Chương 728: Ai Đánh Lén Ai

Thể Tôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh sáng màu đỏ nhạt chiếu rọi khắp không gian, khắp nơi chồng chất hài cốt, và mùi máu tanh cùng với mùi hôi thối khiến cho không gian xơ xác. Những cơn gió lạnh lẽo chẳng khác gì tiếng kêu rên của ác quỷ. Đây chính là không gian khảo hạch của tây tháp tinh.

Lôi Cương đứng ở chỗ thi cốt chồng chất, dưới chân vang lên tiếng xương gãy. Hít thở mùi máu xung quanh, máu trong người Lôi Cương chảy với tốc độ nhanh hơn. Một thứ sát khí mãnh liệt tự động xuất hiện. Lôi Cương như về tới vùng đất Cấm Lục, xương cốt vang lên nhưng tiếng động. Hắn cử động mấy cái rồi như một con sói nhìn xung quanh.

Xung quanh hắn không có một ai. Người tiến vào không gian này có lẽ được truyền tống tới bất kỳ nơi nào đó. Nhưng hắn cũng không dám lơ là bởi thần thức ở đây không thể sử dụng. Điều này khiến cho nguy hiểm tăng lên mấy phần. Lôi Cương nhìn xung quanh, không phát hiện thấy có người tu luyện nào khác, ánh mắt hung dữ của hắn mới bớt đi. Nhìn đống hài cốt trên mặt đất, Lôi Cương thầm than. Đệ tử tới tham dự khảo hạch của Tây tháp tinh có lẽ nhiều vô số, mỗi tổ có một cái không gian.

– Không biết trong tổ sáu có bao nhiêu cường giả. Cho dù thế nào thì hành trình tới Tây Tháp tinh lần này coi như cũng đáng giá. – Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, chờ đợi khảo hạch lần này. Sau đó, nhìn thần khí thấp thoáng bên dưới đám hài cốt, trong lòng hắn có suy nghĩ, người chết ở đây có lẽ không chỉ có người tu luyện tu vi thấp. Cho dù cường giả Hỗn độn địa giai cũng có thể mất mạng như vậy. Còn thần khí của bọn họ rơi xuống đây hay giới chỉ tất nhiên cũng có thể không bị lấy, Lôi Cương để ý xuống đất, hy vọng có thể lấy được thần khí.

Sau khi tới không gian này, khuôn mặt Lôi Cương trở về nguyên trạng. Chữ “Lôi” trên trán hắn cũng hiện ra, Hư Kiếm được vác lên vai, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một đòn mạnh nhất.

Không biết không gian này rộng lớn tới đây, Lôi Cương hết sức cảnh giác, liên tục nhìn xung quanh. Sau một thời thần, cuối cùng Lôi Cương cũng tìm được trong đám hài cốt một thanh thần khí, có điều chỉ là thần khí hoàng giai. Tuy nhiên điều đó cũng đủ khiến cho Lôi Cương vui mừng. Thần khí hoàng giai cũng còn mạnh hơn thần khí.

Lôi Cương cũng không vội vã đi tìm người. Dù sao khi tổ sáu chỉ còn trăm người sẽ chấm dứt. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu còn hơn trăm người, không gian này vẫn còn tồn tại. Mặc dù Lôi Cương có lòng tự tin vượt qua khảo hạch, nhưng hắn cũng không muốn đi khiêu chiến với cường giả ở đây. Chẳng bằng tìm kiếm thần khí, chờ đợi người khác chui đầu vào lưới. Mặc dù số người bỏ đi rất nhiều nhưng con số ở lại vẫn rất kinh khủng.

Sau một ngày, rốt cuộc Lôi Cương cảm nhận mình bị người ta theo dõi. Hắn nhếch mép cười lạnh, làm như không nhận ra mà tiếp tục tìm kiếm thần khí.

– Mẹ nó! Ta cứ hỏi tên tiểu tử Cương thần Huyền giai mà dám trà trộn vào trong Tây tháp tinh, hóa ra là muốn hôi của. Quả thực là không biết sống chết. Có điều, nhìn hắn có lẽ cũng tìm được một chút thần khí. Cứ chờ đợi thêm một chút nữa, có kẻ lao động miễn phí cũng tốt. Chờ hắn tìm được vài món rồi giết cũng được. – Trương Vũ nhìn chằm chằm Lôi Cương cách đó vạn thước mà thầm nghĩ. Y thu liễm hơi thở, tự tin, Lôi Cương không thể phát hiện được ra mình. Dù sao, tu vi của Lôi Cương trong mắt y chẳng khác gì một con kiến, muốn giết lúc nào cũng được.

