Quyển 16 - Chương 18: Tuyết trung tống thán

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

(*) Tuyết trung tống thán: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

—–

Tô Chuyết hơi suy nghĩ một chút đã minh bạch là chuyện gì. Hỡn nữa vốn dĩ y tới đây chính là vì gặp người. Không phải bị Ngọc nương làm trễ nải hồi lâu thì chỉ sợ sớm đã gặp được. Y đã không kịp chờ đợi, nói với tiểu nhị:

– Đi trước dẫn đường!

Tiểu nhị dẫn Tô Chuyết tới một một nhã gian trên lầu hai. Chỗ này yên tĩnh hơn bên dưới rất nhiều, môi trường càng thêm lịch sự tao nhã. Tô Chuyết đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Vệ Tú ngồi trước bàn, đang rót một chén rượu. Vệ Tú không ngẩng đầu, cười nói:

– Tiểu nữ đoán là Tô tiên sinh dưới lầu còn chưa ăn no, nên chuẩn bị sẵn thịt rượu. Yên tâm, tiền ăn bàn dưới lầu tiểu nữ cũng tính thay tiên sinh rồi!

Tô Chuyết cười khổ, quay người đóng cửa phòng, ngồi xuống đối diện Vệ Tú. Y cười nói:

– Tại hạ nhìn thấy hành động của mấy vị cô nương trước cửa Hình phủ thì đại khoái đoán được là Vệ cô nương đã tới! Môn phái ở Trung Nguyên có nhiều nữ đệ tử mà còn cung kính khiêm nhượng đối với Thiếu Lâm như thế, e là cũng chỉ có Vọng Nguyệt lâu mà thôi! Năm đó Hoài Thiện đại sư hi sinh bản thân cứu cô một mạng. Nghĩ không ra đến bây giờ cô còn cảm niệm trong lòng.

Vệ Tú thở dài, đưa chén rượu đến trước mặt Tô Chuyết, nói:

– Tiểu Liêm trở về báo với ta chuyện đã xảy ra, ta biết ngay Tô tiên sinh nhất định có thể đoán được là ta!

Tô Chuyết nói:

– Thì ra vị cô nương kia tên là Tiểu Liêm, tên rất hay!

Vệ Tú nói:

– Có lẽ Tô tiên sinh không cần biết nhiều danh tự của các cô nương thì hơn. Cô nàng dưới lầu còn chưa đủ làm Tô tiên sinh đau đầu à?

Tô Chuyết nghe giọng điệu của nàng hình như có chút ghen tuông, không khỏi cười nói:

– Vệ cô nương dạy phải! Xem ra chuyện xảy ra dưới lầu cô cũng đã biết?

– Động tĩnh các vị lớn như vậy, tiểu nữ không muốn biết cũng khó!

Vệ Tú đáp.

– Chắc hẳn vị Ngọc nương cô nương kia đối với Tô tiên sinh vì yêu sinh hận rồi!

Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đáp:

– Cô ta hỉ nộ vô thường, ngay cả ta cũng không đoán được tâm tư của nàng.

Vệ Tú thản nhiên nói:

– Loại phụ nữ này mới là đáng sợ nhất!

Tô Chuyết suy nghĩ một hồi cũng không biết nàng nói câu này là có ý gì, rốt cục từ bỏ suy nghĩ, hỏi:

– Vệ cô nương tới tìm tại hạ chắc là có việc?

Vệ Tú gật đầu, đáp:

– Đêm giao thừa Tô tiên sinh đi mà không từ giã, người ngoài có lẽ không thể hiểu được, nhưng tiểu nữ biết nếu không phải là chuyện cực quan trọng cực nguy hiểm thì Tô tiên sinh tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bằng hữu!

Trong lòng Tô Chuyết ấm áp, cười nói:

– Người hiểu tại hạ có Vệ cô nương!

Vệ Tú mỉm cười, nói:

– Mặc dù ta hiểu rõ đạo lý trong đó nhưng ta cũng không cao hứng đâu. Tiên sinh gặp được việc khó thế mà ngay cả ta cũng giấu diếm . Chẳng qua cho dù Tô tiên sinh không mời ta hỗ trợ thì ta cũng muốn tới. Thứ hai bố trí xong mọi người rồi dẫn người chạy đến. Bất quá ta cũng không thẳng chạy thẳng đến Lô Châu, mà là đi đường vòng tới một chỗ!

