Quyển 15 - Chương 1: Mưa gió miếu sơn thần (thượng)

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiểm Nam nhiều núi cao, hướng về Tây Nam chính là rãnh trời Tần Lĩnh, khắp nơi đều có núi non hiểm địa, rất ít người ở. Nhưng nếu như ngang qua Từ Ngọ Cốc, đi qua con đường hiểm trở hoang vu vắng lạnh, phía trước sẽ là một chốn thiên đường giữa nhân gian. Từ xưa đến nay, thủ phủ nước trời ngay ở chỗ đấy. Từ thời Tiên Tần, Lý Băng phụng mệnh nhập Thục, khởi công xây dựng thuỷ lợi. Kể từ đó, dất Thục dân giàu của nhiều, mưa thuận gió hoà. Duy chỉ có một điều không tốt, đó là con đường nhập Thục thực sự quá khó đi. Đại thi hào Lý Bạch từng viết bài thơ Thục Đạo Chi Nan nổi danh để ca thán con đường vào Thục khó khăn!

Tô Chuyết vừa nghĩ những điều viết trong sách, vừa ngóng nhìn con đường phía trước. Tuy nói còn cách xa, nhưng dường như y đã có thể trông thấy ngọn núi nguy nga hiểm trở ở chân trời Tần Lĩnh. Gió bấc gào thét, bí mật mang theo băng tuyết lạnh giá. Mùa đông năm nay quả nhiên còn muốn rét lạnh hơn so với những năm trước. Tô Chuyết nhìn xem sắc trời, bầu trời u ám, giống như là sắp đổ mưa. Lúc này mới vừa qua buổi chiều, nhưng sắc trời quả thật khiến người ta tưởng rằng đã là chạng vạng tối.

Tô Chuyết xiết thật chặt áo lông trên thân, tiếp tục đi về phía trước. Nơi đây dã ngoại hoang vu, trước không đến thôn, sau không chỗ trọ, nếu như không tìm thấy một chỗ che đầu, e rằng thật sự phải ngủ ngoài hoang dã. Ngủ ngoài trời cũng không đáng sợ, nhưng nếu lại thêm một cơn mưa đông, một đêm rét mướt, chỉ sợ cho dù có thần công hộ thể thì cũng nhất định phải sinh bệnh.

Lúc đang rầu rĩ, đã nhìn thấy nơi xa mơ hồ lộ ra một tòa miếu nhỏ có mái vòm màu vàng sáng đặc thù. Bất quá mái vòm kia mặc dù còn có thể nhìn ra sắc màu, nhưng cũng đã có dấu hiệu sụp đổ, khe ngói mọc ra chút rêu, đong đưa trái phải trong gió rét.

– Nguyên lai là một tòa miếu hoang.

Tô Chuyết nghĩ vậy. Nhưng hiện giờ một tòa miếu hoang cũng là có còn hơn không. Y tăng nhanh bước chân, cuối cùng bước vào cửa miếu trước khi hạt mưa rớt xuống. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, gió lạnh thổi càng thêm buốt giá.

Tô Chuyết âm thầm may mắn, lúc này mới đánh giá toà miếu nhỏ đổ nát này. Lúc trước khi vừa tiến vào đã thấy bảng hiệu trên cửa miếu chẳng biết đã đi đâu. Có lẽ đã bị người ta bổ nát làm củi đốt lửa rồi. Tô Chuyết nghĩ thầm rồi đi vào căn điện đường duy nhất của miếu nhỏ. Trong điện đường hoàn toàn lộn xộn, mạng nhện chẳng chịt. Bàn thờ, băng ghế đều trở thành gậy gỗ, chỉ còn lại một tượng thần bằng bùn cao hai trượng ngồi ngay ngắn chính giữa miếu đường, mặt đen răng nanh, bộ dáng dữ tợn. Tô Chuyết liếc mắt nhìn liền biết đây là miếu sơn thần. Bởi vì tập tục đặc dị của bản địa, việc cung phụng Sơn Thần cũng hơi bất đồng với nơi khác.

