Quyển 11 - Chương 1: Khiêu khích

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Gió đông hiu hiu thổi, tuyết đông dần tan, lại đến mùa vụ đánh thức sự sống trong năm. Năm nay đã là năm thứ ba Tô Chuyết xuống núi du lịch giang hồ. Trong hai năm qua, từ bắc đến năm, từ đông đến tây, bước chân hắn đi cơ hồ khắp các nơi Thần Châu. Bất quá ở một số thời khắc, có rất nhiều nơi hắn không muốn đến, mà là thân bất do kỷ. Nếu có khả năng, Tô Chuyết tình nguyện cả ngày ở lại vùng đất Giang Nam khói hoa rực rỡ, rót rượu phẩm trà, không hỏi thế sự, tiêu diêu tự tại.

Nhưng hiện thực lại là, vào lúc này Tô Chuyết xách theo một bình rượu đục, vắt qua lưng con lừa, lẻ loi độc hành giữa chốn rừng thiêng nước độc nào đó. Còn con lừa đen này, dĩ nhiên không phải con lừa ban đầu xuống núi. So với tuấn mã mà nói, Tô Chuyết vẫn ưa thích cưỡi lừa hơn. Bởi vì như vậy sẽ không tỏ vẻ gấp gáp, mà là có chút nhàn nhã.

Tô Chuyết ngửa đầu uống một hớp rượu, trông về con đường phía trước xa xăm. Nơi đây tuy trong núi, nhưng hắn biết phía trước không xa là một thị trấn, hơn nữa bởi vì là chỗ giao thông quan trọng, nên rất nhiều người buôn bán từ bắc chí nam, trên trấn có nhiều nhất là quán rượu khách sạn. Hắn đưa tay vỗ vỗ cổ con lừa đen, trong miệng kêu lên:

– Đi mau đi mau! Nếu như mày cũng muốn nhanh chóng nhét đầy cái bao tử, vậy thì tranh thủ thời gian chạy tới thị trấn trước mặt mau!

Con lừa tựa hồ cũng nghe hiểu câu nói này, bốn cái móng bỗng nhiên tăng nhanh, một đường chạy vọt vào bên trong thị trấn. Bên trong thị trấn có rất nhiều người lui tới, đều là người đi buôn. Lúc này xuân hàn còn se lạnh, nhưng có rất nhiều người chỉ mặc áo mỏng, vội vàng vận chuyển hàng hóa, bận rộn đầu đầy mồ hôi, phả ra hơi thở nóng. Tô Chuyết tìm một quán rượu không đáng chú ý ngồi nghỉ, con lừa đen thì được tiểu nhị kéo đi cho ăn cỏ.

Tô Chuyết lên lầu hai tìm vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, chọn mấy lót dạ, một bình rượu ngon, tự rót tự uống. Hắn quay lưng về phía phòng lớn, hơn nữa giờ này còn chưa đến thời điểm cơm trưa, trong quán rượu có vẻ rất thanh tĩnh. Ngồi gần nửa canh giờ, khách nhân dần dần nhiều hơn. Bỗng nhiên bên trên đường phố truyền đến vài tiếng ngựa hí, con mắt Tô Chuyết nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy vài thớt tuấn mã thượng đẳng dừng ở trước cửa quán rượu này. Mấy tên hán tử nhảy từ trên ngựa xuống, thân thủ nhẹ nhàng khỏe khoắn, liếc mắt cũng thấy được người đến đều mang công phu.

Tiểu nhị không dám thất lễ, vội vàng nghênh đón vào quán rượu. Chỉ một lúc sau, thì nghe thấy tiếng chân lên cầu thang “Đốc đốc đốc”. Tô Chuyết nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dẫn đầu là một hán tử vừa cao to vừa cường tráng, dung mạo hết sức thô kệch, hở ngực, lộ ra một vùng lông đen. Hắn lên lầu trước, chỉ vào một cái bàn trống, ồm ồm nói:

– Ở đây đi!

Tiểu nhị kêu lên:

– Dạ được!

Rồi chạy lên trước, lau bàn ghế cho sạch sẽ.

