nghe, chứ thế lực bên ngoài thì cũng không rõ ràng lắm. Mà lúc này, bọn họ lại thu nhận đệ tử rộng rãi, khiến cho tầm nhìn ở Cửu U giới chỉ tập trung vào liên minh Cửu U. Không ít cường giả ngạc nhiên, vào lúc này mà lại thu nhận đệ tử rộng rãi, chắc chắn sẽ bị U Phủ, Địa Linh Tông, thậm chí cả Phụng Thiên chèn ép.

Chẳng nhẽ trong liên minh Cửu Minh có cường giả đạo thánh, cương thánh?

Sau đó, liên minh Cửu U đổi tên thành liên minh Cửu Minh thì trong Cửu U giới này dấy lên một cơn sóng chấn động.

Liên minh Cửu U và liên minh Cửu Minh tuy chỉ khác có một chữ, nhưng là lại khác biệt rất nhiều. Trừ những tán tu trẻ tuổi ra, thì không ít tán tu có tu vi cường đại đều nghe nói. Rất nhiều năm trước, liên minh Cửu Minh xưng bá ở Cửu U giới, chẳng lẽ liên minh Cửu Minh xưa kia vẫn chính là liên minh Cửu Minh hiện nay?

Lúc mọi người ở đây vẫn còn nghi ngờ, thì ba thế lực lớn vẫn duy trì sự lặng lẽ. Điều này khiến cho tán tu trở nên nghi ngờ. Ba thế lực lớn mà không đánh áp đảo, thậm chí không tiêu diệt liên minh Cửu Minh sao? Là xem thường hay có nguyên do nào khác?

Toàn bộ sóng ngầm ở Cửu U giới bắt đầu hoạt động. Nhưng ở thành Phụng Thiên, trong một chỗ sâu, trong một tiểu lâu tao nhã có ba người đang ngồi ngay ngắn. Trong đó là một gã điềm tĩnh, một gã mặc chiến giáp màu vàng đất khôi ngô, và một gã khôi ngô tuấn tú. Trên người ba gã đàn ông này lộ rõ sự cao quý, uy nghiêm.

Mà ba người này chính là U Minh, Địa Chước, Thiên Uy, ba đầu sỏ của ba thế lực lớn ở Cửu U giới.

Ba đầu sỏ gặp nhau, nếu mà truyền ra ngoài, e rằng sẽ có chấn động ở Cửu U giới. Ai nấy đều biết, U Phủ và Địa Linh Tông đã tranh chấp từ rất nhiều năm trước đây, là nước không chung với lửa, đồng thời cũng ở thế thù địch với Phụng Thiên. Với lại, sắc mặt ba vị đầu sỏ đều rất trầm trọng. Gặp nhau lúc này đúng là làm cho kẻ khác suy nghĩ sâu xa.

– Thật không ngờ liên minh Cửu Minh chính là liên minh Cửu Minh khi xưa.

Tay phải Địa Chước khoác lên tay trái, nhẹ nhàng vuốt ve ngón cái bên tay trái, ánh mắt ngưng trọng, âm thanh trầm thấp.

– Liên minh Cửu Minh lúc trước cả U Phủ của ta và Linh Tông của ngươi đều không thể cạnh tranh được. Hơn nữa, tự thân lão phu đã đi vào liên minh Cửu U để kiểm tra, vậy mà thần thức của lão phu không thể thâm nhập được vào trong đó. Đã không còn Minh đế mà liên minh Cửu Minh vẫn còn cường đại như vậy?

Âm thanh cực kỳ nghiêm túc của U Minh vang lên. Khuôn mặt hắn tái nhợt, thâm trầm nói.

– Nếu mà đó đúng là liên minh Cửu Minh lúc trước, thì sợ là ba thế lực lớn chúng ra cũng đều trở thành đối tượng chinh phục của bọn họ. Liên minh Cửu U, liên minh Cửu Minh quả nhiên rất lợi hại. Lần này, liên minh Cửu Minh xuất hiện, sợ rằng sẽ lại muốn tiến hành ý đồ thống trị.

Thiên Uy cũng gật đầu. Trên khuôn mặt khôi ngô của hắn hiện lên một chút tái nhợt, nói.

Đối với liên minh Cửu Minh, có rất ít người trong Cửu U giới hiểu về nó hơn ba người này. Khi liên minh Cửu Minh ở thời kỳ đỉnh cao, U Minh, Địa Chước mới chỉ đạt đến cương anh. Khi đó U Phủ và Địa Linh Tông là những đại môn phái dưới liên minh Cửu Minh. Thế nhưng bởi vì sự tồn tại của liên minh Cửu Minh, hai thế lực lớn căn bản chưa từng mở rộng không gian. Sau khi liên minh Cửu Minh tan biến, hai thế lực lớn mới xưng bá thống trị cả Cửu U giới.

– Bản tôn không cam lòng phó mặc toàn bộ tâm sức của sư tôn trong rất nhiều năm để liên minh Cửu Minh chèn ép được.

