Quyển 14 - Chương 1: Kim Đao tiêu cục

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy ngày nay là thời gian mà Trình Minh Độ vui vẻ nhất. Ông ta bưng ấm trà tử sa trên tay, đứng dưới mặt tấm bảng có bốn chữ to màu vàng: Kim Đao Tiêu Cục, nhìn xem người đến người đi trên phố xá. Mỗi người đi qua nơi đây đều sẽ không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn. Mấy hạ nhân đang giăng đèn kết hoa, sắp xếp mọi thứ.

Ngày mai là đại thọ năm mươi của Trình Minh Độ. Năm mươi đã là tuổi biết mệnh trời, nên liều đã liều mạng, nên kiếm chác cũng đã kiếm được rồi. Ngẫm lại tầm mười năm trước, lúc ấy mình đã gần đến tứ tuần, thế nhưng như cũ chẳng làm nên trò trống gì, vẫn là một tên vũ phu chỉ biết chơi đùa đại đao. Đến nay nhân duyên gặp gỡ, kiếm được gia nghiệp lớn thế này, còn có gì không vừa lòng nữa chứ?

Đương nhiên, đại thọ năm mươi không phải là việc vui duy nhất của ông ta. Việc vui thứ hai cũng là vào ngày mai. Con trai độc nhất của ông ta, Trình Hàm sắp đính hôn cùng một vị cô nương họ Lý. Dựa vào thế lực Kim Đao tiêu cục hiện giờ, có không ít võ Lâm thế gia đều phái người tới làm mai, hi vọng cùng Trình Minh Độ kết làm Tần Tấn chi hảo ( ý là hai nhà liên hôn). Mà Trình Minh Độ lại một mực hi vọng con của mình có thể lấy được vị cô nương họ Lý đó. Cô nương này cũng không phải là dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, cũng không phải là hậu nhân danh môn. Thế nhưng ai bảo họ của nàng rất tốt đây? Ở vùng đất Giang Châu, từ trước đến nay họ Lý đều không thể khinh thường.

Có lẽ người ngoài không biết rõ vị cô nương đó, nhưng Trình Minh Độ lại biết rõ trong lòng, biết rõ cô ta và người nhà đó đích xác có quan hệ thân thích, thế nên mới chịu việc hôn sự này. Nguyên do trong đó không thể nói cho người ngoài. Mà chuyện vui thứ ba không những không thể nói cho người khác, ngay cả khi nói mớ cũng tuyệt không thể nói ra miệng. Đó là chuyến đi đến núi Ngọc Tứ lần này, mặc dù nói là không đạt được mục tiêu dự định, nhưng cũng xác thực rằng cái gọi là danh sách giang hồ đích xác đã còn không tồn tại!

Mặc dù còn có một Tô Chuyết biết rõ tên người trong đó, thậm chí có thể gọi mình ra trước công chúng. Nhưng Tô Chuyết sống chết cũng không chịu để người khác đạt được bản danh sách đó, nói gì mà mang đến võ lâm phân tranh. Nếu hắn đã nói vậy thì cũng cần sợ hãi nữa. Bởi vì Tô Chuyết thật ngốc, cầm vũ khí lợi hại như thế trong tay mà lại không chịu dùng. Có thể ngốc đến độ đối đầu với Vệ Tiềm, kết quả suýt nữa mất cả mạng, người như thế có gì phải sợ chứ?

Kỳ thật năm đó nếu không phải do lũ trộm cướp Tứ Hải Minh, nói không chừng Vệ hầu gia đã thành tựu bá nghiệp, bầu trời cũng đã thay đổi. Mà bản thân nói không chừng cũng đã chia đất phong vương… Trình Minh Độ vội vàng lắc đầu, bài trừ ý nghĩ dọa người trong đầu. Kỳ thật như bây giờ đã nên thỏa mãn rồi! Biết thỏa mãn thì mới thấy được hạnh phúc. Trình Minh Độ cứ thế không một lời mà cười ha hả, tự suy nghĩ tâm tư. Nếu như có người hỏi ông ta vì sao lại cười, ông ta cũng chỉ lắc đầu không chịu nói.

