Chương 523: Nhục Bác

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đan Tông Tử con ngươi trừng tròn xoe, không dám bỏ qua bất kỳ biến động nào, hắn đứng ở một tảng đá trên một ngọn núi khác, chấn động cường đại kia dù hung hiểm nhưng không cách nào uy hiếp được hắn, phảng phất vùng núi này đã ngăn trở những chấn động kia vậy.

– Lưu Cương, thật là mạnh!!

Đan Tông Tử nhìn Lôi Cương không kém chút nào ngăn cản thế công kích mạnh mẽ của khô lâu một trăm năm mươi trượng, thậm chí không có chút thế hạ phong nào, không khỏi lẩm bẩm nói. Thấy một kiếm kinh khủng của khô lâu, Đan Tông Tử run rẩy, sợ rằng lão ở một kích kia cho dù ngăn cản như thế nào, đều tránh không được kết quả hồn phi phách tán, không chỉ có như thế, Đan Tông Tử trong lòng ngẫm nghĩ liễu một phen, sợ rằng trong tông của lão người có thể đón lấy một kích này của khô lâu bất quá cũng chỉ đến ba người mà thôi!

– Lưu Cương hắn tìm kiếm Vạn Niên Thổ Nguyên Thủy, Âm Dương Hoa, tất nhiên là muốn luyện đan dược gì đó, hơn nữa còn có thể là nghịch thiên đan dược, mà người có thể luyện chế, cả Ngũ Hành Giới chỉ có Đan Tông ta, xem ra, chỉ có thể dùng cái biện pháp này để lôi kéo hắn………..

Đan Tông Tử nói thầm, nếu như có may mắn chạy thoát khỏi nơi này, Đan Tông Tử tính toán mang Lôi Cương tiến vào Đan Tông, cố hết sức mời trưởng bối trong tông luyện đan cho hắn!

Đan Tông Tử cũng không biết, Lôi Cương lúc này trong lòng kêu khổ liên tục, khô lâu này phảng phất cũng không biết đau đớn, lại càng không có nguy cơ nội kình hao hết, phảng phất nếu không thể trong một kích đem khô lâu này đánh nát, như vậy khô lâu này sẽ giữ vững được chiến lực như thế, Lôi Cương cùng khô lâu bất đồng, lúc này chiến đấu đã tiêu hao phần nội kình của Lôi Cương, như thế tình cảnh của Lôi Cương sẽ càng ngày càng không ổn…………

Sau khi Lôi Cương một kích nghênh hướng khô lâu thì thân thể cấp tốc quay ngược lại, thần thức điều động nuốt vào một giọt Hỗn Mộc Kim Phù, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm khô lâu, lúc này, Cốt Lân Giáp trên toàn thân Lôi Cương đã có mấy chục đạo dấu vết, đây đều là do đại kiếm của khô lâu sở tạo thành, cũng may Lôi Cương cường hãn vô cùng, nếu không chỉ một này cỗ trùng kích như thế đều đủ để làm Lôi Cương bỏ mình.

– Quá cường đại, nhưng “Ngũ Hành Thể Tu” của ta đã đạt tới bộ phận thứ tư sơ kỳ, phải đem lực lượng huy đến mức tận cùng, từ đó mà đột phá, nếu không rất khó có thể tăng lên, khô lâu này tuy mạnh, nhưng ta ngày sau rất khó tìm được người mạnh như thế, xem ra lần này phải mạo hiểm một lần thôi.

Lôi Cương trong lòng rất nhanh có lựa chọn, lúc này, thu hồi cự phủ, Lôi Cương hai tay nắm chặc, Hỗn Mộc Kim Phù hóa thành nội kình tràn ngập nội thể Lôi Cương, Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, hữu quyền đột nhiên hướng về phía mặt đất đấm xuống………….

– Oanh oanh oanh!!

Cả vùng đất trong nháy mắt núi lở đất rách, Lôi Cương một quyền ẩn chứa lực lượng của hắn trực tiếp đấm xuống đất, mặt đất nổ tung, bắn về phía khô lâu phía trước.

Quang mang xám trắng trong mắt khô lâu khổng lồ hơi chậm lại, hai tay cầm kiếm cự lực vung lên, hướng về phía một quyền đầy sức mạnh của Lôi Cương chém xuống, hai đạo công kích kinh khủng trong nháy mắt nổ tung, giữa thiên địa lan tràn bụi đất nồng nặc, Đan Tông Tử cơ hồ chỉ có thể nhìn đến hai thân ảnh cao lớn, bỗng nhiên, Đan Tông Tử con ngươi kịch liệt co rụt lại, phát hiện Lôi Cương ở phía trước đột nhiên biến mất……………………

– Lưu Cang đâu?

