Q.19 - Chương 32: Thận trọng từng bước

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm, lửa giận trong mắt đủ để đốt cháy Phương Bạch Thạch thành tro. Nhưng mà cuối cùng y không có phát tác ra, thậm chí giọng nói cũng không hề run rẩy. Y thản nhiên nói:

– Ta thả ngươi đi!

Phương Bạch Thạch cười cười, nói:

– Tô Chuyết, sau này chúng ta còn gặp lại!

Nói xong, kêu gọi thủ hạ cấp tốc rời khỏi Triều Dương phong.

Những người khác cũng chẳng ai muốn làm chim đầu đàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Phương Bạch Thạch rời đi. Tuy rằng không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.

Hoa Bình lại hỏi:

– Tô Chuyết, về sau thì thế nào? Chuyện ngày hôm nay làm sao lại phát sinh?

Tô Chuyết cười cười, nói:

– Sự tình hôm nay đều là do ta thiết kế. Hôm qua tên Tô Chuyết giả thiết yến ở Tây Nhạc lâu, dĩ nhiên ta cũng muốn đến tham gia náo nhiệt. Lúc ấy xảy ra án mạng, không biết các người có nghe nói không.

Đương nhiên là Hoa Bình không biết, người ngoài thì lớn tiếng nói:

– Dĩ nhiên chúng ta đều biết. Chắc hẳn Tô tiên sinh đã biết ai là hung thủ?

Tô Chuyết gật gật đầu, chỉ tay vào người áo xanh, nói:

– Hôm qua vị huynh đài này bước ra chỉ chứng, chắc hẳn mọi người còn khắc sâu ấn tượng. Hắn nói là Từ Tương chết dưới Kim Ô chưởng của Hoa Bình, ngôn từ chuẩn xác. Nhưng mà sau khi ta kiểm tra độ dài ngón tay của chưởng ấn trước ngực Từ lão gia tử. Hoa Bình đi lính nhiều năm nên ngón tay thô hơn. Vả lại không biết các vị còn nhớ người trẻ tuổi chết cùng một chỗ với Từ lão gia tử hay không. Ta ngẫu nhiên thử qua, thì thấy bàn tay của người đó vừa vặn ăn khớp với chưởng ấn!

– Chẳng lẽ là hắn ta giết chết Từ lão gia tử?

Tô Chuyết gật đầu:

– Không sai! Hơn nữa tấm mặt nạ da người trong tay ta chính là tìm được trên thân người đó! Hắn ta chính là Tô Chuyết giả!

– Người kia đúng là Tô Chuyết giả ư?

Hèn chi Tô Chuyết giả hôm qua chậm chạp không có trình diện, thì ra sớm đã mất mạng rồi.

Tô Chuyết nói tiếp:

– Chính là bởi vì kẻ đó giả trang thành ta nên mới có thể đi vào căn phòng của Từ lão gia tử. Trong phòng không có vết tích đánh nhau, cũng chứng minh kẻ giết chết Từ lão gia tử là người quen của ông ta. Tên Tô Chuyết giả có thể giết chết Từ lão gia tử nổi danh trên giang hồ, tự nhiên là đắc ý vênh váo. Chung quy là không muốn để vinh dự này rơi vào đầu người khác, thế là hắn kéo mặt nạ xuống, muốn để Từ Tương được chết rõ ràng. Mà việc này vô tình để cho ta đạt được chứng cứ mấu chốt nhất!

Yến Linh Lung khó hiểu nói:

– Nhưng mà hắn lại bị ai giết chết đây? Vì sao có người muốn giết hắn?

Tô Chuyết chỉ tay vào người áo xanh, nói:

– Tên giết người hẳn là vị huynh đài này. Bởi vì gã Tô Chuyết giả đã hoàn thành sứ mệnh, không còn tác dụng nữa. Chỉ có giết hắn mới có thể cam đoan bí mật sẽ không bị tiết lộ. Nhưng mà vị huynh đài này chưa kịp tìm ra mặt nạ da người thì tiểu nhị đột nhiên gõ cửa. Hắn đành phải chặn cửa làm bộ đã khóa từ bên trong. Sau đó hắn thuận lợi trà trộn vào trong đám người, vì muốn đem chuyện này giá họa cho Hoa Bình nên mới không thể không hiện thân chỉ chứng.

