Q.19 - Chương 31: Hiệp dùng võ phạm cấm

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lần ám sát thứ hai?

Tô Chuyết gật đầu nói:

– Chính là trận rối loạn phát sinh ở trên đường vào hai ngày trước! Nhắc đến việc này thì không thể không nhắc đến Tứ Hải Minh. Trận ám sát đấy chính là người của Tứ Hải Minh làm!

Yến Linh Lung sững sờ, mờ mịt nói:

– Ta chưa hề phái người đi giết ngươi! Khi đó mặc dù ta hết sức chán ghét ngươi… Nhưng cũng sẽ không hạ thủ giết ngươi!

Tô Chuyết cười nói:

– Dĩ nhiên ta biết không phải là ngươi. Nhưng ngươi chớ có quên, ngươi đã sớm không còn là minh chủ của Tứ Hải Minh rồi!

Lông mày Yến Linh Lung hất lên, kinh hô:

– Thương Trình? Chẳng lẽ hắn…

Tô Chuyết nói:

– Ngày đó chấp hành ám sát đều có đủ hạng người tam giáo cửu lưu, trừ Tứ Hải Minh ra, ta không đoán được là còn có bang phái nào sẽ thu nhận nhiều kỳ nhân nghĩa sĩ như vậy. Lúc ấy ta đoán Thương minh chủ chắc là có tâm diệt trừ ta vì Hoa Bình, nhưng cũng hoặc nhiều hoặc ít là có chút cấu kết với Phương bộ đầu! Bởi vì người biết ta đi vào thành Triêu Dương chỉ có Phương Bạch Thạch mà thôi!

Phương Bạch Thạch cả giận nói:

– Nói bậy!

Tô Chuyết cười lạnh nói:

– Nếu muốn không ai biết trừ phi mình đừng làm. Trên đường đi ta đã tận lực che giấu hành tung, nhưng vừa đến thành Triêu Dương liền lọt vào truy sát, nếu ngươi không mật báo cho Tứ Hải Minh thì còn ai vào đây? Mặc dù ngươi công khai cùng ta tách ra, kỳ thực vẫn đang âm thầm xem ta bị ám sát. Đương nhiên cũng trông thấy một màn Phượng lão bản lái xe cứu ta. Từ lúc đó ngươi đoán được Phượng lão bản chính là người của Vọng Nguyệt Lâu. Thế là ngươi liền muốn biết được bí mật của Vọng Nguyệt Lâu từ trong miệng Phượng lão bản…

Lúc này Tiểu Hoàn giật mình, chỉ tay vào Phương Bạch Thạch, run giọng nói:

– Là ngươi sát hại Phượng tỷ tỷ!

Phương Bạch Thạch xoay đầu sang một bên, cả giận nói:

– Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì!

Tô Chuyết cười lạnh nói:

– Kỳ thật thời điểm ta gặp được Phượng lão bản liền đã suy đoán nàng vì sao muốn đến thành Triêu Dương. Mà khi ta hỏi việc này thì Phượng lão bản từ đầu đến cuối nói không tỉ mỉ. Thế là ta có lần cho rằng nàng mới là hắc thủ phía sau màn, cũng là nàng bí mật giám thị hành tung của ta, bày ra vụ ám sát ở vùng ngoại ô Tiền Đường, lại muốn mượn tay Tứ Hải Minh để diệt trừ ta. Thẳng đến khi phát hiện thi thể của nàng, ta mới biết là mình sai. Sở dĩ Phượng lão bản đến thành Triêu Dương chính là bởi vì nàng không phải là kẻ muốn hại ta. Nhất định là nàng biết sự tình ở vùng ngoại ô Tiền Đường thế nên mới tới đây. Dĩ nhiên nàng cũng biết nhóm người áo đen kia chính là người của Vọng Nguyệt Lâu, nhưng lại không biết vì sao bọn hắn muốn giết ta. Khả năng duy nhất chính là Vọng Nguyệt Lâu xuất hiện phản đồ. Bởi vậy nàng mới không dám để Cáp Tử lâu truyền đi tin tức này, mà là tự mình đến đây gặp mặt lâu chủ!

Tiểu Hoàn nói:

– Thì ra là như vậy, trách không được Phượng tỷ tỷ từ đầu đến cuối không chịu nói cho ta tình hình thực tế!

