Quyển 9 - Chương 21: Ve sầu thoát xác (quyển này xong)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Tử Thiền mờ mịt lắc đầu, nói:

– Ta không biết, nhưng có một lần vô tình nghe thấy Diệp Thiều nói có quan hệ đến tổ chức nào đó. Bất quá mỗi lần ta chất vấn nàng, nàng vẫn luôn giữ kín như bưng, không chịu nói thêm. Cứ qua hai năm như vậy, rồi Tú Nhi ra đời. Bỗng nhiên có một ngày, Diệp Thiều đến tìm ta, nói muốn xin ta giúp đỡ. Đương nhiên ta mừng rỡ, một lòng muốn để nàng vui vẻ, không chút suy nghĩ đã đáp ứng. Ai ngờ nàng lại nói, nàng muốn đi, lại không yên lòng nữ nhi, hi vọng ta giúp nàng chiếu cố. Ta nghe xong, trái tim liền lạnh một nửa. Ta không biết vì sao mẹ con lại rời bỏ con, bất quá ta nghĩ, nàng nhất định có nỗi khổ tâm riêng của mình. Ai lại cam lòng rời đi thân sinh cốt nhục của mình chứ?

Vệ Tú nghe đến đó, sớm đã khóc không thành tiếng. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, mẹ ruột của mình lại vứt bỏ mình như vậy. Buồn cười là đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn luôn nghe ngóng bốn phía, hi vọng một ngày nào đó có thể tìm được mẹ đẻ. Nhưng mà người mẹ như vậy, tìm được thì có ý nghĩa gì?

Phương Tử Thiền tựa hồ đoán được tâm tư Vệ Tú, nói:

– Tú Nhi, không nên trách mẹ con. Nàng nhất định có khó khăn khó nói nên mới rời bỏ con. Hơn nữa nàng phí hết sức chín trâu hai hổ đến tìm ta chăm sóc con, nói rõ nàng cũng không muốn vứt bỏ con. Lúc ấy mỗi một câu nàng nói, ta đều ghi tạc trong lòng. Nàng nói, Vệ Tiềm người này say mê đại nghiệp, sẽ không phải là một người cha tốt. Giao Tú nhi cho hắn, sẽ chỉ chịu khổ thôi. Bởi vậy nàng mới nghĩ đến ta. Mặc dù nàng không cách nào báo đáp ta, nhưng vẫn khẩn cầu ta có thể đáp ứng nàng. Tú Nhi, mẫu thân con đối với con là thật lòng… Về sau, ta đến làm nô tài Vệ Phụ. Dưới sự an bài của Diệp Thiều, ta thuận lợi trở thành phu xe của hai mẹ con. Mặc dù tên tuổi Phi Thiên Đại Đạo rất vang, nhưng không có mấy người nhận ra khuôn mặt thật sự của ta. Ngay cả phụ thân con cho đến giờ vẫn chẳng hay biết gì. Ai nghĩ đến, nhoáng một cái đã vượt qua hai mươi năm rồi…

Trong lòng Tô Chuyết chấn động khó nói lên lời, người đàn ông trước mắt, vẻn vẹn chỉ vì một lời thỉnh cầu của người mình yêu, liền từ bỏ danh tiếng, từ bỏ tự do, thậm chí bỏ cả sinh mệnh của mình. Đây là một tình yêu thế nào…

Phương Tử Thiền mở miệng, còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên ẹo ra một ngụm máu tươi.

Vệ Tú khóc không ra tiếng:

– Phương thúc thúc, người nghỉ một chút, đừng nói nữa…

Phương Tử Thiền lấy lại sức lực, lắc đầu, nói:

– Những năm gần đây, ta vẫn luôn nghĩ biện pháp tìm kiếm tăm tích mẹ con, rốt cục biết được tin tức nàng từng xuất hiện ở Liêu quốc mấy năm trước… Thế nhưng ta không thể cùng con tiếp tục đi tìm nữa rồi…

Ông bỗng nhiên vẫy tay với Tô Chuyết, Tô Chuyết vội vàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Phương Tử Thiền. Người đàn ông si tình là đáng giá tôn kính.

Một tay Phương Tử Thiền nắm tay Tô Chuyết, một tay kéo tay Vệ Tú, đặt hai bàn tay chồng lên nhau. Ông nói với Tô Chuyết:

– Tô công tử, ta biết ngươi là quân tử. Tiểu thư và ngươi tuy có chút lục đục, nhưng xin ngươi bỏ xuống ân oán. Mặc dù Tú nhi hiếu thắng, kì thực là ngoài cứng trong mềm. Xin ngươi thay ta chăm sóc nàng…

Tô Chuyết nhìn qua ánh mắt mong đợi của Phương Tử Thiền, thực sự không đành lòng từ chối ông, rốt cục kiên định gật đầu.

Phương Tử Thiền tựa hồ buông xuống một bầu tâm sự lớn nhất, khẽ cười cười.

