Chương 379: Tu Luyện

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mang theo Tiểu Giác trở về thành Cửu U, Lôi Cương đi thẳng vào đại điện Cửu Minh, nhiệm vụ cần thiết hiện nay là cùng Minh Đế bàn luận cách mở ra đại địa chi nguyên.

Trong đại điện, Tiểu Giác ngồi xếp bằng bên cạnh Lôi Cương, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú. Lôi Cương thản nhiên nhìn TIểu Giác cười, tức thì thần thức đi vào Nê Hoàn cung.

Minh Đế dường như đang chờ Lôi Cương, thấy thần thức của hắn vừa đi vào liền mở hai mắt, nhìn hắn nói: “Mười năm, hãy đợi mười năm nữa hãy triệu tập bọn họ. Trong mười năm này, lão phu sẽ khôi phục một ít thực lực mới có thể uy hiếp mấy người bọn họ. Mà trong mười năm này, hy vọng ngươi cũng có thể tu luyện cho tốt, tốt nhất là tăng tu vi lên cương đế thiên giai. Hơn nữa, cương kỹ ngươi đã diễn luyện cũng vô cùng phi thường, lão phu không thể nhìn ra được mánh khoé. Không biết ngươi làm sao có được cương kỹ này, cho dù thế nào, lão phu hy vọng ngươi có thể toàn lực tu luyện. Trong thời gian mười năm, ngươi cũng đừng vào trong Nê Hoàn cung, lão phu muốn khôi phục cho tốt một phen. Thế nào?”

Lôi Cương gật đầu, không nói gì rời khỏi Nê Hoàn cung.

Nhìn Tiểu Giác, Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Tiểu Giác, phụ thân muốn bế quan tu luyện trong mười năm. Mười năm sau chúng ta sẽ đi đến một nơi. Trong mười năm này, ngươi có thể đi ra ngoài đại điện chơi đùa, thế nhưng ngươi phải chú ý an toàn.”

Tiểu Giác lẳng lặng nhìn Lôi Cương, gật đầu nói: “Phụ thân, Tiểu Giác cũng cùng người tu luyện. Tiểu Giác cũng muốn tăng tu vi.”

Lôi Cương gật đầu, rồi nhắm mắt lại, đi vào cảnh giới hư vô, diễn luyện khai thiên.

Trước đây có mười tám cuốn, cùng với Chỉ San đưa năm cuốn, Lôi Cương tổng cộng có hai mươi ba cuốn thiết quyển. Mà năm cuốn Chỉ San đưa có ba cuồn từ ba mươi lăm thức đến ba mươi bảy thức. Còn hai cuốn nữa không rõ, chỉ có xong được phần đầu mới biết được. Lôi Cương dự định trong mười năm này lĩnh ngộ khai thiên thức thứ ba mươi năm đến thức ba mươi bảy, cùng thông suốt phần đầu.

Một lần nữa đi vào cảnh giới hư vô, Lôi Cương ngừng thở, bắt đầu diễn luyện.

Năm năm sau.

U phủ, cực bắc của Cửu U giới.

Tại nơi sâu nhất trong U phủ, trong một đại điện có bốn người ngồi xếp bằng. Nếu có người đang ở đấy tất sẽ khiếp sợ khi thấy bốn người này. Bốn người này chính là U Hoàn, U Minh, Địa Viêm, Địa Chước. Bốn người có thể nói là các nhân vật đứng đầu Cửu U giới. Ai cũng biết Địa Linh tông cùng U phủ quanh năm tranh đấu, lúc này đầu lĩnh của hai thế lực lớn này cùng ở một chỗ, kẻ nào lại không sợ hãi?

“Gần sáu năm qua rồi, vẫn không có chút tin tức. Ngươi nói xem, có phải Minh Đế đã một mình mở ra đại địa chi nguyên?” Địa Viêm nhìn U Hoàn suy đoán, nói.

