Quyển 11 - Chương 5: Quần hùng đông đủ

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Chuyết không khỏi đứng dậy đến gần nhìn kỹ, mấy bức tranh này đều không quan hệ đến tranh vẽ Chung Quỳ bắt quỷ của danh gia tiền triều Ngô Đạo Tử. Được vẽ trên bức tranh không phải là hình tượng Chung Quỳ uy mãnh, ngược lại hình tượng mỗi bức được tô đậm nổi bật, kỹ càng vô cùng.

Hết thảy có bảy bức tranh, trên mỗi một bức đều có một ác quỷ chết thảm. Hoặc là ruột xuyên bụng nát, hoặc là vạn tiễn xuyên tâm, hoặc là đầu lâu bị chặt, hoặc là bị lửa thiêu sống. Nhìn mấy tấm, Tô Chuyết đã có chút hãi hùng khiếp vía, hít vào một ngụm khí lạnh.

– Sao trong phòng lão hòa thượng lại có thứ này?

Y nhịn không được nghĩ thầm. Hoài Thiện màu vẽ là nhất tuyệt, Tô Chuyết biết đến. Bất quá lúc trước y chỉ nghe Hoài Thiện và Quỷ Ẩn tán gẫu có nói qua, những năm nay chưa bao giờ từng thấy lão hòa thượng động bút vẽ. Mấy bức tranh này không có kí tên, cũng không giống thủ bút danh gia, treo ở chỗ này, chắc hẳn được vẽ từ tay của Hoài Thiện.

Làm sao lão hòa thượng lại vẽ bức tranh thế này? Hơn nữa bức tranh còn treo trên tường trước giường nằm, sinh hoạt thường ngày luôn có thể nhìn thấy. Tô Chuyết quả thật khó có thể tưởng tượng được tình hình mỗi ngày phải thấy những ác quỷ đó.

Trong lúc nhất thời, y chỉ cảm thấy căn phòng bỗng nhiên trở nên âm trầm kinh khủng. Càng yên tĩnh, thì càng khiến cho lòng người sinh nỗi bất an. Sống lưng Tô Chuyết phát lạnh, nhịn không được liếc mắt nhìn hướng sau lưng, tin chắc rằng sau lưng không có ai khác. Lại qua một khắc, y rốt cục đã không chịu nổi nữa, nghĩ thầm, có rảnh nhất định phải hỏi Hoài Thiện cho rõ. Rồi vội vàng mở cửa ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đã tập trung đến trên quảng trường trước Đại Hùng bảo điện. Tô Chuyết theo tiếng mà đi, từ xa trông thấy trên đất trống rộng lớn đã đầy ắp người, có chừng mấy trăm. Chỉ có phía trước bày biện mười mấy cái ghế dựa, cung cấp chỗ ngồi cho mấy vị chưởng môn bang chủ và lão nhân đức cao vọng trọng. Những người khác chỉ có thể ngồi trên mặt đất. Trên sân đám người châu đầu ghé tai, có chút ồn ào. Vệ Tiềm an vị bên cạnh Hoài Thiện, chốc chốc lại trò chuyện với mấy người hai câu, khí độ phi phàm.

Tô Chuyết vừa tìm được nơi hẻo lánh ngồi xuống, chỉ thấy một đại hán khôi ngô từ trên chỗ ngồi đứng dậy, quát với quần hùng:

– Im lặng!

Một tiếng hô này rất có uy thế, mọi người bị làm cho chấn động, đều không nói, có rất nhiều người nhận ra đại hán này chính là chưởng môn phái Thái Sơn Mã Độ.

Mã Độ hài lòng gật đầu, quay đầu nói với Hoài Thiện:

– Phương trượng đại sư, chúng ta nhiều người như vậy vì chuyện của Thiếu Lâm mà chạy đến nơi đây, dù sao ngài cũng nên ra mặt nói đôi câu chứ?

Hoài Thiện nhìn hai bên một chút, nhẹ gật đầu với mấy ông lão, đứng dậy chắp tay trước ngực, làm một Phật lễ với tất cả mọi người, mở miệng nói:

– Các vị bằng hữu trên giang hồ, nhận được các vị quan tâm, không ngại ngàn dặm mà đến Thiếu Lâm. Bần tăng ở đây, xin nói lời cảm tạ!