Trên vùng hoang dã yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khằng khặc quái dị, giọng nói âm lãnh của Tiêu Thiên Quân đột nhiên vang lên:

– Phương Tử Thiền, xem ra ngươi phải nhờ vả người chết rồi!

Ba người đồng thời lấy làm kinh hãi, Tô Chuyết quay đầu nhìn, chỉ thấy một con ngựa ngừng nơi xa, Tiêu Thiên Quân như cự ưng giương cánh, vọt giữa không trung, đánh về phía ba người.

Phương Tử Thiền trừng hai mắt một cái, mạnh mẽ nâng lên nội tức, hô to một tiếng:

– Đi mau!

Nói xong gắng gượng đứng dậy, muốn ngăn trở công kích của Tiêu Thiên Quân.

Tô Chuyết nhìn tình hình của ông ta, căn bản không đủ để chống cự Tiêu Thiên Quân, trong đầu vội nghĩ đối sách.

Vệ Tú bỗng nhiên ngăn ở trước người Phương Tử Thiền, không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Quân.

Tiêu Thiên Quân căn bản không thèm đặt Tô Chuyết và Vệ Tú vào trong mắt, ba người nơi này, chỉ có một mình Phương Tử Thiền là đủ cấu thành uy hiếp với hắn.

Thế tới của Tiêu Thiên Quân quá nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt ba người. Nhấc tay trái một chưởng đánh về phía ngực Vệ Tú chỉ muốn để nàng tránh đi, tay phải lại ẩn giấu sát chiêu lợi hại đặc biệt đối phó Phương Tử Thiền.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Vệ Tú căn bản không biết công phu, không tránh nổi một hư chiêu này. Tô Chuyết ở bên căn bản chưa kịp phản ứng, thì một chưởng đã mạnh mẽ đánh vào ngực Vệ Tú.

Máu của Vệ Tú tuôn ra hai gò má, phun ra một ngụm máu tươi, yếu ớt ngã xuống. Tiêu Thiên Quân không lưu tình chút nào, tay phải vẫn như cũ ấn lên người Phương Tử Thiền.

Phương Tử Thiền vốn đã bị trọng thương, làm sao có thể ngăn cản được, trong miệng phun trào máu tươi. Tiêu Thiên Quân một kích là lùi, sợ bị phản kích.

Tô Chuyết vội vàng đỡ lấy hai người thụ thương, vận nội công chữa thương cho hai người. Nhưng công lực y có hạn, khó mà có hiệu quả.

Hiển nhiên Tiêu Thiên Quân đã nhìn ra, mỉm cười, nhìn xem ba con mồi đã tới tay.

Tô Chuyết cố gắng trấn định, vừa truyền nội tức của mình, vừa nói:

– Tiêu Thiên Quân, ngươi thật là ngu ngốc! Ngươi đuổi theo chúng ta, chẳng phải là nhặt được hạt vừng, ném đi dưa hấu sao?

Tiêu Thiên Quân đuổi theo, chỉ vì nhất thời tức giận, không chịu thả mấy người chạy thoát. Lúc này nghe Tô Chuyết nói như vậy, không khỏi kỳ quái:

– Nói thử xem?

Tô Chuyết cười lạnh đáp:

– Ngươi cho rằng Tiêu Thiên Đình sẽ thật sự tha cho Gia Luật Hùng Tài sao? Vừa rồi nếu không phải ngươi đến đó, Tiêu Thiên Đình thế nào lại thỏa hiệp. Lần này ngươi đi, chỉ sợ tính mệnh của Gia Luật Hùng Tài khó mà bảo toàn!

Tiêu Thiên Quân biến sắc, vừa rồi chỉ lo truy kích, trái lại còn chưa kịp nghĩ đến điểm này. Hắn trấn định tâm thần, âm hiểm cười nói:

– Ngươi cho rằng người của Thiên Lang phái ta đều là giá áo túi cơm cả sao? Trước tiên ta thu nhập mấy tên các ngươi, rồi trở về cũng còn kịp!

Hắn nói xong, cong ngón tay thành trảo, liều mạng chụp về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết biết đây là sát chiêu lợi hại trong Thiên Lang Khiếu Nguyệt, nhưng giờ phút này bên cạnh còn có hai người đang bị trọng thương. Tô Chuyết vẫn có thể mượn khinh công né tránh, nhưng cứ như vậy, Vệ Tú sẽ phải chết ở chỗ này.

Y không nghĩ được cách nào, đành phải cắn răng, nâng lên song chưởng, muốn đón đỡ một chiêu này.

Hai người còn chưa giao thủ, chợt nghe được tiếng xé gió sưu sưu, tựa hồ là ám khí phóng tới. Tiêu Thiên Quân vốn tính đa nghi, nghe thấy tiếng gió, giật nảy cả mình, thầm kêu không tốt!

