Q.19 - Chương 29: Cầu phú quý trong hiểm nguy

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Chuyết và Hoa Bình trao đổi mười mấy chiêu, Tô Chuyết chí ít đã lui hai mươi bước. Hoa Bình đột nhiên dừng bước lại, trầm giọng nói:

– Tô Chuyết, tại sao ngươi không hoàn thủ?

Tô Chuyết cười đáp:

– Ta đã nói rồi, ta vốn không muốn giao thủ với huynh!

Hoa Bình cả giận nói:

– Vậy ngươi tới đây làm cái gì?

Tô Chuyết chỉ tay về đằng sau, nói:

– Ta tới để chờ bọn họ!

Y đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang, cuối cùng trong lòng đã nắm chắc. Bây giờ là thời điểm phản kích! Tô Chuyết thầm nghĩ.

Đám người nhìn theo ngón tay của Tô Chuyết chỉ, chỉ thấy giữa sườn núi có hai thớt ngựa đen chở hai người áo trắng đang chạy lên trên núi. Hai người đấy chạy rất nhanh, con ngựa thần tuấn, kỹ thuật cưỡi ngựa của người cưỡi lại càng hoàn mỹ, giẫm trên đường núi dốc đứng chật hẹp mà cứ như trên đất bằng.

Trong nháy mắt hai người đã lên đỉnh núi. Lúc này mọi người mới thấy rõ, thì ra hai người này chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Trên lưng ngựa của người nam còn có một người nằm sấp, tay chân bị trói không thể động đậy.

Hai người phóng ngựa tiến lên, mọi người vội vàng tách ra một con đường. Hai người này cưỡi ngựa chạy thẳng lên trên đài quan nhật. Người nam trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa, lớn tiếng nói:

– Tô đại ca, thực là rất có lỗi, tiểu đệ tới chậm!

Tô Chuyết cười nói:

– Ngươi đến chậm tí nữa không biết Hoa Bình có đánh chết ta không?

Hoa Bình ngây ngẩn cả người, hỏi:

– Vương Trọng Bình, sao ngươi lại tới đây?

Hai người tới bất ngờ chính là đôi vợ chồng Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm. Mấy năm không gặp, hai người này càng ngày càng thành thục, sớm đã không còn là đôi trai gái trẻ năm đó rồi, giữa cử chỉ mơ hồ có phong phạm đại gia.

Vân Tiểu Cẩm nhảy xuống ngựa đến, cười đáp:

– Đương nhiên là Tô đại ca gọi chúng ta tới rồi!

Bên ngoài có người nhận ra họ, nghe nói Tô Chuyết thế mà còn đến xin giúp đỡ từ người của hai nhà Vương Vân là võ lâm thế gia số một số hai Hà Nam, vẻ mặt không khỏi biến đổi. Hoa Bình cũng kinh nghi nói:

– Hai người đến giúp đỡ Tô Chuyết ư?

Vương Trọng Bình đột nhiên ném người trên lưng ngựa xuống, cười nói:

– Chúng ta không giúp ai cả. Tô đại ca nói, chỉ cần bắt trói người này lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng!

Hắn quay sang Tô Chuyết, áy náy nói:

– Không ngờ là tiểu tử này hết sức trơn trượt, suýt chút nữa là để hắn trốn thoát. Vì bắt sống hắn nên ta mới bị trễ nải!

Tô Chuyết cười nói:

– Còn tốt còn tốt, cuối cùng đến kịp thời!

Đám người Yến Linh Lung ý thức được có chút kỳ quái, tiến lên hỏi:

– Thế này là sao?

Tô Chuyết ngồi xổm người xuống, cười nói với người bị trói:

– Đã lâu không gặp, đúng không Liên Uy Liên lão ca?