– Ồ?

Nơi mà Vệ Tú đặc biệt muốn đến nhất định là không tầm thường, Tô Chuyết cảm thấy hết sức hứng thú.

Vệ Tú nói:

– Trước tiên ta chạy tới bờ sông mà bọn Hoa Bình đã cứu người!

Ánh mắt Tô Chuyết sáng lên, hưng phấn nói:

– Vệ Tú, cô quả thật giúp ta rất nhiều! Ta đang bởi vì sơ sót việc này mà hối tiếc không thôi!

Vệ Tú nói:

– Hoa Bình nói qua, bọn họ từ bờ sông cứu lên một người, thế nhưng người này lại không thể sống sót. Bọn họ chỉ có thể mai táng người đó ở lân cận. Về sau ta tìm tới chỗ chôn xác, đào mở mộ phần, cẩn thận kiểm tra thi thể. Người kia mặc trên thân chính là trang phục của Đại Lý quốc! Hơn nữa từ trang trí trên áo của hắn đến xem, thân phận tất nhiên không đơn giản. Ta lại nghĩ tới Hoa Bình từng nói trước khi chết người kia chỉ nói một chữ Cao. Bởi vậy ta phỏng đoán người kia nhất định là muốn nói cho người khác biết thân phận của mình. Họ Cao là thế gia hiển hách ở Đại Lý, ngay cả chức thừa tướng của Đại Lý cũng do Cao gia đảm nhiệm!

Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, nói:

– Nếu như ta không đoán sai, người kia nhất định chính là đầu lĩnh hộ tống cổ Phật của Đại Lý quốc, con trai của Đại Lý thừa tướng, Cao Sùng Tiến!

Vệ Tú lại nói:

– Ta để cho người ta tra xét nguyên nhân cái chết của hắn, Tô tiên sinh đoán xem hắn chết như thế nào?

Tô Chuyết nhìn chằm chằm Vệ Tú, vội vàng muốn biết đáp án. Vệ Tú nói:

– Hắn bị một loại năng lượng âm hàn làm đông cứng gân mạch mà chết, mà toàn thân cao thấp chỉ có một chưởng ấn ngay ngực.

– Đây là công phu gì?

Tô Chuyết nghi ngờ nói.

Sắc mặt Vệ Tú ngưng trọng, trầm giọng đáp:

– Người xét nghiệm nói cho ta, chưởng pháp này là đại thủ ấn của Thổ Phiên Mật tông, mà nội lực thì rất có thể là Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy của Thổ Phiên Tuyết Sơn giáo!

– Mật Tông Đại Thủ Ấn? Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy?

Tô Chuyết khó hiểu nói.

Vệ Tú nói:

– Vì thế ta đặc biệt điều tra môn công phu này. Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy vốn là độc môn tâm pháp của Côn Luân Cực Lạc giáo nhiều năm trước đây. Sau này Cực Lạc giáo diệt vong, trên đời đã không còn ai biết. Về sau một vị thượng sư của Thổ Phiên quốc vô tình đạt được tâm pháp rồi luyện thành môn công phu này. Người này chính là thượng sư Balan, về sau tự xưng là Liên Hoa La Hầu Pháp Vương, một tay sáng lập Đại Tuyết Sơn giáo!

Tô Chuyết nhíu mày thở dài, lẩm bẩm nói:

– Chuyện này tại sao lại dính líu quan hệ đến Thổ Phiên thượng sư gì đó rồi?

Vệ Tú nói:

– Ta cũng thuận tiện phái người thăm hỏi vị thượng sư Balan này một chút, nghe nói lúc thanh niên ông ta đã du lịch chùa miếu lớn nhỏ khắp Thổ Phiên, chính là muốn tranh luận với các Phật sống ở chùa khác. Dựa vào tài hùng biện, ông ta làm cho chúng cao tăng tranh luận á khẩu không trả lời được. Cho dù là ngụy biện ông ta cũng có thể vòng vo bào chữa. Lại nghe người ta nói, ông ta vóc dáng khỏe mạnh, tính khí nóng nảy, yêu thích động võ với người khác. Về sau có một lần ông ta giao đấu cùng người khác ở Nhạ Tát Kim Đỉnh, sau khi chiến bại từ đó mất đi hành tung. Thẳng đến hai năm trước sáng lập Tuyết Sơn giáo mới lại xuất hiện ở Thổ Phiên!