Vừa nói vừa thi lễ một cái.

Rất nhiều người vội hoàn lễ, trong miệng nói không dám nhận, không dám nhận. Hoài Thiện chờ đám người yên tĩnh, nói tiếp:

– Ngày trước đúng là có ai nhàm chán để lại bức thư cho ta, nói rằng ngày mai muốn đến nhà bái phỏng. Bần tăng vốn không muốn huy động nhân lực, kinh động võ lâm, bởi vậy cũng không thông tri các vị đồng đạo…

Lão còn chưa dứt lời, Vệ Tiềm bỗng nhiên đứng lên nói:

– Phương trượng đại sư nói lời này cũng khách khí rồi. Có người dám can đảm khiêu khích Thiếu Lâm, đâu chẳng phải là không thèm đem võ lâm chính đạo chúng ta vào mắt? Nếu không cho lũ yêu ma tiểu nhân đó xem một chút nhan sắc, chẳng phải là để đối phương coi thường rồi ư?

Hắn vừa dứt lời, đám người ngồi dưới đất bộc phát ra một tiếng khen hay. Hoài Thiện có chút ngượng ngùng, nghĩ không ra tiếng hô Vệ Tiềm lại cao đến thế, trong lúc nhất thời để cho người ta có loại ảo giác, cơ hồ toàn bộ võ lâm đều vì hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bất quá Hoài Thiện là cao tăng xuất thế, không để vào mắt những hư danh đó, đối với việc này chỉ mỉm cười giữ im lặng. Mà mấy chưởng môn khác đang ngồi thì mặt lộ nụ cười lạnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Người ngoài còn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ nghe một chuỗi tiếng cười như vang lên như chuông bạc. Tô Chuyết giật mình, tiếp theo nở nụ cười, nghĩ không ra nàng đến rồi! Quả nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Linh Lung ngồi thẳng trên một cái ghế ở trước mặt người khác, lên tiếng cười không ngừng. Ở sau lưng nàng, rõ ràng là quần đạo Tứ Hải Minh, có chút người Tô Chuyết đã gặp qua. Rất nhiều người không biết Yến Linh Lung đang cười điều gì, chẳng qua cảm thấy minh chủ nhà mình cười thì cũng cười theo, tình cảnh nhiên có chút buồn cười.

Sắc mặt Vệ Tiềm hơi đổi, nhưng vẫn không thay đổi phong phạm, trầm giọng nói:

– Là người phương nào? Một con nhóc trẻ tuổi, thế mà dám ngồi ngang hàng cùng nhiều võ lâm tiền bối ở đây sao?

– Vệ hầu gia nói lời đó có chút làm cho người ta khó hiểu, bọn họ là chưởng môn bang chủ, ta cũng là bang chủ một bang, vì sao bọn hắn ngồi được, còn ta ngồi không được?

Yến Linh Lung cười nói.

Vẻ mặt Vệ Thắng âm trầm, đứng sau lưng Vệ Tiềm, lúc này bước lên phía trước nói thầm vài câu, nói cho ông ta biết thân phận của Yến Linh Lung. Vệ Tiềm cười nói:

– Ta tưởng là ai, nguyên lai là Yến minh chủ của Tứ Hải Minh! Nghĩ không ra một lũ giặc cướp thế mà bây giờ cũng dám leo lên đầu võ lâm chính đạo chúng ta!

Sắc mặt của Quần đạo Tứ Hải Minh có vẻ giận dữ, nhưng Yến Linh Lung như cũ cười hì hì. Từ việc Hoàng Hà vỡ vào giữa hè năm trước đến nay, Tứ Hải Minh dựa vào hành động ở Lịch Thành, cấp tốc tích lũy uy vọng trên giang hồ. Yến Linh Lung rèn sắt khi còn nóng, thanh danh Tứ Hải Minh càng lúc càng lớn. Nguyên bản lấy hàm dưỡng và lòng dạ của Vệ Tiềm, tuyệt đối không đến mức trở mặt với Tứ Hải Minh ở trước mặt mọi người. Thế nhưng ông ta tức giận vì bị Yến Linh Lung châm chọc, thù mới thù cũ, để ông ta hận Yến Linh Lung đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Hoài Thiện lại có nụ cười trên mặt, lão có chút tán thưởng sở tác sở vi của Yến Linh Lung ở Lịch Thành, bởi vậy phá lệ tặng cho bọn họ một chỗ ngồi, đủ để thấy địa vị Tứ Hải Minh xưa đâu bằng nay.

