Quyển 10 - Chương 5: Có điều kỳ quặc

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người Tô Chuyết bị bại lộ hành tung, sắc mặt không khỏi biến đổi. Trên trăm tên bang chúng lập tức nổi lên cảnh giác, vây ba người vào một chỗ.

Trong lòng Tô Chuyết trầm xuống, thầm kêu không tốt, trừng mắt với Vệ Tú. Vệ Tú thè lưỡi, nhưng không chút sợ hãi nào.

Mấy người bang chủ của đại bang vội tiến lên, từng người mang vẻ mặt âm trầm, trừng mắt nhìn ba người Tô Chuyết.

Đằng Quế lạnh lùng hỏi:

– Các ngươi là ai? Tại sao muốn trà trộn vào tụ hội của chúng ta? Tới đây có ý đồ gì?

Chu Thanh Liên là thế ngoại cao nhân, tự nhiên khinh thường phản ứng với mấy tên hề ma giáo. Vệ Tú cũng không tiện mở miệng nói chuyện. Tô Chuyết đành phải mỉm cười chắp tay nói:

– Các vị huynh đài, ba người chúng ta chỉ qua đường thôi, thấy nơi này nhiều người như vậy, cho là có chuyện gì hay nên đến xem, thực sự không phải cố tình quấy rầy tụ hội của các vị.

Đằng Quế trầm giọng “Ừ” một tiếng, cũng chẳng biết có tin tưởng Tô Chuyết hay không. Hoa Miên tiên tử lại nhìn thấy một thanh niên mặt mày thanh tú, nở gan nở ruột, một đôi mắt không ngừng quan sát đánh giá trên thân Tô Chuyết.

Tô Chuyết bất đắc dĩ nhíu mày, Bạch Đà híp mắt lại, tỉ mỉ dò xét ba người, nói xoáy:

– Nhìn bộ dáng các ngươi, có già có trẻ, có nam có nữ… Uy, cô nương kia, ngẩng đầu lên để ta xem chút…

Một đôi mắt tặc của hắn xoay tròn, lại đang đánh chủ ý xấu gì đó. Cộng thêm dáng vẻ sắc quỷ đầu thai của hắn, cũng là vừa hợp.

Trong lòng Tô Chuyết càng lo lắng, bắt đầu suy tư đường lui, chỉ cần tình thế hơi không đúng thì sẽ động thủ.

Ai ngờ Vệ Tú thoải mái lấy xuống mũ da trên đầu, buông xuống một đầu tóc dài, mắt ngọc mày ngài, nở nụ cười xinh đẹp, nam nữ đến gần bị mê hoặc đến chết mê chết mệt. Một đám phụ nữ của Thánh Nữ môn cũng tay chống nạnh, ra vẻ ghen ghét nhìn ngứa mắt.

Đầu của Tô Chuyết càng lúc càng nhức, nghĩ thầm, quả nhiên cái tính không sợ phiền phức của Vệ Tú làm lớn chuyện rồi.

Mộc Tử Tuyên bỗng nhiên đi lên trước, thản nhiên nói:

– Vị huynh đệ kia, bản lĩnh nói láo của ngươi cũng chẳng ra sao cả! Ta thấy tướng mạo và khẩu âm của các ngươi, rõ ràng là người Trung Nguyên. Ngươi nói các ngươi là người qua đường, thế nhưng theo ta được biết, người Trung Nguyên tới đây đơn giản là lui tới làm ăn. Bên cạnh các ngươi không có hàng hóa, lại không giống tiểu thương hành tẩu nhiều năm, còn muốn giấu diếm được nhiều người như vậy sao?

Đám người Đằng Quế nghe xong, chợt cảm thấy có lý, cầm trong tay đủ loại binh khí hiếm lạ lóe lên một cái, lạnh lùng quát:

– Rốt cuộc các ngươi là ai? Còn không mau thành thật nói rõ?