Khách khứa lục tục kéo đến, lễ vật đều có kiệu phu riêng biệt khiêng lên đưa vào viện tử. Trình Minh Độ cũng bắt đầu bận rộn, khắp nơi ứng phó khách nhân. Đương nhiên ông ta càng bận rộn thì càng vui vẻ, bất tri bất giác đã đến tiệc tối ngày thứ hai. Nặc đại tiêu cục, xếp bảy tám chục bàn. Đông viện đều là quan lại và nhân vật có mặt mũi trên địa giới Giang Châu. Mà Tây viện đều là bằng hữu của Trình Minh Độ trên giang hồ. Thực ra nói là bằng hữu, nhiều người ngay cả tên chữ cũng không gọi được, chỉ là ngưỡng mộ danh tiếng Kim Đao tiêu cục mà tới.

Hai viện tử mặc dù thông nhau, chỉ cách nhau một bức tường và một nguyệt môn. Nhưng người của hai bên cả đời không qua lại với nhau. Đông viện không thích nhân vật giang hồ thô lỗ ở Tây viện, Tây viện cũng chê bai Đông viện cổ hủ làm ra vẻ. Trình Minh Độ không thể sơ suất hai bên, bưng chén rượu chạy qua lại. Một hồi không ngừng nói chút lời nịnh nọt, một hồi lại phải nói đến hào khí vượt mây, quả thực là mệt nhọc.

Mới đầu ông ta còn mang theo Trình Hàm cùng đi để chia sẻ cho mình một chút, cũng coi như mang theo hậu bối biết thêm kiến thức. Nhưng mà chỉ một lúc sau Trình Hàm liền lấy cớ chạy trốn đến một bàn tràn đầy giang hồ hào khách, chén lớn uống rượu, thỉnh thoảng oẳn tù tì đoán lệnh, thật là sung sướng. Trình Minh Độ nhìn người ở bàn đó, đều là một số kẻ lang thang không ra gì, không khỏi nhíu mày lắc đầu.

Trước cửa tiêu cục phóng lên một chuỗi pháo trúc, đùng đùng bùm bùm, đinh tai nhức óc. Đúng lúc này, một thanh niên mặc áo vải trắng từ con đường đối diện đi tới. Hắn đứng ở giữa đường, chờ một vòng pháo bắn xong rồi mới đi đến cổng tiêu cục. Quản gia Trình phủ đứng ở cửa ra vào cười nói:

– Vị công tử này xưng hô thế nào?

Vẻ mặt thanh niên lạnh như băng, không có biểu tình gì, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng, dường như không mang theo một chút tình cảm nào. Hắn nói:

– Trình Minh Độ đâu?

Quản gia có chút kỳ quái, người này mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà sao lại gọi thẳng tục danh lão gia? Hắn lại hỏi:

– Xin hỏi vị công tử này, công tử có thiệp mời sao?

Thanh niên vẫn như cũ lạnh như băng nói:

– Trình Minh Độ đâu?

Rốt cục quản gia có chút không vui, hóa ra kẻ này không phải đến chúc thọ mà là đến tìm phiền toái. Hai tay hắn chống nạnh, trừng mắt cả giận nói:

– Tên tiểu tử này, từ đâu tới? Dám đến Kim Đao tiêu cục giương oai à? Không xem thử coi đây là đâu!

Thanh niên hoàn toàn không để ý tới, vẫn là một câu kia:

– Ngươi không phải là Trình Minh Độ, Trình Minh Độ ở đâu?

Cuối cùng quản gia giận dữ, quát:

– Cút mau cút mau! Bằng không thì cho ngươi đẹp mắt!

Nói xong đưa tay đẩy mạnh ngực thanh niên.