Ngoài miếu mưa sầu gió tủi, trong miếu cũng rất lâu không có hơi người. Tô Chuyết đột nhiên rùng mình một cái, cầm bao phục đặt trên bậc thang còn sạch sẽ một chút. Còn y thì nhặt gỗ vụn trong miếu đường xếp thành một chồng. Lắc sáng cây châm lửa, cẩn thận đốt lên một đống lửa.

Đống lửa bùng cháy, trong miếu hoang có một chút ấm áp, cũng làm cho trái tim Tô Chuyết bình ổn lại. Y ngồi bên cạnh đống lửa, đưa tay xích lại gần ngọn lửa, vừa sưởi ấm vừa suy tư.

Sắp gần cuối năm mà mình còn tha hương viễn xứ, thực sự là không hợp với lẽ thường. Từ một tháng trước, vợ chồng Lăng Sương và vợ chồng Hoa Bình đã gửi thư mời y đến Tô Châu cùng ăn tết. Mấy tháng trước, Hoa Bình và Yến Linh Lung bị y phân công bận rộn hồi lâu ở Kim Lăng. Con gái của hai người Hoa Niệm Tô cũng gửi nuôi tại nhà Lăng Sương, do Tô Cầm chiếu cố. Ai biết hai nhà bởi vậy kết xuống tình nghĩa thâm hậu. Tô Cầm sinh một đứa bé chỉ lớn hơn Hoa Niệm Tô một tuổi. Tô Cầm rất ưa thích đứa bé gái, bởi vậy nên mời vợ chồng Hoa Bình thường đến làm khách. Hai nhà thậm chí nói tới chuyện thông gia từ bé.

Không ngoài sở liệu, hai nhà thương lượng năm nay sẽ ăn tết cùng một chỗ. Đối mặt với lời mời đó, Tô Chuyết lại cự tuyệt, bởi vì y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nảy sinh cảnh giác. Tô Chuyết nhíu đôi chân mày, thần sắc nghiêm nghị, giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa điện.

Bên ngoài sắc trời đã tối dần, mưa nhỏ như cũ không ngừng. Mưa rơi không lớn nhưng đủ để thẩm thấu vạn vật, đem hơi lạnh tê buốt xông vào trong xương tủy. Ở trong mưa đen mơ hồ truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tô Chuyết chau mày nhưng không đứng dậy. Lấy công lực hiện tại của y, nhĩ lực đã hơn người thường, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân kì thực cách miếu sơn thần ít nhất còn khoảng một trăm bước.

Từ tiếng bước chân nghe ra, đây không phải là một người, ít nhất cũng có sáu, bảy người. Tô Chuyết tỉ mỉ phân biệt, nghe ra được trong đó có một người bước chân rất nhẹ, có vẻ là không có võ công. Bởi vì tiếng bước chân đấy lộn xộn vô cùng, thế nên tiếng bước chân người đó nhẹ nhàng chính là bởi vì thân thể nhẹ cân.

Còn tiếng bước chân của mấy người khác hơi xa hơn một chút, nhưng lại nặng nề hữu lực, dường như mang theo chút công phu.

Tô Chuyết nghe thấy tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, đoán chừng người đó phát hiện tòa miếu sơn thần nên chạy về phía bên này. Tô Chuyết đếm thầm, khi đếm tới năm mươi hai mắt bỗng nhiên nhấc lên. Vừa vặn trông thấy một người xông tới cửa miếu. Nhưng mà người này làm cho y hơi ngoài ý muốn. Bước vào là một thiếu nữ trẻ tuổi, quần áo trên người có chút đơn bạc, chạy hồi lâu trong mưa cũng đã ướt đẫm.