Người này bất ngờ chính là Liên Uy từng gặp trên Vô Song đảo. Đương nhiên Tô Chuyết biết Liên Uy này đã không phải là Liên Uy chân chính, mà là người khác dịch dung cải trang. Trong miệng “Liên Uy” bị nhét bông vải, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ô ô”, không nỏi nổi một câu nào.

Lúc này, chẳng biết sao giữa mọi người đột nhiên xuất hiện một trận rối loạn. Tô Chuyết bỗng nhiên đứng dậy hô lớn:

– Các vị còn chưa động thủ đi!

Vừa mới dứt lời, trong đám người bỗng nhiên có mấy người nhảy lên, đao kiếm trong tay rời khỏi vỏ, lập tức chế phục mấy người bên cạnh. Có một ít người phản ứng nhanh cũng rút ra binh khí, tức khắc mười mấy người liền chiến thành một đoàn.

Người đến xem náo nhiệt thấy mà không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, lại có mười tên bộ khoái trong đám người nhảy ra, cầm bội đao trong tay, cũng gia nhập chiến đoàn. Bỗng nhiên lại có mấy lão giả cũng bắt đầu chém giết. Đã có người nhận ra những người này còn có hàng ngũ Tinh Hà đạo nhân, Công Tôn Phóng.

Tràng diện lập tức hỗn loạn, nhưng nhân thủ của Phương Bạch Thạch đã giữ vững các đường nẻo quan trọng, ai cũng không trốn thoát được. Phương Bạch Thạch bên ngoài chiến đoàn đột nhiên gầm rú cái gì, nhưng tiếng hò hét chém giết vang vọng đất trời, căn bản không có ai nghe thấy tiếng rống của Phương Bạch Thạch.

Trên đài quan nhật, bọn người Hoa Bình và Yến Linh Lung chỉ cảm thấy mù mờ mù mịt. Hoa Bình nhịn không được hỏi:

– Tô Chuyết, rốt cục ngươi làm cái quỷ gì?

Tô Chuyết cười nói:- Đừng có gấp, rất nhanh huynh sẽ biết!

Hỗn chiến rất nhanh sắp chuẩn bị kết thúc. Rất nhiều người đã thất thủ bị bắt, nhưng trước đó Tô Chuyết đã phân phó là bắt sống toàn bộ bọn họ. Bởi vậy, trừ mấy người bị chút tổn thương cũng không có ai bỏ mạng.

Lúc này, trong đám người đột nhiên có một người áo xanh vọt lên chạy như bay xuống dưới núi. Tô Chuyết biến sắc, hô với Mã Bình Xuyên trong đám người:

– Chặn hắn lại!

Mã Bình Xuyên theo tiếng mà lên. Hai người ở giữa không trung chạm một chưởng, sau khi hạ xuống đều thối lui ba bốn bước. Ánh mắt người áo xanh lấp loé không yên, không ngờ rằng kẻ không đáng chú ý này lại có tu vi sâu đến thế. Kỳ thật Mã Bình Xuyên mặc dù không có bao nhiêu tên tuổi nhưng võ công cũng không yếu. Lại thêm người áo xanh lúc đối chưởng với Tô Chuyết thì đã bị nội thương rồi. Dẫn đến lúc này hai người mới đánh ngang tay.

Thế cục trên sân dần dần rõ ràng, người không liên quan trốn ở phía ngoài cùng, trông thấy chiến đấu bên trong vòng đã dừng lại, lúc này mới chậm rãi dời bước tiến lên. Chỉ thấy quỳ trên mặt đất chính là bọn người Phương Lưu Bình và Cảnh Phương, là chưởng môn mới nhậm chức của các phái như phái Thương Sơn và phái Thanh Thành. Mà cầm kiếm chỉ bọn hắn chính là mấy người chưởng môn đời trước như Tinh Hà đạo nhân và Vương Phúc Chi. Mà một số người ngay từ đầu giúp đỡ đánh nhau thì giờ phút này lại thu hồi đao kiếm, xâm nhập vào trong đám người, dường như không muốn để cho người khác biết mình là ai vậy.