Đan Tông Tử nội tâm kinh nghi vạn phần, ngắm nhìn bốn phía thế nhưng phát hiện lão không cảm nhận được Lôi Cương, phảng phất Lôi Cương đã biết mất tại chỗ rồi vậy.

Không chỉ có là Đan Tông Tử, khô lâu khổng lồ cũng hiện Lôi Cương đã biến mất.

Mà lúc này, Lôi Cương đã phát huy tốc độ đến cực hạn, dùng mắt thường cơ hồ không cách nào mà nắm bắt được, ban đầu cùng khô lâu trăm trượng kia đánh một trận, khô lâu kia trong nháy mắt chuyển động một vòng quanh Lôi Cương, mấy chục quyền đồng thời về hướng Lôi Cương công kích theo đúng phương thức công kích của khiến hắn có một ý nghĩ, lúc này, Lôi Cương chính là muốn như thế, tốc độ của Lôi Cương khô lâu trăm trượng kia sao có thể theo kịp? Ở nơi này khô lâu khổng lồ tích cực tìm kiếm Lôi Cương, bỗng nhiên trong thiên địa không ngừng vang lên tiếng rách vỡ hàng loạt…………

Đan Tông Tử con ngươi co rụt lại, cả người khiếp sợ vạn phần nhìn về phía trước, phảng phất không dám tin tưởng hết thảy những gì diễn ra trước mắt, thiên địa giữa bốn phương tám hướng, ngay cả không trung đột ngột hiện lên từng đạo quyền kình vô cùng mạnh mẽ, những quyền kình này mãnh liệt đấm về phía khô lâu khổng lồ, Đan Tông Tử đếm một chút những quyền kình này cơ hồ ước chừng gần trăm.

– Đây là Cương Kỹ gì chứ?

Đan Tông Tử trong lòng khiếp sợ. Cương Kỹ như thế, Đan Tông Tử đừng nói chưa từng thấy qua, chính là cũng chưa từng nghe nói qua, thế nhưng đồng thời có thể đánh ra công kích cường đại như thế, nghĩ đến một quyền đầy uy lực của Lôi Cương, Đan Tông Tử nhất thời da đầu tê dại, sợ rằng cường giả Cương Thần, Đạo Thần cũng không thể ngăn cản một kích kia của Lôi Cương mà không bị thương nặng a!

Khô lâu khổng lồ cầm trong tay đại kiếm nhìn quyền kình cuồn cuộn đầy trời đang lao đến, hoả diễm trong mắt nó cự nhiên run lên, nếu như là mắt thường sợ rằng không thể thấy hai con ngươi kia đang kịch liệt co rụt lại, trong nháy mắt, khô lâu này bay về phía không trung, tay phải dồn lực vung lên, nghênh đón quyền kình đang oanh hạ xuống.

Lôi Cương đang lơ lửng ở ngoài ngàn thước đích nội tâm khẽ biến, khuôn mặt trong Cốt Lân Giáp đã có chút tái nhợt, không thể không lần nữa nuốt vào một giọt Hỗn Mộc Kim Phù, một chiêu này làm Lôi Cương cơ hồ đã tiêu hao hết nội kình, bất quá Lôi Cương âm thầm vui sướng, công kích như vậy, có thể nói là kinh khủng, thế nhưng không ngờ tới khô lâu trăm trượng kia có thể hiểu được chiến thuật.

Bất quá lúc này cử động của khô lâu làm Lôi Cương trong lòng vô cùng khiếp sợ, thầm đoán khô lâu này có linh trí tương đối cao, một chiêu này mặc dù đủ trí mạng, nhưng bay về phía không trung là có thể giảm bớt thương thế, mặc dù quyền kính tựa như một tấm lưới trong nháy mắt đem khô lâu vây khốn, rồi cấp tốc thu hẹp, nhưng lúc này nó hướng về phía không trung mà công kích, không thể nghi ngờ là phương thức chịu công kích ít nhất, nếu như nó hướng về tứ phương mà kích thì như vậy trừ quyền kình phía trên, quyền kình còn lại tất nhiên sẽ toàn bộ lao đến cắn nuốt nó.

Trong lúc Lôi Cương đang suy tư thì phía chân trời vang lên tiếng nổ vang dội, phía trước lại càng lan tràn tro bụi nồng nặc, khô lâu từ lúc đem một kiếm vô ích chém xuống. Lúc này, cốt chiến giáp trên toàn thân khô lâu đã có dấu vết, đây chính là do quyền kình của Lôi Cương tạo thành.

Con ngươi Lôi Cương co rụt lại, nhưng cũng không tránh né, mà là nhìn chằm chằm một kiếm này hạ xuống, một kích kia làm bụi đất xung quanh Lôi Cương tung bay khắp chốn.