Trương Vũ là một tên tán tu, trải qua ngàn vạn đau khổ mới đạt tới hỗn độn hoàng giai. Nghe nói đệ tử của Tây Tháp tinh có thể có được Hồn Châu. Một viên Hồn Châu tương đương với tu vi trăm năm làm cho y hết sức mong đợi. Cứ như vậy, sau khi lĩnh ngộ hệ Hỏa tới hỗn độn Hỏa Long lực, liền nhanh chóng tham dự vào khảo hạch của Tây Tháp tinh, hy vọng có thể vượt qua. Vốn trước, Trương Vũ còn có chút lo lắng, nhưng khi thấy tu vi của Lôi Cương, lo lắng của y có giảm đi. Trong suy nghĩ của Trương Vũ người đục nước béo cò như Lôi Cương có rất nhiều. Trương Vũ không chỉ có ảo tưởng trở thành đệ tử của Tây Tháp tinh mà sau đó thân phận có thể tăng lên. Hừ hừ! Con bé tiểu chưởng môn chẳng phải vẫn coi thường ta sao. Chờ khi ta trở thành người của Tây tháp tinh, ta xem nó còn dám từ chối hay không.

Trong lúc Trương Vũ đang ảo tưởng thì không biết mình cũng trở thành mục tiêu của Lôi Cương.

Ngày thứ hai, Lôi Cương nhặt được một thanh thần khí Huyền giai, chỉ có điều ánh sáng của nó ảm đạm, nhưng linh khí tản ra rất đậm. Điều này khiến cho Lôi Cương có chút vui sướng. Hơi liếc mắt một cái, Lôi Cương cười lạnh. Người này ẩn nhẫn như vậy có lẽ chờ mình nhặt được nhiều thần khí mới ra tay. Có điều, Lôi Cương cũng không vội đánh chết. Hắn muốn xem Trương Vũ tới khi nào mới có thể động thủ. Đó cũng là lúc y hồn bay phách lạc. Cho dù Trương vũ không ra tay, Lôi Cương cũng không để cho y rời đi.

Lúc này, trong lòng Trương Vũ rất nôn nóng định đánh chết Lôi Cương. Mặc dù hắn mới nhặt được có ba thanh thần khí nhưng để thêm, Trương Vũ sợ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng. Sau khi thấy Lôi Cương nhặt một thanh thần khí, Trương Vũ không đợi được nữa, tấn công Lôi Cương. Một đạo Hỏa Long gầm lên, lao về phía hắn.

Lôi Cương hơi xoay người rồi cười lạnh, sau đó hắn đột nhiên biến mất. Một cơn gió xoáy xuất hiện trong không gian, khiến cho hài cốt trên mặt đất bị cuộn lại. Nhìn mục tiêu biến mất, Trương Vũ sửng sốt. Khi y phản ứng, chỉ nhìn xung quanh, gương mặt không thể tin nổi. Một tên Cương thần huyền giai làm sao có thể biến mất không thấy tăm tích? Trong lúc Trương Vũ đang suy tư, đột nhiên y cảm nhận được một mối nguy hiểm. Trương Vũ có thể lĩnh ngộ được hỗn độn Hỏa Long lực không phải là chuyện may mắn, đó là nhờ bao nhiêu năm rèn luyện mà tạo thành. Mặc dù y coi thường Lôi Cương, nhưng bây giờ, cảm nhận được sự uy hiếp hắn chẳng hề do dự gọi lớp cương khí….nhưng lại chậm.

Một làn sóng xung kích như lũ quét bộc phát đụng vào lưng Trương Vũ. Y bị bay ngược trở lại, máu huyết trong cơ thể sôi trào, lục phủ ngũ tạng gần như lệch vị trí. Yết hầu Trương Vũ ngòn ngọt, trong lòng kêu không ổn. Lúc này, y cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ tới việc tên tiểu tử bị mình rình lại giả trư ăn thịt cọp, chỉ mượn lực bay ngược về phía trước, lấy ra một thanh thần khí hoàng giai, xoay người quét ngang một cái. Một kiếm ẩn chứa lực hỗn động Hỏa Long lao thẳng về phía sau.