Yến Linh Lung cười nói:

– Vệ hầu gia cần gì tức giận? Tứ Hải Minh ta trộm cũng có đạo, sao mà lũ trộm cướp bình thường có thể sánh được? Ngược lại Hầu gia nói câu nào cũng không rời võ lâm chính đạo, chuyện của riêng Thiếu Lâm mà cũng muốn xen vào, chẳng lẽ Hầu gia đã là võ lâm minh chủ rồi?

Trên mặt Vệ Tiềm âm tình bất định, muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy thân phận của mình cỡ này, thế mà đấu võ mồm cùng một tiểu cô nương trước mặt mọi người, thực sự là mất thân phận. Hắn nặng nề hừ một tiếng, lần nữa ngồi xuống. Quần đạo Tứ Hải Minh lần đầu chứng kiến tình cảnh lớn như thế, thấy Vệ Tiềm thế mà không có lời nào để nói, cho rằng Yến Linh Lung thắng cuộc, không kìm được vui mừng, lớn tiếng khen hay.

Đường đường một cái đại hội võ lâm, lại bị một lũ ô hợp quấy phá đến loạn thất bát tao. Tô Chuyết không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm, có nhóm người này quấy rối, cũng là một chuyện lý thú. Hoài Thiện thấy tràng diện có chút hỗn loạn, đưa tay ra hiệu đám người im lặng. Người của Tứ Hải Minh ngược lại có chút kính trọng lão hòa thượng, đều ngậm miệng không nói.

Hoài Thiện nói:

– Các vị võ lâm đồng đạo, mặc dù chuyện này là chuyện riêng của Thiếu Lâm. Nhưng mọi người tới đây, cũng là một khối chân tâm khẩn thiết, sao bần tăng có thể cự tuyệt người ngàn dặm được? Không bằng như vậy, hai ngày này mọi người ở lại trong chùa, chờ đến ngày 15 tháng 3, cùng nhau nhìn xem thử nhân vật thần bí đó đến cùng là ai!

– Tốt!

Quần hùng lớn tiếng khen hay, không ai dị nghị.

Tiếng la vừa dứt, có một người vượt qua đám người, đứng trên quảng trường thi lễ với chưởng môn của các môn cái phái, nói ra:

– Phương trượng đại sư, các vị chưởng môn, tiểu đệ là Tiêu Tứ Phương, thẹn làm Thiểm Nam môn chủ Phi Ưng môn, có lời không biết nên nói hay không?

Phi Ưng môn không phải môn phái gì lớn, bởi vậy hắn không có chỗ ngồi. Bất quá hắn muốn nói chuyện, đương nhiên sẽ không có người nào phản đối. Tiêu Tứ Phương ôm quyền nói:

– Vừa rồi Yến minh chủ nói đến võ lâm minh chủ, để kẻ hèn nảy sinh ra một ý nghĩ. Nhớ năm đó Đại Đường thịnh thế, võ lâm phồn thịnh, cách mỗi mười năm thì sẽ tuyển chọn minh chủ võ lâm, thống ngự giang hồ, quy phạm trật tự. Sau đó Hoàng Sào loạn lạc, Chu Ôn diệt Đường, thiên hạ đại loạn. Võ lâm cũng hỗn loạn, không còn minh chủ chế ước. Khiến Ma giáo phía bắc xâm lấn quy mô, đảo ngược đất trời. Đến nay Đại Tống ta hưng thịnh, thịnh thế thanh bình. Ta nghĩ, võ lâm chính đạo chúng ta cũng nên lặp lại thể chế cũ, tuyển ra một võ lâm minh chủ, cũng là để cho võ lâm chính đạo phát triển lớn mạnh thật tốt!

Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên:

– Nguyên lai ý định thật sự của võ lâm đại hội là đấy!

(chưa xong còn tiếp.)