U Hoàn nghiêm trọng nhìn phía trước, trong mắt loé lên tia nhìn cơ trí, thở dài nói: “Với tính tình của Minh Đế sẽ không nói rồi nuốt lời, có điều, năm năm không có chút tin tức gì, thực khiến người khác lo lắng.”

“Tính tình Minh Đế tuy rằng có thể khiến người khác tin tưởng, thế nhưng đại địa chi nguyên cũng là vật nghịch thiên. Minh Đế một mình đoạt lấy đại địa chi nguyên không phải không có khả năng.” Địa Viêm chậm rãi nói, ngầm lo lắng. Đại địa chi nguyên là chuyện khiến hai người U Hoàn, Địa Viêm không thể kìm lòng, tĩnh tâm tu luyện.

U Hoàn càng thêm nghiêm trọng, nhìn U Minh một lúc, hắn hững hờ hỏi: “Minh nhi, chuyện lão phu bảo ngươi dò hỏi thế nào?”

U Minh chấn động, chần chờ một lát rồi nói: “Sư tôn, về chuyện Minh Đế có thực sự bị thương nặng trước đây hay không, tuy rằng không thể khẳng định rõ ràng, thế nhưng rất đáng khả nghi. Người ngẫm mà xem, Minh Đế nếu như không bị thương nặng, như vậy mấy năm nay vì sao hắn vẫn muốn ẩn nấp tại liên minh Cửu Minh? Hơn nữa theo ám bộ truyền tin thì, trong Ngũ Đế thượng cổ, chỉ có một mình Minh Đế chạy trốn trở về từ Vô thượng giới, tứ đế còn lại đều đã ngã xuống. U Minh suy đoán, thực lực của liên minh Cửu Minh lúc này là do Minh Đế mấy năm nay bồi dưỡng. Mà theo như lời Minh Đế năm năm trước thì thần hồn lão bị thương nặng cũng đáng để suy nghĩ cẩn thận.”

Lời U Minh nói khiến U Hoàn cùng Địa Viêm đều trầm tư. Một lúc sau, U Hoàn ngẩng đầu hỏi: “Ngươi xác định Ngũ Đế thượng cổ chỉ có một mình Minh Đế đi ra từ Vô thượng giới?”

U Hoàn thoáng do dự rồi nói: “Tin tức ám bộ truyền đến không thể là giả.”

Lúc này, Địa Chước ở một bên bỗng nhiên nói: “Sư tôn, lúc trước…hình như Minh Đế cũng không hề xuất ra khí thế, chỉ làm một gã cường giả U phủ bị thương nặng mà thôi.”

Lời Địa Chước nói khiến U Hoàn, Địa Viêm, U Minh cùng chấn động. Tinh quang trong mắt Địa Viêm loé lên, cuối cùng ngời sáng, trầm giọng nói: “Đúng, Minh Đế lúc trước chưa hề toả ra khí thế mới có thể che giấu chuyện hắn bị thương nặng được.”

Ánh mắt U Hoàn nghiêm trọng, lúc này, hắn trầm giọng nói: “Năm năm trước, theo tây bộ truyền đến thì là Minh Đế bị thương nặng. Thế nhưng sợ rằng khó có thể phân định thắng thua rõ ràng, hơn nữa còn có mấy người Cửu Xá, mà chúng ta chỉ có sáu người. Khả năng chống lại bọn họ cũng chỉ là năm năm. Đợi mười năm qua, nếu như lúc đó còn không có tin tức, chúng ta sẽ đến liên minh Cửu Minh. Nếu Minh Đế thực sự đã đi, chúng ta sẽ xoá sổ liên minh Cửu Minh ở Cửu U giới. Vì vậy, chúng ta hãy yên lặng xem xét sự tình đi.”

Trong đại điện Cửu Minh.