Tuy nhiên kiếm khí của y chẳng hề chạm vào bất cứ vật nào, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ tản ra phía sau cho tới khi biến mất.

– Không có ai? – Trương Vũ quay đầu nhìn lại mà giật mình. Chẳng hề nghĩ ngợi, Trương Vũ nhanh chóng vọt lên, thần khí thoát ra khỏi tay phải, xoay tròn quanh người. Y liên tục nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy có bóng dáng ai. Tuy nhiên tiếng động trong không khí vẫn liên tục vang lên khiến cho Trương Vũ hết sức đề phòng.

“Người này là cao thủ! Chẳng lẽ hắn dựa vào tốc độ khiến cho mình không thể nhìn thấy? Chẳng lẽ y kinh khủng như thế?” Một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Trương Vũ, hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Y đã xác định được tên tiểu tử mình để ý chính là cao thủ. Lúc này, y muốn lui nhưng cũng hiểu đối phương sẽ không tha cho mình. Một lớp cương khí bao phủ toàn thân, Trương Vũ lại lấy ra một cái chiến giáp cấp bậc Huyền giai. Chiến giáp này là cái bảo đảm lớn nhất của y, do y đánh lén một đạo thần hỗn độn Huyền giai mà lấy được. Sau khi mặc chiến giáp vào Trương Vũ hơi thả lỏng một chút.

– Ra đi! – Trương Vũ gầm nhẹ. Lôi Cương biến mất khiến cho Trương Vũ không dám lơi lỏng, lúc nào cũng chuẩn bị chịu một đòn trí mạng.

Tốc độ của Lôi Cương giống như một tia chớp khiến cho hắn như biến mất. Hắn cũng không định đánh chết Trương Vũ ngay. Sau khi thân thể đạt tới cấp sáu, thân thể của Lôi Cương càng mạnh hơn, dường như mỗi một cơ bắp đều có thể bộc phát lực lượng. Lúc này, Lôi Cương đang hưởng thụ lực lượng đó. Lực lượng tập trung khắp người hắn, Lôi Cương chuẩn bị bộc phát ra chiến kỹ. Sau khi học được Cuồng Phong sậu vũ của Trọng Luyện, Lôi Cương vẫn định tự mình sáng tạo ra một bộ chiến kỹ. Hắn cần một cái bia ngắm, mà Trương Vũ là phù hợp nhất.

Khi Lôi Cương xuất hiện như bóng ma sau lưng Trương Vũ, thanh thần kiếm đang xoay quanh người y chợt bắn về phía Lôi Cương. Lôi Cương nở nụ cười lạnh, bàn tay trần chộp lấy thanh thần kiếm. Nắm tay đã được súc lực sẵn phát ra mười quyền về phía Trương Vũ. Trong mười quyền đó đều ẩn chứa tam trọng kính, trong nháy mắt phá nát lớp cương khí của y. Trương Vũ đang kinh hãi, nhanh chóng di chuyển về phía trước… Nhưng Lôi Cương làm sao để cho y có thời gian kịp thở? Hắn ném thẳng thanh thần kiếm về phía trước đồng thời giơ tay chộp lấy Trương Vũ, đầu gối giáng thẳng vào lưng y.

Một tiếng nổ vang lên, chiến giáp Huyền giai bị đầu gối của Lôi Cương chạm vào rung chuyển. Hắn lại nhanh chóng di chuyển, từ trong không trung xuất hiện vô số đạo quyền kình bao vây lấy Trương vũ không để cho y phản ứng.

Đón gần trăm đạo quyền kình lao tới, chiến giáp run rẩy, rồi một lúc sau xuất hiện những vết nứt, hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Trương Vũ tái mặt, gương mặt hiện lên sự phẫn nộ và không cam lòng. Thần khí bị Lôi Cương quăng đi cũng nhanh chóng bay vọt tới tuy nhiên một quyền của hắn đã đánh trúng bụng Trương Vũ khiến cho máu tươi văng ra khắp nơi. Lúc này, thần kiếm như mất đi động lực, rơi từ trên không trung xuống.

Sau khi rút tay ra, Lôi Cương nắm lấy Cương anh của Trương Vũ rồi nuốt vào miệng. Cương Anh hóa thành lực lượng tinh khiết dung nhập vào cơ thể của Lôi Cương còn cơ thể Trương Vũ thì rơi xuống đất.