Tiếng quát của quản gia không nhỏ, trong viện đã có mấy người nghe thấy. Rất nhiều người kinh ngạc nhìn về phía cổng thì thấy thân thể hơi mập của quản gia đụng vỡ cửa chính nửa đậy, hung hăng ngã trên mặt đất. Đám người nhịn không được buông xuống cốc chén đang nâng, muốn nhìn xem đến cùng là chuyện gì. Đám tử thủ (*) của tiêu cục đều ngồi ở bàn cạnh cửa, thấy tình hình này, bước lên trước đỡ quản gia dậy, hỏi:

(*) Đám tử thủ: tùy tùng áp tiêu

– Lão quản gia, có chuyện gì!

Quản gia ngã đến thất điên bát đảo, nói không ra lời, chỉ đưa tay chỉ ra cổng. Thanh niên kia không bị ai chặn đường, đã bước vào cửa chính, vươn người đứng thẳng. Đám người tiêu cục nhất thời minh bạch, vén tay áo muốn tiến lên. Chợt nghe một tiếng hét lớn:

– Chờ chút!

Đám người quay đầu, nguyên lai là tiếng kêu của Trình Minh Độ. Ông ta thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân thanh niên trước cửa, biết rằng nếu như hôm nay đánh nhau, chỉ sợ sẽ hỏng việc vui, đành phải mở miệng quát bảo ngưng lại. Ông ta liếc mắt dò xét trên dưới thanh niên này, chỉ cảm thấy hết sức lạ lẫm, căn bản không quen. Ông ta nhìn về phía mấy lão nhân võ lâm bên cạnh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Những người kia cũng nhíu mày lắc đầu.

Lúc này Trình Minh Độ mới thoáng yên tâm, hiển nhiên kẻ này không phải là đệ tử của danh môn đại phái giang hồ nào, vậy thì sẽ không đắc tội với người ta. Ông ta hỏi:

– Vị bằng hữu này, là ngươi xuất thủ đánh quản gia của ta hả?

Giọng điệu của thanh niên kia không thay đổi, nói:

– Ta không xuất thủ đánh hắn! Là hắn đến đẩy ta, ngược lại tự ngã văng ra ngoài!

Trình Minh Độ âm thầm để tâm, quản gia của mình cũng biết chút quyền cước, lại bị kẻ này phản chấn ngã sấp xuống, xem ra kẻ này cũng có bản lĩnh. Ông ta tận lực thả chậm ngữ khí, nói:

– Bằng hữu tới tìm ai?

Thanh niên lại hỏi ngược lại:

– Cục chủ của Kim Đao tiêu cục là Trình Minh Độ?

Trình Minh Độ sững sờ, như cũ gật đầu, đáp:

– Không sai!

Thanh niên lại hỏi:

– Ngươi là Trình Minh Độ ư?

– Không sai!

Trình Minh Độ vẫn như cũ nén tính khí mà trả lời. Người ngoài cũng bắt đầu nói thầm, không ngờ Trình Minh Độ hàm dưỡng tốt đến thế, đối mặt với câu hỏi vô lễ của một tên tiểu bối, thế mà từ đầu đến cuối vẫn không tức giận. Chỉ có Trình Minh Độ biết, việc làm ăn tiêu cục, mấu chốt không ở chỗ công phu tốt, mà là không thể đắc tội người ta, đi tới đâu cũng có người chiếu ứng. Như thế mới có thể bình yên vô sự.

Thanh niên nói:

– Nếu ngươi là Trình Minh Độ thì dễ làm. Kim Đao tiêu cục các ngươi còn tiếp tiêu không?

Trình Minh Độ mỉm cười, nói:

– Thế nào? Ngươi muốn gửi tiêu?

Giọng điệu lại xem thường, cho rằng kẻ này cố ý đến làm trò cười.

Thanh niên lại nói:

– Không sai! Ta muốn gửi tiêu, chỉ là không biết các ngươi có dám tiếp hay không!