Lúc này, Tiểu Giác thối lui đến góc tường trong đại điện, ngây dại nhìn bóng người huy động phía trước. Trong đại điện ẩn chứa linh khí thuộc tính mộc nồng nặc vô cùng tạo thành một dòng suối màu vàng đất. Mà trung tâm dòng suối chảy này là hư kiếm của Lôi Cương đang huy động phía trước. Hư khiếm toả ra ánh sáng ba màu, màu vàng đất, màu nâu, màu tím, trong đó màu vàng đất thịnh nhất.

Hư kiếm như dòng suối chảy biến hoá thành vô số lưỡi dao sắc bén trong đại điện, tấn công khiến các vách tường đại điện nổ lên liên hồi. Mà Tiểu Giác đứng ở góc tường không bị những lưỡi dao này tác động. Cho dù lưỡi dao sắc bén có tấn công vào Tiểu Giác cũng không gặp bất kỳ lực cản nào mà trực tiếp đi thẳng qua người Tiểu Giác, tấn công trên tường.

“Cương kỹ thật mạnh, phụ thân có cương kỹ thật đáng sợ.” Tiểu Giác nắm chặt song quyền, kích động vô cùng, cũng không dám có bất luận động thái gì khác thường, sợ Lôi Cương giật mình tỉnh giấc khỏi tu luyện.

Lúc này, trong biển ý thức của Lôi Cương vừa có một cảnh tượng khác. Lôi Cương ngồi xếp bằng tại cảnh giới hư vô. Lúc này, cảnh giới hư vô dường như còn ở thời kỳ khai thiên hỗn độn, Lôi Cương liền dừng lại ở thức thức mười tám của khai thiên. Khai thiên thức thứ mười bảy được Lôi Cương lĩnh ngộ thành công, kết hợp diễn luyện khai thiên thức thứ mười bảy cùng với thức thứ mười tám. Lúc này, hắn thử đem mười tám thức lĩnh ngộ được để mở ra thức thứ mười chín.

Khai thiên là một cương kỹ cực kỳ phức tạp. Nếu như Lôi Cương chỉ dựa theo chiêu thức trong khai thiên thiết quyển cuốn đầu tu luyện, như vậy chỉ có thể phát huy được lớp bên ngoài của khai thiên, không thể vận dụng chân lý. Chỉ có lĩnh ngộ khai thiên mỗi một thức diễn luyện ra sao mới có thể phát huy được thực lực chân chính. Mà cách lĩnh ngộ khai thiên cũng cực kỳ gian nan. Cần mất rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, mỗi khi lĩnh ngộ được một thức, Lôi Cương càng có cảm giác Hạo Huyền đáng sợ, có thể lĩnh ngộ được cương kỹ của khai thiên cần ngộ tính rất cao.

Nhìn không gian tối tăm dần nên mờ nhạt, Lôi Cương tuy rằng mừng rỡ, thế nhưng không biết làm sao, hắn căn bản là không thể lĩnh ngộ khai thiên theo trình tự từ thức mười tám đến thức mười chín,đành thở dài. Đến lúc ánh sáng mịt mờ biến mất, thần thức Lôi Cương lui đi, hắn ở Hạo Huyền Lôi phủ cũng dần ngừng huy vũ, ngồi xuống, hư kiếm lơ lửng trước mặt.

Đợi linh khí thuộc tính thổ trong đại điện lắng xuống, Tiểu Giác mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt Lôi Cương, hiếu kỳ đánh giá hắn.

Thần thức Lôi Cương đi vào, hắn vui mừng phát hiện, tu vi của hắn đã đạt được cương đế huyền giai. Hơn nữa trong cơ thể có vài phần màu vàng đất, điều này khiến Lôi Cương kinh ngạc vô cùng, trong kinh mạch đầy rẫy cương khí cùng nội kình nồng nặc, kinh mạch cũng tăng lên vài phần. Lôi Cương thầm than một tiếng, khai thiên quả thật bất phàm, chỉ diễn luyện cũng có thể tăng tu vi.

Mở mắt, thấy khuôn mặt mừng rỡ của Tiểu Giác, Lôi Cương cảm thấy ấm lòng, trong đầu hiện lên một hình ảnh người thanh niên lạnh lùng, nghiêm nghị, liền thở dài, lẩm bẩm nói: “Ca, chờ Lôi Cương mạnh rồi sẽ đến Tiên đạo giới gặp ngươi.”

