Quyển 14 - Chương 23: Đêm dài đằng đẵng

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Chuyết nghe thấy giọng nói này, bỗng cảm giác đau đầu, trong lòng thầm nghĩ ngươi đến rồi ta mới thật sự là có phiền toái lớn. Trong miệng lại cười khổ nói:

– Gặp Vệ lâu chủ dù cho có chuyện phiền lòng gì cũng đều tan thành mây khói!

Bóng người Vệ Tú quả nhiên từ cửa sổ lọt vào, nàng chậm rãi vào cửa, con mắt quan sát trên mặt Tô Chuyết, dường như nhìn thấu tâm tư của y. Nàng giống như cười mà không phải cười, nói:

– Ta thấy Tô tiên sinh gặp được ta thì càng đau đầu hơn!

Tô Chuyết cười đáp:

– Đâu có đâu có, Vệ lâu chủ nói đùa…

Bỗng nhiên sắc mặt Vệ Tú phát lạnh, lạnh lùng nói:

– Tô Chuyết, ngươi bớt cười đùa đi! Có phải món nợ giữa chúng ta nên tính toán cho xong rồi hay không?

– Món nợ gì?

Tô Chuyết ra vẻ không biết.

Lông mày Vệ Tú dựng lên, cả giận nói:

– Tô Chuyết, ngươi đừng tưởng rằng ta thật không dám làm gì ngươi!

Tô Chuyết thấy nàng thật sự tức giận, cũng thu hồi nụ cười, thở dài nói:

– Vệ cô nương, lần này lừa gạt cô thật sự là ta không đúng…

Tô Chuyết nghe giọng điệu của nàng có vẻ còn không nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, hơi chút yên tâm, nói:

– Ta đâu có âm mưu gì?

Vệ Tú buồn bực nói:

– Ngươi đừng hòng giấu diếm! Mấy quyển Lục Đạo Luân Hồi kinh kia rõ ràng ở trên tay ngươi. Mà chuyến hàng của Kim Đao tiêu cục chính là một bản kinh thư. Ngươi đến cùng đang có ý đồ gì?

Tô Chuyết cười đáp:

– Chờ thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ kể cho cô toàn bộ sự kiện trước tiên! Xem như trao đổi, chuyện danh sách giang hồ cứ tính vậy đi. Dù sao bản danh sách kia chỉ chứa trong đầu ta, cho dù cô giết ta cũng không cầm được.

Vệ Tú nhìn chằm chằm ánh mắt có chút giảo hoạt của Tô Chuyết một hồi, trong lòng càng tức giận, bỗng nhiên cười lạnh nói:

– Tô Chuyết, ngươi cho rằng ta không tra ra được sao. Vệ Tú ta cũng không dễ lừa gạt như Phương Bạch Thạch đâu! Ta biết ngươi sẽ không giao danh sách cho ta, bất quá từ nay về sau, phàm là địa phương mà Tô Chuyết ngươi muốn đến, tất nhiên sẽ có người của Vọng Nguyệt lâu thăm hỏi! Phàm là chuyện Tô Chuyết ngươi cần làm, tất nhiên sẽ có người của Vọng Nguyệt lâu từ đó ngăn cản! Hãy đợi đấy!

Nói xong quay đầu bước đi.

Tô Chuyết hít sâu một hơi, nhức đầu không thôi, chỉ sợ sau này chuyện phiền toái sẽ càng ngày càng nhiều. Vệ Tú không biết võ công, chậm rãi đi xa. Tô Chuyết mới thở dài một hơi, cũng bước ra khỏi căn phòng theo.

Lúc này đêm đã khuya, Túy Tiên lâu trải qua một hồi ầm ĩ sớm đã là lầu trống. Một đám cô gái bán rẻ tiếng cười dựa vào lan can mà đứng, lạnh lùng nhìn xem Tô Chuyết rời khỏi cửa chính. Các nàng không dám nói gì, nếu như ánh mắt có thể hại người chỉ sợ Tô Chuyết đã thủng trăm ngàn lỗ rồi. Tô Chuyết thật vất vả bình yên đi ra Túy Tiên lâu, chợt không biết đi con đường nào.

Bản án ngân phiếu giả đè nén trong lòng y, vô cùng nặng nề. Người có liên quan đến bản án này bị giết từng người một, cũng hầu như cắt đứt mọi manh mối. Tô Chuyết đứng ở đầu đường trơ trụi ngọn đèn, cũng không dẫn ngựa, khoanh hai tay lửng thững bước đi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ án mạng phát sinh vừa nãy.

Nguyên bản vụ án bí ẩn lâm vào cục diện bế tắc, bởi vì một chén rượu dường như lại có thêm hi vọng. Tô Chuyết lấy ra chén rượu giấu trong tay áo, tỉ mỉ xem xét tường tận. Vừa rồi y linh cơ khẽ động, so sánh chén rượu với vết thương của thi thể, quả nhiên có chút tương tự. Tô Chuyết đã có thể xác định chính là hung thủ dùng chén rượu làm ám khí ném chết ba người Ngô gia.

Nhưng mà kỳ quái là, hiện trường lại không để lại mảnh vỡ của chén rượu rớt xuống đất. Chẳng lẽ hung thủ còn có thời gian thu thập sạch sẽ hay sao? Tô Chuyết cau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ tràng cảnh hung thủ giết người. Từng luồng suy nghĩ vừa xuất hiện liền bị lật đổ. Đến cuối cùng chỉ còn lại một loại khả năng.

Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, lẩm bẩm nói:

– Trừ phi, hung thủ có thân thủ cực nhanh, có thể tiếp được chén rượu trước khi rơi xuống đất!

Nghĩ đến một tầng này, trong lúc mơ hồ y dường như có chút nhận biết thủ pháp đó, nhưng mà nhất thời lại nhớ không nổi đã gặp qua ở đâu.

Bất quá thân thủ bực này trên giang hồ người có thể làm được đã không nhiều lắm, hơn nữa cũng là một số nhân vật thành danh. Thế nhưng những người đó hình như không có liên quan gì đến Thiên Hạ tiền trang! Tô Chuyết không khỏi thở dài, mặc dù nghĩ ra thủ pháp giết người nhưng vẫn không cách nào giải khai được bí ẩn về thân phận của hung thủ.

Vừa băn khoăn vừa dạo bước đi, bất giác đêm dài sắp hết, chân trời phương đông hiện ra một nét mây hồng. Cuối thu sáng sớm hơi lạnh. Tô Chuyết mặc dù có thần công hộ thể, nhưng tâm thần không tập trung, cũng cảm thấy khí hàn thấm vào cơ thể, nhịn không được mà rùng mình. Lúc này y mới phục hồi lại tinh thần, xoa xoa đôi bàn tay, thầm vận huyền công, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, toàn thân xuất mồ hôi, rốt cục ấm áp.

Bấy giờ Tô Chuyết mới phát hiện mình lửng thững đi loạn, đã không biết đi bao xa rồi. Giương mắt bốn phía, bỗng nhiên phát giác chung quanh có chút quen mắt. Tỉ mỉ nhìn kỹ một vòng, nguyên lai mình đã đi tới chỗ cư trú của người giúp việc chết thảm của Thiên Hạ tiền trang thành đông.

Tô Chuyết đứng trước căn nhà nhỏ, nhìn thấy cửa nhà khép hờ, trên khung cửa đã kết một tầng mạng nhện. Người này một thân một mình chết cũng không có người thân nhặt xác. Tô Chuyết thở dài, chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó Lý Hoành phát hiện thi thể, trong lòng lóe lên linh quang. Y còn nhớ rõ Lý Hoành từng nói, hắn đi tìm hướng nam, mà người giúp việc đi tìm hướng bắc đã phát hiện thi thể.

Dù sao cũng rảnh rỗi, Tô Chuyết dứt khoát theo con đường trước cửa đi vài chục bước về hướng nam, lại nghe thấy một mùi hôi thối, nguyên lai phía trước chính là một nhà xí. Y bóp mũi, trông thấy một người tay cầm giấy súc vội vã chạy vào nhà xí, không lâu liền truyền đến tiếng rên “Hự hự a a”.

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, đang muốn quay lại, chợt trong lòng hơi động, suy nghĩ thông suốt. Y nhíu mày, từ bỏ suy nghĩ trở về, không thèm để ý mùi hôi thối, ngược lại đi về phía nhà xí. Đứng trước nhà vệ sinh, Tô Chuyết vừa tính nhẩm vừa đi mấy bước về hướng nam. Ven đường có một bụi cỏ tranh, Tô Chuyết đột nhiên nhớ tới lòng bàn chân thi thể có dính cỏ xanh, lập tức bước vào bụi cỏ.

Tô Chuyết vào trong bụi cỏ đi thẳng về phía trước, đi hơn hai trăm bước, càng đi càng lệch. Đột nhiên trông thấy đường rãnh nước tản ra mùi vị khác thường. Rất nhiều gia đình đổ nước bẩn vào trong khe làm nước cũng nhiễm đục. Tô Chuyết đẩy bụi cỏ ở mép nước ra, quả nhiên phát hiện trên đất có một bãi in màu đen. Nếu như là người ngoài nhất định không đoán được đó là gì. Nhưng mà lông mày Tô Chuyết lại giãn ra, sắc mặt nặng nề, lẩm bẩm nói

– Nguyên lai là như vậy! Mình rốt cuộc biết được…

Đang trầm tư, chợt nghe tiếng vó ngựa “Đốc đốc” từ xa đến gần, Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Lôi dùng sức quất mông ngựa chạy về phía nơi này. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, quả nhiên nghe thấy Tần Lôi hô:

– Tô Chuyết, không xong rồi!

Tô Chuyết bước nhanh nghênh đón, hỏi:

– Chẳng lẽ là Trình Minh Độ gặp chuyện rồi ư?

Tần Lôi gật đầu, đáp:

– Đám người Trình Minh Độ làm việc cẩn thận, ba người chúng ta tra xét nửa đêm mới phát hiện chỗ bọn họ đặt chân. Thế nhưng chờ chúng ta đi qua xem xét, không ngờ bọn họ đã bị giết chết hết rồi!

– Cái gì?!

Tô Chuyết cả kinh thất sắc.

Còn không đợi hỏi, lại có một bộ khoái cưỡi khoái mã chạy tới, nhìn thấy Tần Lôi, tung người xuống ngựa, nói:

– Tần Bộ đầu, Ngụy phủ có biến! Hôm nay có vẻ Ngụy phu nhân muốn dẫn theo nhi tử về nhà ngoại!