Yến Linh Lung giật mình nói:

– Ta hiểu rồi! Tên Tô Chuyết giả đã chết, ngày thứ hai luận võ liền sẽ không có người đến tham gia. Mà bọn hắn biết ngươi nhất định sẽ tự mình đến xem, đến lúc đó lại đẩy ngươi ra. Liền biến thành trận quyết đấu giữa Hoa Bình cùng Tô Chuyết thật!

Lăng Sương ở bên cạnh nghe được có chút nghĩ mà sợ, nói:

– Nguy hiểm thật! Kế sách thay mận đổi đào quả thực là âm hiểm. Nếu Tô Chuyết không tìm ra chân tướng kịp thời, chỉ sợ chiến một trận thì mọi người sẽ lưỡng bại câu thương!

Tô Chuyết gật gật đầu, bỗng nhiên nói với người áo xanh:

– Ta chỉ không biết, tại sao ngươi cũng biết Kim Ô chưởng?

Sự tình đến mức độ này, người áo xanh cũng hiểu không cần phải giấu diếm nữa. Hắn cười lạnh nói:

– Trường An dã nhân Minh Càn Khôn thân thể cường tráng, mà vào năm ngoái lại đột ngột chết bất đắc kỳ tử, ngươi có biết là vì sao không?

Tô Chuyết giật mình. Hoa Bình siết chặt hai nắm đấm, oán hận nói:

– Là các ngươi hại chết Trà Minh tiền bối!

Yến Linh Lung lo lắng gã xúc động, đưa tay cầm chặt tay Hoa Bình. Tô Chuyết lại nói:

– Khi ta làm rõ hết thảy bí mật, sau đó ta liền bắt đầu trù tính. May là có Tiểu Hoàn cùng Mã huynh hỗ trợ. Trước tiên ta rải lời đồn ở trong thành, làm cho dư luận huyên náo xôn xao. Ta biết người của Tứ Hải Minh biết được quan phủ muốn đối phó bọn họ thì nhất định sẽ khẩn cấp rút lui. Chẳng những đẩy ra tên phiền toái Thương Trình, cũng miễn cho Tứ Hải Minh bị tổn thất lớn hơn.

Yến Linh Lung gật đầu nói:

– Chúng ta vừa nhận được tin tức, liền cả đêm rút lui ra ngoài thành. Đây là sách lược ứng biến của Tứ Hải Minh, tận lực không xung đột với quan phủ.

Tô Chuyết lại nói:

– Đồng thời ta nói cho người khác biết, Vọng Nguyệt Lâu có kẻ tạo phản. Mỗi một đường chủ của Vọng Nguyệt Lâu trước đây đều là nhân vật kiệt ngạo bất tuần một mình đảm đương một phía. Trừ lâu chủ ra thì chẳng ai có thể áp đảo nổi. Bởi vậy ta nghĩ bọn họ biết được tin tức này thì sẽ liên hệ đến những chuyện kỳ lạ gần nhất, nhất định sẽ phát hiện manh mối giống như Phượng Kiều Nương. Bởi vậy hôm nay người của Vọng Nguyệt Lâu cũng sẽ không tới nơi này, lại càng không rảnh tìm ta gây chuyện!

Y cười cười, lại nói:

– Giải quyết xong hai chuyện phiền phức Tứ Hải Minh cùng Vọng Nguyệt Lâu, ta liền có thể chuyên tâm đối phó những kẻ giả mạo đang trà trộn! May là ta có một đội kỳ binh, lại thêm mấy vị tiền bối như Tinh Hà đạo trưởng. Hơn nữa ta lừa Phương Bạch Thạch khiến hắn cho rằng ta muốn đối phó với người của Tứ Hải Minh, để người của hắn phối hợp. Tất nhiên là hắn rất tình nguyện để hai nhà chúng ta hỗn chiến nên đã sớm an bài. Khi bên này vừa đánh nhau, nhóm bộ khoái không hiểu rõ tự nhiên cũng giúp đỡ chúng ta bắt những kẻ giả mạo này lại!