Tô Chuyết nói:

– Về sau Phượng lão bản không có nhìn thấy lâu chủ, lại kể tất cả mọi chuyện cho một người khác!

Tiểu Hoàn cả kinh nói:

– Lẽ nào…

Tô Chuyết gật đầu nói:

– Không sai! Phản đồ của Vọng Nguyệt Lâu chính là nàng! Sau khi Phượng lão bản gặp qua người này, liền phát hiện bị bộ khoái theo dõi. Vì nàng không muốn bí mật của Vọng Nguyệt Lâu bại lộ nên mới một mình dẫn dụ bộ khoái. Mà Tiểu Hoàn lọt vào truy sát chính là bởi vì nàng đã nhìn thấy Tô Chuyết chân chính. Nếu như để lại người sống liền có khả năng khiến kế hoạch của bọn hắn thất bại trong gang tấc!

Mã Bình Xuyên nói:

– Hai người huynh đệ của ta cũng bởi vì nguyên nhân này mà chết!

Tô Chuyết gật đầu nói:

– Không sai! Ta đoán, kẻ đuổi theo muốn giết Tiểu Hoàn cùng sát hại Ngưu Hán và Hầu Tiền, đều chính là vị huynh đài áo xanh này hạ thủ đi!

Mã Bình Xuyên trừng mắt nhìn người áo xanh, muốn rách cả mí mắt. Người áo xanh không để ý, ngược lại chỉ cười nhạt.

Tô Chuyết lại nói:

– Về sau Tiểu Hoàn đến tìm ta mới nhặt về được một mạng. Ta nghe nói Phượng lão bản mất tích, rất nhanh liền nghĩ đến đi tìm Phương Bạch Thạch. Ta cố ý để Phương bộ đầu giúp ta tìm người thì đúng là hắn lập tức biết được người mà ta cần tìm chính là ai!

Phương Bạch Thạch mở trừng hai mắt, bỗng nhiên ý thức được sai lầm của mình.

Tô Chuyết cười lạnh nói:

– Ngươi tự cho là thông minh, trực tiếp mang ta tìm được thi thể, muốn để ta hận thù càng sâu với Tứ Hải Minh. Nhưng lại không biết, ngay từ lúc đó ta đã nghi ngờ ngươi rồi!

Yến Linh Lung khó hiểu nói:

– Thế nhưng, xác người phụ nữ kia sao lại xuất hiện trong khách sạn của chúng ta?

Tô Chuyết nói:

– Đây chính là lý do vì sao ta nói, Thương Trình nhất định cấu kết với Phương Bạch Thạch! Nếu như không có Thương Trình làm nội ứng thì làm sao Phương Bạch Thạch có thể bỏ thi thể vào trong khách sạn?

Yến Linh Lung nghiến răng nói:

– Thương Trình tên phản đồ này!

Phương Bạch Thạch cả giận nói:

– Tô Chuyết, hết thảy chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi!

Tô Chuyết nói:

– Ta đã kiểm tra vết thương trên người Phượng lão bản, đó là vết nghiêm hình tra tấn lưu lại. Mà kiểu tra khảo như vậy chỉ có quan phủ quan sai các ngươi mới có thể làm ra! Ta còn để Tiểu Hoàn kiểm tra qua, Phượng lão bản cũng không bị xâm phạm. Nếu như là người của Tứ Hải Minh làm, chỉ sợ sẽ không có chính nhân quân tử như thế chứ?

Phương Bạch Thạch hừ lạnh nói:

– Người đàn bà đó vốn chính là tự sát!

Tiểu Hoàn khóc không ra tiếng:

– Đó là vì Phượng tỷ tỷ không chịu nói ra bí mật Vọng Nguyệt Lâu, chịu không nổi các ngươi tra tấn, không có cách nào nên mới cắn lưỡi! Tên hung thủ giết người!

Nàng nói xong liền muốn tiến lên liều mạng với Phương Bạch Thạch. Tô Chuyết đột nhiên giữ chặt cánh tay của nàng. Hắn biết Tiểu Hoàn tuyệt đối không phải là đối thủ của Phương Bạch Thạch, đương nhiên không hi vọng nàng sẽ hy sinh vô ích.

Tiểu Hoàn khóc ròng nói:

– Tô công tử, công tử kéo ta làm gì? Chẳng lẽ công tử không cho ta báo thù sao?