Tô Chuyết cười bồi đáp:

– Đã như vậy, tại hạ cũng không muốn che giấu nữa. Tại hạ gọi là Tô Chuyết, hai vị này là em gái và thúc phụ của ta. Bởi vì chúng ta rước phải kiện cáo ở cảnh nội Liêu quốc, mới trốn đến đây, muốn đi qua Tây Hạ về Trung Nguyên. Đi ngang qua nơi đây, ai dè quấy rầy các vị, còn xin các vị bằng hữu thả chúng ta rời đi!

Đám người Đằng Quế liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cười lên ha hả. Tô Chuyết không rõ tình hình, không biết bọn hắn cười điều gì.

Chu Thanh Liên thản nhiên nói:

– Bọn hắn hỏi ngươi nhiều như vậy, chỉ là để hỏi cho ra lai lịch của ngươi thôi sao. Ngươi cho là bọn họ sẽ thả chúng ta bình yên rời khỏi à?

Đằng Quế cười nói:

– Quả nhiên là tuổi lớn thì hiểu biết hơn. Chúng ta ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nhạn qua thì nhổ lông, phàm là bị chúng ta đụng vào, thì sẽ không còn sống mà rời khỏi. Nếu đã không có chất béo gì, người tới! Giết đàn ông, mang con nhóc này về cho ta!

Tô Chuyết biến sắc, Bạch Đà bỗng nhiên nói:

– Chậm!

Những người còn lại có hơi sững sờ, không biết có chuyện gì. Bạch Đà híp hai mắt, nhìn Tô Chuyết chăm chú, hỏi:

– Ngươi thật sự là Tô Chuyết sao?

Đằng Quế kỳ quái nói:

– Thế nào, Bạch lão đệ, đệ nhận biết hắn sao?

Tô Chuyết nhẹ gật đầu, đáp:

– Trên đời này còn có Tô Chuyết thứ hai sao?

Bạch Đà nói với mấy người Đằng Quế:

– Các vị huynh đệ, gần nhất cảnh nội Đại Liêu xảy ra rối loạn, nghe nói chính là do tên Tô Chuyết này làm chuyện tốt!

Có người xì nói:

– Liêu quốc gặp rắc rối, mắc mớ gì đến chúng ta!

Bạch Đà lại nói:

– Gần nhất ta thường qua lại Trung Nguyên, nghe nói mới đây Trung Nguyên xuất hiện một thanh niên tuấn kiệt, lấy văn võ song toàn, cơ trí hơn người mà xưng danh. Tên của hắn gọi là Tô Chuyết!

Hoa Miên tiên tử lập tức hứng thú, hai mắt một lần nữa xem kỹ Tô Chuyết, cười duyên nói:

– Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh như thế, ha ha ha…

Tô Chuyết bị ánh nhìn của nàng làm cho toàn thân nổi da gà, nhịn không được rùng mình một cái.

Vẻ mặt Đằng Quế âm trầm, nói:

– Nói vậy, bọn hắn là người của võ lâm Trung Nguyên! Vậy thì càng không thể để lại người sống!

Bạch Đà tiến đến, nhỏ giọng nói bên tai Đằng Quế:

– Đằng sư huynh an tâm chớ vội, ta nghe người ta nói tên Tô Chuyết này thông minh tuyệt đỉnh. Dọc theo con đường này, chúng ta không biết sẽ đụng đến phiền toái gì. Hơn nữa bên trong cổ bào tổng đản lại dày đặc cơ quan, chúng ta đang cần người như vậy dẫn chúng ta xông qua những chỗ khó đó! Huống hồ có một lão già, một cô nương trên tay chúng ta, chẳng sợ hắn có thể lật lên sóng gió gì. Nếu quả thật gặp phải phiền toái, chúng ta cũng có thể để bọn chúng làm kẻ chết thay!

Đằng Quế nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, nói với Tô Chuyết:

– Tô Chuyết, các ngươi muốn bình an rời khỏi nơi này, thì phải ngoan ngoãn nghe theo chúng ta. Bằng không…

Nói xong vung tay lên, liền có người cầm đao chặn sau lưng Chu Thanh Liên và Vệ Tú, lấy đó để uy hiếp.