Không ngờ nơi đây vẫn còn có người mai phục! Hắn cho rằng mình trúng bẫy của đám người Tô Chuyết, vội vàng trở tay chụp lấy, tay phải đúng lúc nắm hai miếng ám khí trong tay.

Hắn mở bàn tay ra, Tô Chuyết nhờ ánh trăng trông thấy trong lòng bàn tay Tiêu Thiên Quân rõ ràng là hai hạt đậu khấu (*)!

(*) Ðậu khấu 豆蔻 cây đậu khấu, mọc ở xứ nóng, quả như quả nhãn, thứ trắng gọi là bạch đậu khấu 白豆蔻, thứ đỏ gọi là hồng đậu khấu 紅豆蔻 đều dùng để làm thuốc cả.

Đậu khấu là dược liệu phổ thông, ai lại dùng nó làm ám khí?

Ai ngờ sắc mặt Tiêu Thiên Quân bỗng nhiên đại biến, một đôi mắt nhìn ngó bốn phía, nghi ngờ không thôi. Hắn bỗng nhiên la lớn:

– Họ Chu, đã tới thì cần gì giấu đầu lộ đuôi?

Tiếng la vang vọng giữa đồng trống, nhưng không thấy có người đáp lại. Tiêu Thiên Quân tập trung chú ý bốn phía, hồi lâu không thấy động tĩnh. Bỗng nhiên hắn phóng người lên, một bước ba trượng, trong chớp mắt đã đi xa.

Tô Chuyết làm thế nào cũng nghĩ không thông đến cùng chuyện gì xảy ra, người phát ra ám khí là ai. Bất quá y không kịp nghĩ nhiều, tiếp tục vận công chữa thương cho Vệ Tú.

Qua hồi lâu, rốt cục Vệ Tú từ từ tỉnh lại, vừa mới nhích người thì phun ra một ngụm máu bầm. Nàng quay đầu nhìn về phía Phương Tử Thiền, chỉ thấy khóe miệng ông ta còn dính chút vết máu, sắc mặt an tường, đã tắt thở rồi.

Vệ Tú nhịn không được im lặng chảy nước mắt. Tô Chuyết ôm nàng, ngồi dưới đất, lẳng lặng hồi lâu giữa đồng cỏ bao la.

Rốt cục, Vệ Tú ngừng thút thít, nói khẽ:

– Hãy chôn Phương thúc thúc ở đây đi. Ông vốn là người không bị ràng buộc, nhưng bởi vì mẫu thân mà làm người hầu hai mươi mấy năm. Đã đến lúc để Phương thúc quay về trong đất trời rồi…

Tô Chuyết yên lặng gật đầu, tìm binh khí Khiết Đan đào một cái hố, mai táng Phương Tử Thiền. Vệ Tú lại khóc một hồi.

Phương đông một vùng trắng bạc, bỗng nhiên nơi xa truyền đến hai tiếng ngựa hí. Tô Chuyết giật mình, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy có hai con ngựa nhanh chóng chạy tới. Hai người trên ngựa đều đầu trọc như nhau, nguyên lai là tứ Kim Cương!

Tô Chuyết yên lòng. Hai người kia chạy đến gần, thấy Vệ Tú, bỗng nhiên lăn xuống yên ngựa, lên tiếng khóc lớn.

Vệ Tú thấy máu tươi dính đầy người họ, chỉ còn lại hai người, trong lòng bừng tỉnh hiểu được, “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Chuyết cảm thấy buồn bả, hết thảy đều bởi mình mà ra. Bất quá bây giờ không phải thời điểm tự trách, nơi đây vẫn còn cực kỳ nguy hiểm. Y nhìn xem hai vị kim cương, hạ quyết tâm, nói:

– Vệ Tú, bây giờ đại quân Liêu quốc chắc chắn đã phong tỏa cửa khẩu, thề phải bắt bằng được chúng ta. Phía nam và phía đông cũng không an toàn…

Vệ Tú nói khẽ:

– Vậy phải làm sao đây?

Tô Chuyết nói:

– Hai kim cương cưỡi khoái mã, một đường hướng nam. Công phu hai người không kém, binh sĩ bình thường không ngăn được hai người. Chỉ cần đi về phía nam trăm dặm, chạy vào biên giới Đại Tống thì sẽ an toàn. Ta và Vệ Tú đi thẳng về phía Tây, vòng sang Tây Hạ! Tiêu Thiên Đình nhất định sẽ không nghĩ tới!

(Trác châu phong vân xong, bắt đầu từ ngày mai đổi mới quyển Đại Mạc Cô Thành. Tô Chuyết có thể chạy thoát hay không? Vệ Tú có thể bình yên vô sự được không? Một đường hướng tây, tiến vào thảo nguyên sa mạc mênh mông, sẽ gặp được chuyện mạo hiểm kích thích nào? Kính xin chú ý!)

(chưa xong còn tiếp.)