Quyển 14 - Chương 8: Dụ rắn rời hang

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rời khỏi nhà Ngụy Chu Lễ, Tần Lôi vẫn không hiểu ra sao, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Từ trên xuống dưới mười mấy miệng người nhà họ Ngụy, tất cả đều hỏi qua. Đêm hôm đó căn bản không thấy có người nào tới thăm. Vậy người này đến cùng là ai, vì sao phải bức tử Ngụy Chu Lễ?

Tần Lôi nhìn về phía Lý Hoành, Lý Hoành vội vàng lắc đầu, biểu thị mình không nghĩ ra. Tần Lôi lại nhìn về phía Tô Chuyết, trong lòng Tô Chuyết tuy rằng đã có chút manh mối, nhưng cũng không tiện nhiều lời. Y ngắm xem sắc trời, nói:

– Thừa dịp trời còn sáng, ta muốn làm ít chuyện, đi trước!

Nói xong không đợi Tần Lôi mở miệng đã vội vã rời đi.

Tần Lôi muốn ngăn, tiếc rằng Tô Chuyết di chuyển nhanh chóng, chỉ chần chờ một lát, Tô Chuyết đã đi xa rồi. Ông ta thở dài một hơi, khẽ nói:

– Sao mới làm được nửa chuyện mà đã đi rồi?

Rồi lại nghĩ tới bản án của Ngụy Chu Lễ, bỗng cảm thấy đau đầu, chán nản nói:

– Thật sự là một đợt sóng chưa yên thì đợt khác lại lên! Chuyện ngân phiếu còn chưa có tin tức, thế nào xuất hiện thêm một vụ án giết người!

Tô Chuyết nấp ở góc đường, chờ hai người Tần Lôi đi xa mới lặng lẽ bước ra, đi về phía một phố xá tưng bừng nơi xa. Thiên Hạ tiền trang có chi nhánh khắp các nơi, Kim Lăng là đất lập nghiệp nên có thêm mấy nhà được mở trải rộng phương hướng toàn thành. Chỉ cần muốn tìm Thiên Hạ tiền trang tồn đổi bạc, căn bản không lo tìm không thấy chỗ.

Hiện giờ đã là buổi chiều gần giờ Thân. Sắp tới cuối thu, trời tối rất sớm. Lúc này rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu đóng cửa đóng cửa. Tô Chuyết đi vào một nhà Thiên Hạ tiền trang, trông thấy một người người trung niên chưởng quỹ dáng dấp nhỏ gầy đang kêu gọi mấy người giúp việc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa. Chưởng quỹ kia trông thấy có người vào cửa, bước lên phía trước nói:

– Vị tiên sinh này có chuyện gì không?

Tô Chuyết khẽ cười đáp:

– Đến tiền trang còn có chuyện gì nữa? Đương nhiên là đổi bạc rồi!

Chưởng quỹ cười bồi nói:

– Khách quan, giờ này chúng ta đã sắp đóng cửa rồi. Nếu như không vội ngày mai ngài lại đến đi!

Nói xong quay người muốn đi làm việc.

Tô Chuyết biết hắn không chịu vì một vụ buôn bán nhỏ mà rườm rà, liền nói:

– Ta muốn đổi hai trăm lạng bạc ròng!

Hai trăm lượng không phải là số lượng nhỏ, không có mấy người có thể tùy tiện lấy ra. Chỉ là khấu trừ cũng có thể kiếm được mười lượng bạc rồi.

Quả nhiên chưởng quỹ thay đổi sắc mặt, quay người cười nói:

– Vị khách quan này xin mời ngồi, để chúng ta lấy bạc cho ngài. Còn xin khách quan đưa ngân phiếu cho tiểu nhân!

Tô Chuyết ngồi xuống rồi mới lấy ra hai tấm ngân phiếu từ trong ngực. Hai tấm ngân phiếu này chính là tiền mà Chu Quý ở thôn Bách Lý cho cha mẹ tiểu đậu tử để trấn an. Chưởng quỹ vừa phân phó người giúp việc pha trà, vừa tiếp nhận ngân phiếu, trong miệng hỏi:

– Tiểu nhân là Tiền Thông, là chưởng quỹ của nhà tiền trang này, không biết tôn tính đại danh khách quan?

Tô Chuyết cười đáp:

– Ta họ Tô.

Tiền Thông cung kính hô một tiếng:

– Hóa ra là Tô tiên sinh!

Hai mắt thì nhìn ngân phiếu.

Tô Chuyết bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp trà, nhưng ánh mắt một mực liếc nhìn Tiền Thông. Chỉ thấy Tiền Thông nhìn ngân phiếu một hồi, sắc mặt đột ngột biến đổi. Hồi lâu mới nói:

– Tô tiên sinh, xin ngài đợi chút, bên trong tiền trang của ta hiện tại chỉ sợ còn chưa có hai trăm lạng bạc ròng. Ngài biết đó, gần nhất không có nhiều người đổi bạc, bên trong tiền trang cũng không có nhiều bạc như vậy. Để tiểu nhân phái người đến một nhà khác lấy bạc! Chỉ cách hai con đường thôi, rất nhanh!

Tô Chuyết “À” một tiếng, chỉ thấy Tiền Thông nói thầm mấy câu bên tai một người giúp việc, người giúp việc kia liền bước nhanh ra khỏi tiền trang. Tiền Thông ngồi bên cạnh bồi tiếp Tô Chuyết. Tô Chuyết cũng bất động thanh sắc, đặt chén trà xuống, khen:

– Tiền lão bản thật không đơn giản, thế mà mở một nhà tiền trang lớn như vậy, hẳn cũng là eo quấn bạc triệu chứ!