Tô Chuyết buồn bã nói:

– Tiểu Hoàn, cô phải trân quý tính mệnh của mình. Cô có biết tại sao Phượng lão bản tới đây lại không mang theo người khác mà là muốn dẫn cô theo không?

Tiểu Hoàn khẽ giật mình, mờ mịt lắc đầu.

Tô Chuyết nói:

– Ta nghĩ, thời điểm Phượng lão bản hoài nghi Vọng Nguyệt Lâu xảy ra biến cố, liền ý thức được chuyến này lành ít dữ nhiều. Nàng dẫn theo cô chính là hi vọng vạn nhất nàng có gì bất trắc thì cô có thể kế thừa vị trí của nàng, chỉ huy tốt mấy chục người dưới tay nàng!

Cuối cùng Tiểu Hoàn minh bạch tâm tư của Phượng Kiều Nương, nhất thời kinh ngạc không nói. Nàng nhớ tới bọn tỷ muội ở Tây Tử lâu, chợt cảm thấy gánh nặng trên vai, oán hận trừng mắt nhìn Phương Bạch Thạch, nói:

– Cuối cùng sẽ có một ngày ta đích thân giết ngươi!

Phương Bạch Thạch cười lạnh mấy tiếng. Hắn nhìn xem Tô Chuyết, nói:

– Tô Chuyết, xem ra ta vẫn đánh giá thấp ngươi.

Tô Chuyết cười nói:

– Ngươi không có đánh giá thấp ta, mà là tự coi trọng mình! Làm nhiều chuyện bất nghĩa, trời cũng sẽ không giúp ngươi!

Phương Bạch Thạch cười nói:

– Tô Chuyết, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vọng Nguyệt lâu chủ Vệ Tú là khâm phạm triều đình, Tứ Hải Minh là một bang trộm cướp phạm pháp loạn kỷ cương. Nếu như ngươi thức thời thì nên hợp tác với ta. Chỉ cần hai nhà này đấu đến lưỡng bại câu thương, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi thu thập tàn cuộc. Bắt giữ cả đám bọn chúng giao cho Thánh Thượng xử lý, ngươi và ta chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng!

Yến Linh Lung cả giận:

– Phương Bạch Thạch, năm đó Tứ Hải Minh bọn ta vì chống lại mưu đồ phản nghịch của Vệ Tiềm mà hi sinh bao nhiêu người hả? Thế mà các ngươi bây giờ lại muốn đối phó chúng ta sao?

Hoa Bình thở dài:

– Qua cầu rút ván, có mới nới cũ. Từ xưa đến nay đạo lý đều là như vậy!

Tô Chuyết cũng thở dài, nói:

– Nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm. Phương Bạch Thạch, thì ra đây mới là mệnh lệnh chân chính mà ngươi nhận từ chỗ hoàng đế!

Ở đây đều là võ lâm nhân sĩ, nghe nói Phương Bạch Thạch đại biểu triều đình mà chèn ép giang hồ chính đạo khắp nơi, không nhịn được cảm thấy căm phẫn. Có người cao giọng mắng:

– Triều đình ưng trảo, chúng ta liều mạng với chúng nó!

– Không sai! Bọn chúng chỉ có mười mấy người, chúng ta mỗi người một miếng nước bọn cũng có thể dìm chết chúng!

Cho dù bị quát mắng, Phương Bạch Thạch lại hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, bỗng nhiên cười lạnh nói với Tô Chuyết:

– Tô Chuyết, còn một việc ta cũng không có lừa ngươi. Ngươi còn nhớ rõ ở vùng ngoại ô Tiền Đường, ta nói cho ngươi, ta vừa mới làm xong việc ở Tô Châu. Ngươi có biết ta đi làm việc gì không?

Tô Chuyết đột nhiên giật mình, bật thốt lên:

– Chẳng lẽ…

Phương Bạch Thạch cười nói:

– Không sai! Sự tình Vệ Tú là chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu, ta đương nhiên cũng nghe nói. Vì thế ta liền tra được mẫu thân Vệ Tú vừa lúc ẩn cư ở Tô Châu!

Yến Linh Lung cả kinh nói:

– Họ Phương, ngươi làm gì sư phụ ta?

Phương Bạch Thạch cười nói:

– Tô Chuyết, nếu hôm nay ta không đi được, chỉ sợ các ngươi cả đời cũng dừng hòng gặp lại Diệp Thiều!

(chưa xong còn tiếp.)