Tinh Hà đạo nhân nghi ngờ nói:

– Tô tiên sinh quả nhiên là thần cơ diệu toán. Chỉ là tiên sinh nói kỳ binh rốt cục là ai? Vì sao chẳng thấy người nào cả? Bọn họ đã giúp chúng ta, chúng ta phải hảo hảo đáp tạ đại ân rồi!

Tô Chuyết cười nói:

– Đạo trưởng không cần tìm bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng không lĩnh tình đâu!

Người ngoài chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng Tô Chuyết thầm nghĩ trong lòng: Bọn họ tránh mình còn không kịp, thế nào lại ra ngoài gặp người?

Hóa ra khuya ngày hôm trước Tô Chuyết sai Tiểu Hoàn đi gửi thư chính là gửi cho những người này. Mà những người này chính là giang hồ nhân sĩ được Vệ Tiềm mời chào năm đó, cũng chính là những người có tên trên danh sách giang hồ! Và bây giờ trên đời chỉ có một mình Tô Chuyết là biết được bọn họ. Mà Tô Chuyết đoán được bọn họ tất nhiên sẽ đến nơi này, bởi vì bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến Tô Chuyết chết trong tay Hoa Bình, như vậy nửa đời sau bọn họ mới có thể gối cao không lo. Thế là Tô Chuyết dùng cái này để áp chế, để bọn họ ở thời khắc then chốt phát động một kích mấu chốt!

Yến Linh Lung nhìn xem dáng cười quái dị của Tô Chuyết, tức giận nói:

– Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là kẻ nào phía sau màn bày ra hết thảy mọi chuyện? Dù thế nào cũng sẽ không phải là tên này chứ?

Nàng chỉ ngón tay vào người áo xanh.

Đương nhiên là Tô Chuyết biết người áo xanh chỉ là đầy tớ mà thôi. Y thản nhiên nói:

– Ta sợ nói ra sẽ hù dọa các ngươi.

Yến Linh Lung xùy nói:

– Người nào mà dọa được ta?

Vẻ mặt Hoa Bình lại nghiêm túc, nói:

– Tô Chuyết sẽ không tùy tiện nói đùa, người này nhất định không đơn giản!

Người áo xanh bỗng nhiên nói với Tô Chuyết:

– Tô Chuyết, tiên sinh nhà ta nói, nếu như hôm nay gặp được phiền phức thì để ta dẫn ngươi đi gặp ngài ấy.

Tô Chuyết cười nói:

– Đúng dịp ta cũng rất muốn đi gặp người đó!

Hoa Bình lớn tiếng nói:

– Ta cùng đi với đệ!

Người áo xanh cười lạnh nói:

– Tiên sinh nhà ta chỉ mời một mình Tô tiên sinh!

Tô Chuyết cũng lắc đầu với Hoa Bình, nói:

– Ta không sao đâu, huynh yên tâm.

Y xích lại gần bên tai Hoa Bình, nói:

– Chiếu cố tốt bọn họ, cẩn thận!

Tô Chuyết sợ là đối phương còn hậu chiêu hoặc mai phục, chỉ có thể nhắc nhở Hoa Bình cẩn thận. Hoa Bình cũng minh bạch tâm ý của Tô Chuyết, gật đầu nói:

– Đệ yên tâm đi!

Yến Linh Lung bỗng nhiên quay sang người áo xanh, nói:

– Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi? Theo ta thấy, cứ bắt lấy hắn, rồi chúng ta trực tiếp đi tìm chủ tử của hắn, một mẻ hốt gọn!

Mã Bình Xuyên một lòng báo thù cũng gật đầu đồng ý. Tô Chuyết cười cười với bọn họ, nhỏ giọng nói:

– Vệ cô nương còn ở trong tay bọn chúng, ta không thể mạo hiểm!

Y nói xong, cũng không để ý Yến Linh Lung đang mờ mịt, trực tiếp nói với người áo xanh:

– Đi trước dẫn đường!

(chưa xong còn tiếp.)