Thần sắc thiếu nữ bối rối, một đầu tóc đen che khuất nửa bên gò má. Dù cho ánh lửa lờ mờ trông không rõ lắm, Tô Chuyết vẫn có thể nhìn ra dung nhan khuynh thế của cô ta, nhưng lại biểu lộ mấy phần ngây ngô. Nàng cứ thế mà vọt vào miếu đường, giống như con nai con kinh sợ hoảng hốt chạy bừa. Thiếu nữ trông thấy ánh lửa bên trong miếu đường và Tô Chuyết sau đống lửa thì hơi lấy làm kinh hãi.

Nhưng mà tiếng bước chân sau lưng sắp đến gần, miếu đường không có cửa sau cũng không có chỗ nào trốn. Thiếu nữ xem xét tứ phía, nhỏ giọng nói với Tô Chuyết:

– Đừng nói là ngươi đã gặp ta!

Nói xong liền trốn đến phía sau tượng thần bằng đất kia.

Từ đầu đến cuối Tô Chuyết vẫn không đứng dậy, từ kinh ngạc ban đầu đã lấy lại tinh thần, trông thấy thiếu nữ trốn đi thì không khỏi mỉm cười. Đúng lúc này, bên ngoài cửa miếu có mấy hán tử thô kệch cao lớn xông vào. Những người này đều mặc đồ màu xanh, trong tay cầm côn bổng, chạy vào cửa miếu, trông thấy Tô Chuyết, cũng đều lấy làm kinh hãi.

Mấy người nghi ngờ không thôi, dò xét Tô Chuyết vài lần. Tô Chuyết không để bụng, dùng một cây củi gẩy gẩy đống lửa, làm ngọn lửa bùng lên. Một tên đại hán ồm ồm nói:

– Ê, ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy con đàn bà nào không?

Hắn nói giọng đất Thiểm, pha thêm vị phổ thông, Tô Chuyết miễn cưỡng có thể nghe hiểu. Nhưng y cố ý dùng giọng mềm Giang Nam nói ra:

– Cái gì? Nông nói chi?

Lại một hán tử râu quai nón hơi không kiên nhẫn, dùng tiếng phổ thông thuần, nói:

– Chúng ta hỏi ngươi có nhìn thấy con nhỏ nào vào đây không?

Tô Chuyết gật đầu, đáp:

– À! Không nhìn thấy!

Tên râu quai nón có chút tức giận, nói:

– Không nhìn thấy thì à cái gì! Kì quái, vừa rồi rõ ràng trông thấy tiện nhân kia chạy qua bên này…

Tô Chuyết cười nói:

– Trời thì tối như bưng, lại mưa nữa, làm gì có phụ nữ chứ? Các người thèm đàn bà muốn điên rồi à?

Tên râu quai nón giận dữ nói:

– Mụ nội nó, cái thằng nghèo kiết xác này dám mỉa mai lão tử! Ta xem là ngươi giấu tiện nhân kia đi! Nhanh giao ra!

Một người bên cạnh nói:

– Lão tam, đừng có sinh thêm sự!

Tên râu quai nón quả nhiên không nói thêm gì nữa, Tô Chuyết cười nhạt. Người vừa mở miệng kia lại nói:

– Chúng ta tìm kiếm trong miếu xem, nhất định chạy không xa!

Nói xong mấy người phân tán ra, đẩy cỏ khô, nhấc vải cuốn lên, bắt đầu tìm tung tích cô gái kia.

Mà ngay lúc này, từ phía sau tượng thần bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ lộc cộc. Tô Chuyết nghe thấy, thầm nghĩ, xem ra là thiếu nữ kia bị mưa xối ướt quần áo, vừa rồi chạy vẫn không cảm giác được, lúc này dừng lại, liền lạnh đến run rẩy.

Những người kia hiển nhiên còn chưa nghe thấy tiếng động, Tô Chuyết bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy nói ra:

– Nè, các vị đại ca, có thể nói cho tại hạ các vị đang tìm người nào được không?