Âm thanh của Địa Chước ẩn chứa sự phẫn nộ bị kiềm nén, trầm giọng nói. Giống như con cọp đột nhiên nổi giận, khí tức toàn thân y toát ra.

– Hừ, ngươi không cam lòng? Thì ai cam lòng? Nếu như Minh đế của liên minh Cửu Minh mà quay lại, thì cho dù sư tôn Địa Viêm của ngươi có xuống núi, cũng đành khuất phục thôi.

U Minh lạnh lùng nhìn Địa Chước, hừ lạnh nói.

Khuôn mặt Địa Chước giật giật một hồi, nhưng lại không nói gì thêm. Y hiểu rõ, điều U Minh nói là sự thật. Y nhớ rõ, khi mình còn là một đứa trẻ, thì sư tôn đã trở thành đạo thánh rồi, nhưng mà đối với Minh đế thì vẫn kính nể và sùng bái, khiến cho y khiếp sợ.

Minh đế lúc trước đã đột phá cương thánh, rồi trở thành một cường giả cương thần tiếng tăm. Mình mà ở trước mặt lão, thì có lẽ không bằng cả một có kiến hôi. Lúc này, Địa Chước là cương thánh huyền giai, mà từ lúc y đạt được cương quân thì sư tôn Địa Viêm cũng là lúc trở thành cao thủ cương thánh thiên giai. Nhưng mà đã nhiều năm qua như vậy rồi, mà Địa Viêm vẫn dừng lại ở cương thánh thiên giai như cũ, không có cách nào đột phá được. Tất nhiên, không chỉ có Địa Viêm mới thế, mà ngay cả sư tôn U Hoàn của U Minh cũng như thế.

Đột phá cương thánh, đạt tới cương thần, xác xuất trong đó cực kỳ nhỏ. Trong hàng tỉ người, cũng rất khó mới có một người. Mà hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt, đối với cương thần, cương thánh chỉ như một đứa trẻ ba tuổi.

Minh đế, người này giống như một ngọn núi Thái Sơn đặt ở trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ không thể hiểu thấu. Vẻ mặt ba người vô cùng ngưng trọng, ánh mắt lóe ra bất định ở một nơi nào đó. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.

– Không đúng, nếu mà Minh đế thực sự vẫn còn, thì sợ đã sớm tiêu diệt ba thế lực lớn chúng ta rồi.

Thiên Uy đột nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng nói. Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn hiện lên vẻ không cam lòng. Hắn đã thành lập lên Phụng Thiên còn chưa được bao lâu, mà lúc này việc tái nhậm chức của liên minh Cửu Minh lại truyền đến, khiến cho nội tâm hắn làm sao bình thản cho được? Ngay lập tức, Thiên Uy lại nói:

– Ngũ hành giới khi xưa liên hợp năm đại đế cùng đánh dẹp Vô Thượng giới cao nhất kia, cuối cùng không bao giờ trở lại nữa, khiến cho Ngũ Đế trở thành huyền thoại. Lúc này, liên minh Cửu Minh có lẽ chỉ là một người mượn danh nghĩa, dù cho sức mạnh hiện tại to lớn, nhưng nếu mà không có Minh đế kia thì cũng chỉ là hổ không đầu mà thôi.

– Đúng. Nếu mà Minh đế vẫn còn, thì cả ba thế lực lớn chúng ta đã không thể tồn tại. Với tính cách Minh đế khi xưa, chiến tranh ở Cửu U giới có lẽ đã rối ren rồi.

Địa Chước cũng tỉnh táo lại, ánh mắt lóe lên, nói.

U Minh cau mày, nhìn hai người. Cuối cùng hắn cũng lên tiếng:

– Bất luận Minh đế có tồn tại hay không, có lẽ cũng là lúc ba thế lực lớn chúng ta đoàn kết lại. Bất chấp có như thế nào, liên minh Cửu Minh không thể mở rộng được.

Địa Chước và Thiên Uy cũng gật đầu.

Ba người bàn bạc, rồi cả ba thế lực lớn cùng chĩa mũi kiếm về phía liên minh Cửu Minh.

Khi ba vị đầu sỏ đang bàn bạc, ở sâu trong lòng đất trăm dặm, bên ngoài thành Cửu U.

Vốn chỉ là một cái động rộng một thước, lúc này lại có chiều rộng, chiều dài hơn một nghìn thước. Trong hang động tối om, cho dù có xòe tay ra cũng không thể nhìn thấy. Ánh sáng ba màu tràn trề ở trong động, khiến cho nó càng thêm huyền bí.

Một người to lớn, cao tới ba trượng, đang lơ lửng ở động này. Ánh sáng ba màu trong động là từ trong cơ thể người to lớn này phát ra.

Người to lớn này chính là Lôi Cương.

Thôn phệ thần hồn, giằng co trên mười năm, mới hoàn thành, mà thần hồn của Lôi Cương đạt tới sự nhảy vọt chất lượng. Lúc này, thần hồn của hắn đủ đẹp để so sánh với bất kỳ vị đạo tiên, cương tiên nào.