Tiền Thông cười bồi nói:

– Tô tiên sinh quá khen, tiểu nhân đâu phải là lão bản gì, chẳng qua chỉ là một người giúp việc trông tiệm mà thôi! Tiền trang này chính là sản nghiệp của Chu Quý Chu lão bản, không phải của tiểu nhân. Ta mới tò mò, người như Tô tiên sinh một lần có thể lấy ra hai trăm lượng, nhất định cũng không phải là nhân vật bình thường, chắc hẳn nhất định nhận biết Chu lão bản chứ?

Lúc hắn nói chuyện, con mắt nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra một chút manh mối. Nhưng mà nhìn hồi lâu, Tô Chuyết vẫn chỉ cười nhạt sâu xa khó hiểu. Đương nhiên là Tô Chuyết biết Tiền Thông đang thử thăm dò mình, cười nói:

– Tiếu Diện Phật Chu lão bản, đương nhiên là ta nhận ra rồi! Hóa ra nơi này chính là tiền trang của ông ta! Trách không được, trách không được… Nhưng mà gần nhất ta nghe được tin dữ, hình như Chu lão bản bất hạnh gặp nạn, ngay cả trợ thủ của ông ta là Ngụy chưởng quỹ cũng tự vẫn bỏ mình. Mà sao tiền trang này lại không bị ảnh hưởng chút nào nhỉ?

Tiền Thông khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tô Chuyết hỏi điều này. Hắn ấp úng nói:

– Đương nhiên là chuyện làm ăn không làm không được…

Khóe miệng Tô Chuyết cười lạnh, nói:

– Nói không sai, chẳng qua ta lại cho rằng, Chu lão bản an bài chu đáo, cho dù gặp chuyện không may thì cũng có người chăm chút quản lý công việc làm ăn đâu ra đấy, quả thật là không đơn giản!

Thái dương Tiền Thông chảy xuống mấy giọt mồ hôi, cười làm lành nói:

– Đúng vậy đúng vậy…

Hắn không tìm được đề tài trò chuyện, đành phải cúi xuống uống trà.

Đợi một hồi, người giúp việc vừa ra ngoài kia quả nhiên ôm một túi bạc trở về. Tiền Thông vội vàng đứng dậy tiến lên tiếp nhận bạc, lại thấp giọng nói mấy câu với người giúp việc kia. Dương như hắn sợ Tô Chuyết nghe thấy, cố ý hạ giọng, cản trở tầm mắt Tô Chuyết.

Mặc dù Tô Chuyết không nhìn thấy biểu lộ của hai người, nhưng lúc này có huyền công trên thân, nhĩ lực kinh người. Lời nói của hai người mỗi chữ mỗi câu đều lọt vào tai Tô Chuyết. Chỉ nghe Tiền Thông hỏi:

– Có nói gì không?

Giúp việc kia đáp:

– Không nói gì, chỉ sai chúng ta thăm dò kỹ.

Tiền Thông gật đầu, liền quay người cười bồi, giao bạc vào tay Tô Chuyết. Tuy rằng Tô Chuyết nghe thấy hai người đối thoại, lại như đoán mò vậy, hoàn toàn không nghe hiểu. Y biết Tiền Thông nhất định có lời muốn nói nên cầm bạc giả bộ muốn đi.

Quả nhiên Tiền Thông theo sau lưng, tiễn tới cửa, hành lễ nói:

– Tô tiên sinh, ngài là khách hàng lớn của chúng ta. Không biết lúc nào còn được vinh dự đón tiếp?

Tô Chuyết cười đáp:

– Lúc nào không có bạc đương nhiên sẽ tới chiếu cố sinh ý của Tiền chưởng quỹ!

Tiền Thông có chút không cam tâm, nhưng do dự không biết làm sao mở miệng. Tô Chuyết hỏi:

– Tiền chưởng quỹ có lời gì muốn nói à?

Tiền Thông ấp úng nói:

– Tô tiên sinh, tiểu nhân muốn hỏi, phải chẳng ngài đều gửi bạc ở Thiên Hạ tiền trang?

Tô Chuyết cau mày nói:

– Ông hỏi làm gì?

Tiền Thông đáp:

– À, là như vầy. Nếu như Tô tiên sinh còn có ngân phiếu muốn hối đoái, chúng ta cũng tiện chuẩn bị bạc sớm hơn, miễn cho Tô tiên sinh phải chờ đợi!

Tô Chuyết cười gật đầu, không hề nói gì, trực tiếp rời đi. Tiền Thông đứng ở cổng tiền trang, nhất thời đoán không ra Tô Chuyết có ý gì. Hắn tự nhủ:

– Đến cùng gật đầu là có ý gì? Còn có ngân phiếu cần đổi hay là không có?

Tô Chuyết xách theo túi tiền, sớm đã rẽ vào chỗ ngoặt, nhưng trong lòng đang cười trộm gã Tiền Thông kia nhất định còn đang phỏng đoán mình có ý gì. Bất quá hôm nay y biết được ngân phiếu của Thiên Hạ tiền trang có thể có vấn đề, không khỏi nghĩ đến ngân phiếu trong tay mình. Đó đều là từ Chu Quý có được, không biết sẽ có vấn đề hay không. Mà đêm nay có vẻ chiêu dụ rắn rời hang này cũng thu hoạch không nhỏ. Tối thiểu nhìn ra phía sau Thiên Hạ tiền trang nhất định còn có người đang cầm lái!

Y vừa đi vừa trầm tư, bước vào một đầu hẻm nhỏ. Thình lình phía trước tối sầm lại, Tô Chuyết mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy trong hẻm nhỏ cũng không có người khác. Phía trước có một người khoanh tay ôm ngực, vừa vặn ngăn lại đường đi. Quay lại nhìn cũng có một người đã chặn con đường lúc đi vào!