Lúc này, Lôi Cương nhìn Tiểu Giác nói: “Tiểu Giác, phụ thân đã tu luyện bao lâu?”

“Chín năm!” Tiểu Giác đem sự thật trả lời, tức thì lại hỏi: “Phụ thân, ngươi tu luyện cương kỹ quả là đặc biệt, lại ẩn chứa một thứ khiến Tiểu Giác không thể nói rõ cảm giác. Hơn nữa, Tiểu Giác cảm thấy rất quen thuộc đối với cái này, nhưng Tiểu Giác không nhớ nổi đã có cảm giác này bao giờ.”

Lôi Cương sửng sốt, cảm giác kỳ diệu? Lôi Cương không khỏi trầm tư, cuối cùng, sáng ngời hai mắt, chẳng lẽ là ẩn chứa chân lý hỗn độn? Hắn tuy rằng mới chỉ lĩnh ngộ đến thức thứ mười tám, thế nhưng sơ bộ đã có dáng dấp của hỗn độn? Không đúng, Tiểu Giác nói hắn quen thuộc? Điều này giải thích thế nào? Lôi Cương nhìn Tiểu Giác, trầm tư.

Bỗng nhiên, Lôi Cương chấn động, Tiểu Giác là từ trứng Cửu U huyết thú nở ra mà thành. Nhưng trứng Cửu U huyết thú từ đâu mà đến? Theo như lời Minh Đế nói lúc trước, trứng Cửu U huyết thú có từ thời kỳ ban đầu của Cửu U giới, đến Minh Đế cũng không biết lai lịch. Nhìn Tiểu Giác vẫn còn vẻ non nớt, hiếu kỳ, Lôi Cương kìm chế không hỏi hắn, mở miệng cười nói: “Tiểu Giác, ngày sau sẽ hiểu rõ.”

Tức thì, thần thức Lôi Cương tiến vào Nê Hoàn cung, phát hiện Minh Đế đã mở mắt.

“Tiểu tử, trong Nê Hoàn cung của ngươi thật kỳ lạ. Thần hồn của lão phu đã khôi phục so với lúc ở Cửu Minh đại điện bội phần. Lúc này, lão phu đã khôi phục được ba thành tu vi so với thời kỳ mạnh nhất, đủ để uy hiếp U Hoàn, Địa Viêm.” Minh Đế kìm nén sự vui vẻ, nói.

Lôi Cương nghe xong, trong lòng lại cảm thấy phức tạp. Minh Đế khôi phục tu vi có thể sẽ tạo thành sự uy hiếp đối với Lôi Cương. Nếu như Minh Đế không hề bị bốn con rồng quản thúc thì, như vậy hắn…có thể hay không bị Minh Đế thôn phệ? Tuy rằng những năm gần đây Minh Đế biểu hiện hoà ái, thế nhưng Lôi Cương vẫn âm thầm cảnh giác hắn. Lúc này, Minh Đế đã khôi phục được ba thành khiến Lôi Cương âm thầm lo lắng thêm.

“Ha hả, lão phu xin lấy thần hồn ra thề sẽ không nuốt mất thần hồn của ngươi, cũng không chiếm dụng thân thể của ngươi. Ngươi không cần lo lắng. Lúc này, điều quan trọng nhất là phải đoạt được đại địa chi nguyên. Ha hả, hiện tại ngươi có thể bảo Cửu Xá báo cho bọn họ được rồi.

Lôi Cương bán tín bán nghi rời khỏi Nê Hoàn cung, ánh mắt đầy suy tư. Đối với Minh Đế, Lôi Cương vẫn giữ sự nghi ngờ, dù sao lòng người, ai có thể biết được cách nghĩ của Minh Đế? Lôi Cương không muốn một ngày kia chết không nhắm mắt.