Trong Nê Hoàn cung của Lôi Cương.

– Tiểu tử, thần hồn của người lại mạnh rồi. Thần hồn của tiểu bổi đạo tiên này cũng là thuốc bổ tốt cho ngươi. Thần hồn của ngươi mạnh sẽ kéo theo tu vi của ngươi. Chỉ sợ tu vi của ngươi cũng sẽ nhảy vọt mấy cấp ấy chứ.

Sau khi đợi Lôi Cương hoàn tất việc thôn phệ, Minh đế đột nhiên mở hai mắt, đảo qua Lôi Cương, rồi cười nhạt, nói.

Sắc mặt Lôi Cương không thay đổi. Hắn gật đầu, không nói gì thêm. Sau khi nhìn Minh đế, thần thức của hắn rút khỏi Nê Hoàn cung.

Thần thức trở lại trong cơ thể, nội tâm Lôi Cương chấn động. Kiểm tra thần thức, hắn kinh ngạc phát hiện ra, cây nhỏ trong đan điền của mình có thêm cái lá thứ năm. Điều càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, bản thân hắn phân ra thành đạo thần hồn, rồi lại hóa thành một người nhỏ ba màu cỡ ngón cái.

Điều này làm cho Lôi Cương vô cùng khiếp sợ.

Đây…là cương anh của mình sao? Không đúng, là thể anh sao? Cương anh của mình không phải là màu tím sao? Mà cương anh màu tím kia không hóa thành bốn con tiểu long hay sao? Lúc này vì sao lại là một người nhỏ ba màu? Một chuỗi thắc mắc hiện lên trong đầu Lôi Cương. Nội tâm hắn lấy làm lạ, nhìn người nhỏ ba màu trong đan điền. Thần thức Lôi Cương khẽ động, hướng về phía người nhỏ ba màu. Người nhỏ ba màu mở mắt ra, trong mắt nó đày vẻ xúc động. Lôi Cương chỉ nghe được người nhỏ ba màu mở miệng ra, nói:

– Đây…có lẽ mới là cương anh thực sự của mình.

Lôi Cương phát hiện ra mình và người nhỏ ba màu này giống như là tâm mạch, tương liên, lại càng giống như tay chân của chính mình, căn bản là khác với người nhỏ màu tím lúc trước. Nội tâm Lôi Cương kiềm nén sự kích động, thần thức hắn rời đi. Hắn lại tiếp tục quan sát hình dáng cao đến ba trượng của mình.

Đỉnh của cương đế…địa giai? Lôi Cương xem xét tu vi của mình, sau đó một cảm giác vô cùng lo sợ bao phủ toàn thân hắn. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc thôn phệ khiến cho tu vi từ cương đế hoàng giai mà đạt được cương đế địa giai, đây là điều mà trước đây chưa bao giờ Lôi Cương nghĩ tới.

Biết là hấp thụ đạo anh nên hắn mới đạt được tình trạng như thế, điều đó không phải mình đã biến thành người tu ma rồi sao? Chỉ có ngươi tu ma mới có thể thôn phệ đạo anh, cương anh của kẻ khác. Hai mắt Lôi Cương từ từ cau lại, hắn nhìn thẳng về phía trước. Rất lâu sau đó, mặt hắn giãn ra, rồi lẩm bẩm nói:

– Cứ coi như là người tà đạo, người tu ma, thì làm sao? Vi tôn cường giả, chỉ cần tu vi của mình được nâng cao, thì còn dùng biện pháp gì nữa? Với lại, đầu tiên, người này cứ đẩy mình vào chỗ chết.

Ngay lập tức, trong lòng Lôi Cương không còn áy náy gì nữa. Hắn ngồi xuống, kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.

Dự cảm không lành mạnh mẽ từ từ xâm chiếm đánh tan sự thương hại và áy này trong lòng Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đã thực sự trở nên lạnh lùng, vì để nâng cao sức mạnh, hắn bất chấp là một người điên.

Dần dần, Lôi Cương phát hiện ra trong kinh mạch cương khí và nội kình của mình đều mạnh mẽ, hơi nồng nặc. Điều này làm cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ. Hít một hơi thật sâu, nội tâm Lôi Cương khẽ động, hắn xuất trảm long từ trong giới chỉ ra, đó là tiên khí của cường giả đạo tiên địa giai. Lôi Cương hiểu rõ, tiên khí này cũng ngang sức với tiên khí màu vàng của mình. Hắn đánh giá cẩn thận, thì phát hiện ra thanh kiếm dài chừng bảy thước, chiều rộng một thước, chuôi kiếm hình rồngmà miện rộng cắn thân kiếm khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái. Lôi Cương nhìn thân kiếm và phần điêu khắc bên trong chuôi kiếm có hai chữ, hắn lẩm bẩm nói:

– Trảm Long?

Kiếm này tên là trảm long sao? Lôi Cương lẩm bẩm tự hỏi trong thâm tâm.