Sau lưng tráng hán còn hai người đi song song, một người đàn ông trung niên dáng vẻ như một thư sinh mặt trắng, bên hông treo một thanh trường kiếm cổ xưa. Một người khác tuổi tác rất trẻ, tóc tùy ý ở buộc sau đầu, một đôi mắt luôn luôn liếc lên trên, có vẻ hào hứng nhanh nhẹn. Ba người ngồi vào chỗ, tiểu nhị dâng lên nước trà, ba người làm liền hai chén, hiển nhiên lên đường chạy rất lâu rồi, miệng đắng lưỡi khô.

Giải khát xong, thì nghe người trẻ tuổi nhất mở miệng nói ra:

– Đại ca, huynh vội vã gọi chúng ta cùng đi, lại chạy hơn nửa ngày đường, đến giờ còn chưa nói có chuyện gì. Hiện tại thừa dịp thời gian ăn cơm, nói cho chúng ta biết được rồi chứ?

Người đàn ông trung niên vuốt râu ngắn dưới hàm, cười ha ha một tiếng, nhìn hán tử thô kệch, nói:

– Tính tình tam đệ vẫn còn nôn nóng như vậy!

Hán tử thô kệch cũng cười theo, nói:

– Chúng ta kết bạn nhiều năm như vậy, tính tình của hắn lúc nào sửa đổi? Bất quá rốt cục là chuyện gì, ta cũng hết sức tò mò!

Nam tử trung niên gật đầu, nói:

– Tốt, để ta nói sự việc cho hai người nghe. Mấy ngày nay trên giang hồ đã lan truyền câu chuyện, trong lúc nhất thời oanh động võ lâm. Các lộ hào hiệp nghe được tin tức thì lập tức hành động, chỉ sợ sắp có chuyện lớn phát sinh!

Câu nói này bay vào trong lỗ tai, Tô Chuyết không khỏi tập trung lắng nghe. Những ngày qua, hắn vẫn luôn du đãng trong thôn núi nhỏ, rất ít biết đến chuyện phát sinh trên giang hồ, không nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn?

– Xem ra lại có náo nhiệt để xem, đại ca mở lời, nếu là chuyện không có ý nghĩa, còn không bằng ta và nhị ca trở về đi săn!”

Người đàn ông trung niên khoát khoát tay, nghiêm mặt nói:

– Không cần nói, nghe ta nói đây. Chuyện này không thể coi thường, không phải đùa giỡn. Nguyên bản ta nghĩ một mình đi trước, những lại nghĩ đến Thanh Khê tam hiệp chúng ta kết nghĩa nhiều năm như vậy, từ trước đến nay luôn cùng đi cùng đến, huống hồ ta cũng sợ thế đơn lực bạc, nên dùng bồ câu đưa tin đến hai vị huynh đệ, vội gọi hai người đến đây. Chuyện như thế này, mấy ngày trước đây trên giang hồ bỗng nhiên truyền tới một tin tức. Không biết là bang phái nào đưa thư cho Tung Sơn Thiếu Lâm tự, nói rằng vào ngày 15 tháng 3, bang chủ bọn chúng muốn đến Thiếu Lâm tự xem sách ở Tàng Kinh Các, mời Thiếu Lâm phương trượng vẩy nước quét nhà đón chào!”

Hai người khác nghe xong, đầu tiên là sững sờ, tiếp theo nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy chuyện này hết sức buồn cười, phảng phất như trò đùa vậy.

Lão tam vừa cười vừa vỗ bàn, nói:

– Đại ca, không ngờ tuổi huynh đã là trung niên rồi, sao lại bắt đầu thấy đã gió cho là mưa rồi hả? Là thứ bang phái mắt không tròng nào, dám gửi thư như thế cho Thiếu Lâm hử? Bọn chúng ăn tim gấu gan báo sao? Tin tức này nhất định là giả!