Tô Chuyết cau mày, suy đoán không ngừng. Y nói:

– Ta cũng từng nghe qua Tuyết Sơn giáo, nhưng không nghe nói bọn hắn hoạt động ở Trung Thổ.

Vệ Tú nói:

– Từ khi Tuyết Sơn giáo thành lập tới nay, đích xác chưa từng chen chân vào Trung Thổ. Đây là lần đầu tiên, xem ra Trung Nguyên võ lâm lại phải có một trường phong ba!

Nàng thở dài, trong ánh mắt hàm chứa thần sắc lo lắng.

Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, trầm tư hồi lâu, bỗng trong đầu Linh Quang lóe lên, bật thốt lên:

– Cô vừa nói Cao Sùng Tiến chết như thế nào?

Vệ Tú giật nảy mình, hồi đáp:

– Bị thủ ấn của Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy đả thương. . .

Tô Chuyết tự lẩm bẩm:

– Chưởng lực của Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy thì âm hàn, nếu là như vậy. . .

Chợt hai mắt y lóe ra tinh quang, nói:

– Ta biết cổ Phật ở đâu rồi!

Vệ Tú nhíu mày:

– Ồ?

Tô Chuyết hết sức hưng phấn, lớn tiếng nói:

– Nếu có thể giải quyết chuyện này, công lao toàn bộ ở trên người cô! Bây giờ tại hạ muốn đi gặp một người, xin cáo từ trước!

Vệ Tú cười cười, nói:

– Tiểu nữ đã phái Tiểu Liêm đi điều tra chỗ đặt chân của hai vị tăng nhân Thiếu Lâm kia, rất nhanh sẽ trở về, Tô tiên sinh không ngại ngồi thêm một chút!

Tô Chuyết giật mình, không ngờ Vệ Tú sớm đã đoán ra toàn bộ tâm tư của mình, sớm đã an bài mọi chuyện xong xuôi hết. Y bưng chén rượu lên, nói:

– Giao hữu như vậy còn đòi hỏi gì nữa? Cần uống cạn một chén lớn!

Vệ Tú lại lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói:

– Tô Chuyết, ngươi không nên hiểu lầm. Ta chỉ trả lại một nón nợ ân tình của ngươi mà thôi. Chúng ta là đối thủ mà không phải bằng hữu. Sớm muộn có một ngày ta sẽ cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục!

Tô Chuyết lại sững sờ, bỗng cười:

– Có đối thủ như Vệ cô nương quả thật là một thú vui lớn của nhân sinh!

Nói xong ngửa đầu uống cạn chén rượu, tất cả tình ý đều trao vào rượu.

Chén rượu vừa buông xuống, cô gái tên là Tiểu Liêm mà Tô Chuyết nhìn thấy trước cửa Hình phủ liền đẩy cửa vào. Nàng liếc mắt nhìn Tô Chuyết, nói với Vệ Tú:

– Tôn chủ, tìm được rồi! Cách nơi này không xa có một phật đường. Bọn họ đặt chân ở nơi đó!

Vệ Tú gật đầu, nhìn Tô Chuyết. Tô Chuyết đứng dậy bái hai người một cái:

– Đa tạ Vệ lâu chủ, đa tạ Tiểu Liêm cô nương!

Nói xong mở cửa rời đi.

Đợi y đi xa, Tiểu Liêm bỗng cười nói:

– Chủ nhân, vị Tô tiên sinh này cũng là một nhân vật thú vị!

Vệ Tú cười nhạt một tiếng:

– Ngươi càng hiểu rõ hắn thì sẽ càng phát hiện chỗ thú vị của hắn! Tiểu Liêm, lặng lẽ bám theo hắn. Ngược lại ta cũng muốn biết đến cùng pho cổ Phật này có cái gì hấp dẫn nhiều người đến tranh đoạt như vậy!