Trong lòng Tô Chuyết cảm thấy nặng nề, không ngờ chuyện đáng lo nhất cuối cùng đã phát sinh, vội vàng nói:

– Có chuyện gì thì từ từ nói. Chúng ta nghe các hạ phân phó là được!

Mộc Tử Tuyên bỗng nhiên gấp lại quạt xếp, nói:

– Đằng huynh, ba người này không rõ lai lịch, cứ cẩn thận thì tốt hơn. Huống hồ bọn hắn vừa mới gây ra họa lớn ở Liêu quốc, khó đảm bảo sẽ không liên luỵ đến chúng ta!

Trong lòng Đằng Quế vẫn còn sợ hãi quân đội Liêu quốc, nghe vậy lại do dự.

Bạch Đà thầm hận vừa nãy Mộc Tử Tuyên cười nhạo mình, lúc này càng muốn đối phó với hắn. Mộc Tử Tuyên nói không thể mang theo Tô Chuyết, Bạch Đà càng cứ muốn mang theo ba người này. Hắn cười ha ha:

– Mộc huynh đệ, sao ngươi bắt đầu lo trước lo sau, nhát như chuột rồi? Nơi đây hẻo lánh haong vu, đi tiếp sẽ là sa mạc Hồi Hột. Dù quân đội Liêu quốc có mạnh hơn, cũng là ở ngoài tầm với. Mang theo mấy người này, đối với chúng ta là có ích không có hại, thời khắc mấu chốt, nói không chừng còn có tác dụng lớn đây!

Đằng Quế nghe hắn nói như vậy, chủ ý đã định, cười ha ha, lớn tiếng nói:

– Cứ quyết định thế đi! Tối nay chúng ta dựng trại đóng quân, sáng sớm ngày mai, xuất phát đến tổng đàn!

Mộc Tử Tuyên thấy hắn đã quyết định, cũng không tiện nói thêm gì, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, trong mắt tràn ngập thâm ý. Đám người nghe lời Đằng Quế, ầm vang khen hay, mỗi người phân công đi dựng trướng bồng, cao hứng bừng bừng, giống như có lẽ đã đang ước mơ sau khi tìm thấy bảo tàng rồi thì tiêu xài thế nào.

Tô Chuyết đám người đi xa, cười lạnh. Vệ Tú hỏi:

– Huynh cười cái gì?

Tô Chuyết nói:

– Ta cười những kẻ này vô tri, không ngờ quả thật ảo tượng ra cái bảo tảng gì đó! Ta cũng cười cô, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bỗng dưng tự rước lấy phiền phức lớn đến thế cho mình!

Vệ Tú không chút tức giận, cười nhẹ nhàng nói:

– A, phải không? Huynh thử nói nghe một chút!

Tô Chuyết tìm gờ đất ngồi xuống, nói:

– Gã Mộc Tử Tuyên kia, không nói đến làm sao hắn biết vị trí tổng đàn phái Thiên Sơn. Hắn làm thế nào biết được trong đó có bảo tàng? Đây là thứ nhất.

– Thứ hai, nếu trên đời này có người biết được con đường đi đến tổng đàn, vì sao hắn không một mình nuốt trọng bảo tàng cho rồi? Mắc mớ gì tìm tới nhiều người san sẻ như vậy? Bằng vào hai điểm này, ta có thể biết được chuyện này tất có điều kỳ quặc, không ngờ người thông minh như Vệ Tú, thế mà cũng mắc lừa!

Vệ Tú lại cười lạnh đáp:

– Sao huynh biết ta bị mắc lừa? Với ta mà nói, vàng bạc châu báo gì mới chẳng tính là bảo tàng. Thật sự để cho ta cảm thấy hứng thú, đó là những người của ba môn bảy phái này!

(chưa xong còn tiếp.)