Tình thế biến hóa một lượt, ai cũng không xem hiểu rốt cục là chuyện gì xảy ra. Phương Bạch Thạch bỗng nhiên đứng ra, chỉ tay vào Tô Chuyết, cả giận nói:

– Tô Chuyết, ngươi lợi dụng ta!

Tô Chuyết cười lạnh nói:

– Phương bộ đầu, ai mà chẳng vậy, không phải là ngươi cũng đang lợi dụng ta hay sao?

Phương Bạch Thạch cứng lại, nói không ra lời. Hoa Bình khó hiểu nói:

– Tô Chuyết, ngươi đến cùng đang giở trò quỷ gì?

Yến Linh Lung bỗng nhiên giữ chặt cánh tay Hoa Bình, nói:

– Đồ ngốc, chúng ta bị lừa rồi!

Tô Chuyết cười nói:

– Quả nhiên vẫn là Yến đại tỷ hiểu chuyện!

Yến Linh Lung hừ một tiếng, nói:

– Đến cùng là thế nào, ngươi mau nói ra đi!

Tô Chuyết gật đầu, nói:

– Ta đã sớm nói rồi, kẻ ước định tỷ võ với các người không phải là ta, chỉ tiếc các người không thèm nghe.

Hoa Bình kinh nghi nói:

– Chẳng lẽ trên đời còn có một Tô Chuyết khác thật sao?

Tô Chuyết cười nói:

– Chẳng những Tô Chuyết đó là giả mà ngay cả mấy chưởng môn cướp chức bây giờ đang quỳ gối cũng toàn là giả!

Y dừng một chút, nói:

– Sự tình phải kể từ hai tháng trước. Lúc ấy chúng ta giải quyết xong chuyện ở Lạc Dương, ta đi uống rượu một mình, ai ngờ lại bị người ta làm cho hôn mê, rồi mang lên một hải đảo…

Tiếp theo y đem sự tình trên Vô Song giảng thuật sơ qua cho mọi người một lần. Người ở chỗ này nghe được không khỏi trợn mắt há mồm, phảng phất như đang nghe nói mớ giữa ban ngày.

Tô Chuyết nói:

– Đáng tiếc mấy vị tiền bối cùng ta trở về lại không đến nơi này, nếu không chính là minh chứng của ta.

Dù y nói vậy, trong lòng lại biết, vì che giấu chuyện xấu nên chỉ sợ mấy người Phong đạo nhân sẽ không thừa nhận sự việc ở Vô Song đảo. Bọn họ cũng sẽ không thừa nhận mình quen biết với người như Tô Chuyết, đương nhiên cũng sẽ không tới xem náo nhiệt rồi.

Yến Linh Lung cả kinh nói:

– Theo lời ngươi nói, đảo vương Long Nhập Hải đó muốn bày ra một âm mưu kinh thiên à?

Tô Chuyết trầm giọng nói:

– Linh Lung, nhắc đến Long đảo chủ còn là ân sư của Diệp tiền bối, là sư tổ của ngươi đấy!

Yến Linh Lung khẽ giật mình, nói không ra lời. Một bên Vương Trọng Bình nói:

– Tô huynh, huynh nói Liên Uy là phản đồ, hóa ra chuyện là như thế!

Hắn nói xong một tay kéo xuống mặt nạ da người trên mặt Liên Uy.

Mặt nạ da người muốn dán vào mặt người đều phải dùng nhựa cao su dính lên. Vương Trọng Bình kéo xuống một cái, làn da trên mặt người kia lập tức bị xé rách vài chỗ, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng tất cả mọi người trông thấy một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt, lập tức lên tiếng kinh hô.

Mấy người Tinh Hà đạo nhân cũng giật mình, dồn dập kéo xuống mặt nạ trên mặt “Đệ tử”. Trong lúc nhất thời tất cả bọn chúng hiện ra nguyên hình!

(chưa xong còn tiếp.)