Đại hán cũng nói:

– Tam đệ nói đúng! Thiếu Lâm tự chính là ngôi sao sáng trên giang hồ, trong chùa võ tăng đến mấy trăm người, ngọa hổ tàng long. Phóng mắt khắp giang hồ, không có bang phái nào dám can đảm phân cao thấp cùng Thiếu Lâm. Huống hồ tăng nhân Thiếu Lâm từ trước đến nay lòng dạ từ bi, chưa từng gây chuyện thị phi, cũng sẽ không chọc đến kẻ thù nào. Trong lá thư nói là xem sách, kì thực là đang gây hấn. Thiếu Lâm Tàng Kinh Các cất giữ bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tuy nói rằng mỗi người đều muốn đến xem một chút. Nhưng cũng chẳng có ai có gan dám, cũng chẳng có bản sự dám xông vào.

Khóe miệng Tô Chuyết cũng không nhịn được lộ vẻ mỉm cười. Vừa rồi người trung niên kia tự giới thiệu, nói là Thanh Khê tam hiệp. Y từng nghe qua danh hiệu này, trước kia cũng không có tam hiệp, chỉ có một Thanh Khê đại hiệp, Lưu thủy thần kiếm Ninh Tự Tại, một tay Lưu thủy kiếm pháp cũng khá có danh tiếng trên giang hồ.

Về sau nghe nói hắn chủ động vì giang hồ trừ hại, một người một kiếm xông vào ổ cướp Giao Long trại, đồng loạt đánh bại hai tên thủ lĩnh Cổ Thông Thiên, Du Phương, nhưng nổi lòng trắc ẩn, bỏ qua cho hai người. Ai ngờ về sau hai người này quyết tâm muốn nhận Ninh Tự Tại là huynh trưởng, giải tán bang chúng, một lòng đi theo Ninh Tự Tại.

Ninh Tự Tại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, thế là ba người kết bái làm huynh đệ khác họ. Về sau ba người cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt ở vùng xung quanh, thế là Thanh Khê đại hiệp trở thành Thanh Khê tam hiệp.

Tô Chuyết nghe nói hai người huynh đệ của Ninh Tự Tại có chút không đứng đắn, hôm nay gặp mặt, quả là thế. Trong lòng của hắn cười thầm, lại tiếp tục nghe.

Ninh Tự Tại cũng không hề để ý hai tên huynh đệ, thở dài, nói ra:

– Thoạt đầu ta cũng cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, không thể là thật. Thế nhưng về sau lại nghe nói, trên giang hồ đã lan truyền xôn xao. Hơn nữa còn có lời đồn, đã có người hỏi Thiếu Lâm phương trượng Hoài Thiện đại sư việc này, đại sư cũng không phủ nhận, có thể thấy được chuyện này là thật! Hơn nữa nghe nói, ngay cả Nhạc Dương Vương Vệ Tiềm cũng triệu tập nhân thủ, muốn chạy đến Thiếu Lâm đấy!”

– Ồ? Nhạc Dương Vương cũng hành động sao? Xem ra chuyện này quả thật không giả!

Tam đệ Du Phương tựa hồ vô cùng kính sợ Vệ Tiềm, nghe nói Vệ Tiềm cũng đến Thiếu Lâm, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa.

Gương mặt đen của lão nhị Cổ Thông Thiên vẫn bình tĩnh, nói:

– Năm ngoái nghe nói Tây Bắc có trên trăm cao thủ tiến vào Trung Nguyên, bọn chúng đều có quan hệ với Ma giáo vài chục năm trước! Chẳng lẽ là Ma giáo ngóc đầu trở lại, muốn cầm Thiếu Lâm khai đao trước tiên sao?

– Việc này đến cùng ra làm sao, bây giờ nói vẫn còn quá sớm. Ma giáo đã sớm bị hủy diệt ở vài chục năm trước, sao còn tro tàn lại cháy? Câu nói như vậy nhị đệ tuyệt đối đừng nên nói nữa, miễn cho người khác chế nhạo chúng ta nhát gan sợ phiền phức.

Ninh Tự Tại dặn dò.

Cổ Thông Thiên gật đầu, Du Phương lại hỏi:

– Đại ca, vậy bây giờ chúng ta đến Thiếu Lâm, là muốn xem trò hay vào ngày 15 tháng 3 sao?

(chưa xong còn tiếp.)