Đan Tông Tử ở xa xa ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, nội tâm có chút lo lắng, Lưu Cương sao rồi? Chẳng lẽ hắn không còn cử động được sao? Vẫn là? Không đợi Đan Tông Tử suy nghĩ nhiều, thay đổi ở phía trước làm kia làm hai mắt lão tròn xoe, âm thầm hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn phía trước trở nên ngưng trọng, Lưu Cương không chỉ có là kinh khủng, còn là hạng người tâm ngoan thủ lạt, không tiếc bị thương để đem đại kiếm của khô lâu đánh bay?

Thì ra là, Lôi Cương trước đòn chém xuống của khô lâu khổng lồ thì cấp tốc di động đến giữa không trung, khi song nhãn khô lâu chưa kịp nhìn ra thì hai đấm đã oanh liệt kích thẳng về hướng cự kiếm kia, lực lượng cường đại đem cự kiếm đánh bay, Cốt Lân Giáp của Lôi Cương cũng vì vậy mà bị kiếm quang đâm rách, không tiếc mình bị thương mà đánh bay cự kiếm, hành động này của Lôi Cương là bất đắc dĩ, hắn cần phát huy toàn bộ lực lượng, nếu như khô lâu khổng lồ này vẫn cầm cự kiếm trong tay, như vậy hắn tất nhiên sẽ phải chịu hạn chế, lúc này, cự kiếm bị đánh bay ra ngoài vạn thước, chính là thời điểm huy động lực lượng toàn thân cùng khô lâu khổng lồ tranh hơn thua.

Không có cự kiếm làm khô lâu sửng sốt chốc lát, không đợi nó kịp phản ứng, Lôi Cương một quyền đấm lên đỉnh đầu khô lâu, tiếng gió rít cùng tiếng không gian bị xé rách vang lên chói tai thức tỉnh khô lâu khổng lồ. Khô lâu khổng lồ gào to một tiếng, phảng phất tức giận vạn phần, thân thể cự nhiên lui về phía sau quay ngược lại, một quyền nghênh hướng Lôi Cương.

– Phanh phanh

Chỉ một thoáng, từng tiếng nổ hùng hậu vang lên, khô lâu mặc dù có cốt chiến giáp, nhưng Lôi Cương cũng có Cốt Lân Giáp không thua kém cốt chiến giáp của khô lâu chút nào, da thịt của hai người làm Đan Tông Tử ở xa cũng kinh hãi run sợ.

– Thật là sức mạnh khủng khiếp!!

Đan Tông Tử đánh cá chấn hưng lẩm bẩm nói, mặc dù không có đích thân thể hội uy lực của một quyền của Lôi Cương cùng khô lâu, nhưng chỉ cần nghe tiếng không gian nứt vỡ chói tai kia thôi cũng đủ để Đan Tông Tử có thể đoán được sự kinh khủng của một quyền kia.

Không có cự kiếm, lực chiến đấu của khô lâu giảm bớt nhiều, chỉ dựa vào lực lượng tự thân căn bản là không cách nào địch nổi Lôi Cương, đặc biệt là sự nhanh nhẹn của Lôi Cương làm khô lâu còn chưa kịp phản ứng đã phải nhận một kích toàn lực của Lôi Cương rồi, dần dần đích trên cốt chiến giáp của khô lâu xuất hiện những vết nứt kịch liệt, còn có không biết bao nhiêu dấu quyền đánh xuống nữa.

Lôi Cương lúc này âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, lực lượng cả người cuồng bạo phát ra, sau khi đạt tới “Ngũ Hành Thể Tu” tầng thứ tư, Lôi Cương chưa bao giờ đem lực lượng toàn thân phát huy đến giới hạn cực điểm như thế, phảng phất, vào giờ khắc này, Lôi Cương lại trở về thời gian khổ luyện đấm về vách núi ở phía tây Kiếm Cương Môn, lúc này vị trí đã hoàn toàn thay đổi, khô lâu căn bản là không cách nào ngăn cản công kích quỷ dị khó lường củaLôi Cương.

Hắc bào nhân ở trong mật khu, khóe miệng nhấc lên một nụ cười, lẩm bẩm nói:

– Khôi lỗi Không có cự kiếm, sao có thể là đối thủ của Cổ Tu? Cổ Tu là bá chủ từ thời Hồng hoang tới nay, có thể nói là tồn tại vô địch, ai có thể địch nổi?

– Bình…………

Một quyền của Lôi Cương lần nữa đấm về phía khô lâu, một tiếng vỡ nát tan tành vang lên, vết nứt vỡ trên người khô lâu mở rộng, cuối cùng lan tràn toàn thân, dưới một quyền của Lôi Cương khô lâu một trăm năm mươi trượng biến thành vô số đạo toái cốt, cuối cùng ầm ầm bể tan tành ra, hoả diễm xám trắng trong hai mắt nó kịch liệt nhảy lên, xuất một tiếng kêu không cam lòng tiếng chói tai, biến mất giữa thiên địa.