Quyển 10 - Chương 13: Hoạ từ trong nhà

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lòng Tô Chuyết âu sầu, còn chưa lên tiếng, trong thông đạo bỗng nhiên truyền đến một đợt ồn ào. Chỉ nghe giọng nói của Đằng Quế:

– Mộc huynh đệ, ngươi cứ đi lung tung từ thạch thất này đến thạch thất khác, sao có thể tìm được bảo tàng? Ta cho rằng…

– Muốn tìm thì tự đi mà tìm!

Chẳng biết tại sao, giọng nói của Mộc Tử Tuyên nghe có vẻ không kiên nhẫn, so với lúc trước quả thực như hai người.

Tô Chuyết bất đắc dĩ cười một tiếng:

– Rắn chuột một ổ, vì lợi mà tụ tập, tất nhiên cũng vì lợi mà phân chia!

– Huynh đang dạy ta ngự nhân chi đạo (đạo chỉ huy người) sao?

Vệ Tú giảo hoạt nói.

– Không dám không dám, Tô mỗ dạy ngự nhân chi đạo cho Vệ đại tiểu thư, chẳng phải là đang múa may đại đao trước mặt Quan công hay sao? Bất quá Vệ đại tiểu thư thật sự muốn thu những người này làm thủ hạ? Chỉ sợ không dễ dàng đâu a!

Tô Chuyết than thở một tiếng.

– Việc này không nhọc Tô huynh lo lắng.

Vệ Tú nháy mắt mấy cái.

– Bất quá ta thấy Mộc Tử Tuyên không hề giống như đang tìm bảo tàng gì đó a! Đến cùng hắn đang làm gì?

Tô Chuyết cau mày đáp:

– Ta sớm đã nói, có lẽ cái bảo tàng này căn bản không tồn tại. Bất quá xem tình hình, Mộc Tử Tuyên đích thật là đang tìm thứ gì đó. Không, có lẽ không phải thứ gì đó, mà là đang tìm người nào đó!

– Ồ? Chỉ giáo cho?

– Nhìn dáng vẻ của hắn, đích thật là đang tìm thứ gì. Bất quá nơi này thạch thất rất nhiều, nếu thật sự là tìm bảo tàng, tựa như mò kim đáy biển vậy. Mà Mộc Tử Tuyên chỉ đến mỗi căn nhà đá, liếc mắt nhìn một lượt rồi rời đi, bởi vậy rất có thể là đang tìm người. Hơn nữa tìm kiếm bảo tàng, nhiều người như vậy chẳng những không có chỗ dùng, càng là không ổn. Điểm này lấy sự khôn khéo của Mộc Tử Tuyên, không có lý do gì không biết được. Sở dĩ hắn tập họp nhiều người cùng đến pháo đài cổ, ta nghĩ, nhất định là muốn bức người trong pháo đài cổ đi ra!

Tô Chuyết trầm giọng nói, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới cái bóng màu trắng bên trong cửa Phong.

Tô Chuyết lập tức cảm thấy mình nghĩ viển vông rồi. Qua không được đã lâu, trăm người của ba môn bảy phái trăm lần lượt trở về, ủ rũ ngồi ở trong thông đạo. Có người nhóm lên đống lửa sưởi ấm, còn có người lấy ra lương khô gặm hai cái. Tô Chuyết nghe ngóng tình huống, mới hiểu được, những người này lục lọi lật tìm khắp cả chục căn thạch thất. Trong thạch thất toàn là đồ dùng sinh hoạt thường ngày, đâu có bảo tàng gì? Đến cuối cùng Đằng Quế cũng từ bỏ tìm kiếm, vẻ mặt âm trầm ngồi ở góc tường. Mộc Tử Tuyên phe phẩy quạt xếp trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.

Bên cạnh có người ngoài, Tô Chuyết và Vệ Tú không nói thêm gì nữa. Hai người qua loa ăn chút lương khô, lưng tựa lưng, nhìn xem bầu trời đầy sao.

Bỗng nhiên Đằng Quế cả giận nói:

– Mộc huynh đệ, ta có mấy lời muốn nói! Mời đi theo ta!

Con mắt Mộc Tử Tuyên loạn chuyển, tựa hồ đang suy đoán mục đích Đằng Quế tìm hắn. Bất quá Tô Chuyết cũng đoán được, Đằng Quế nhất định đã phát hiện Mộc Tử Tuyên lừa gạt tất cả mọi người, muốn tìm hắn tính sổ! Xem ra phen này có trò hay để nhìn rồi. Tô Chuyết nhịn không được bật cười.

Mộc Tử Tuyên và Đằng Quế rời đi hồi lâu, đám người ba môn bảy phái không có việc gì, lại không được Đằng Quế dặn dò, ý muốn nói có thể tự động rời đi rồi. Tất cả mọi người bắt đầu nhỏ giọng phàn nàn, đến cuối cùng tiếng nói càng lúc càng lớn.

Hoa Miên tiên tử bỗng nhiên đứng dậy, nói với chúng nữ của Thánh Nữ môn:

– Chúng ta không đợi nữa, đi, xuống núi!

Nói xong lại chuyển sang những người khác:

– Ta thấy các ngươi cũng sớm rời khỏi nơi đây thì tốt hơn, chớ nên bề bộn đến sau cùng, ngược lại trúng bẫy kẻ khác!

Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không rõ hàm nghĩa trong câu nói của nàng. Tô Chuyết lại càng thêm nghi ngờ, lúc nào thì đầu óc Hoa Miên tiên tử sáng suốt thế rồi?

Không đợi Tô Chuyết nghĩ tiếp, Bạch Đà bỗng nhiên đứng lên nói:

– Hoa sư muội, dù sao thì Đằng đại ca sẽ không lừa gạt chúng ta chứ!

Nói xong nháy mắt ra hiệu với nàng, ám chỉ nơi đây có người của Hạt Tử môn, người đông thế mạnh, có mấy lời vẫn là không nên nói ra.

Hoa Miên hoàn toàn không để ý tới Bạch Đà ám chỉ, cười lạnh một tiếng:

– Chỉ sợ chính hắn mới là kẻ bị mắc lừa nhất!

– Ý của ngươi là, Mộc Tử Tuyên Mộc huynh đệ đang lừa chúng ta sao?

Bạch Đà hạ giọng, tựa hồ sợ bị người khác nghe thấy.

Đúng lúc này, chỗ căn nhà đá mà Mộc Tử Tuyên và Đằng Quế đang ở bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to:

– Kẻ nào!

Là giọng của Mộc Tử Tuyên.

Lập tức, dưới ánh lửa mờ tối, chỉ thấy một cái bóng trắng bay ra từ cửa căn nhà đá kia. Động tác của bóng trắng quá nhanh, ai cũng không thấy rõ ràng đến cùng “nó” hành động thế nào. Mộc Tử Tuyên lập tức theo sát bóng trắng lao ra, trong lòng Tô Chuyết cả kinh, đang muốn tiến lên. Đống lửa trong thông đạo đột nhiên bị một luồng chưởng phong thổi tắt.

Trước mắt bỗng nhiên một màu đen kịt, chỉ có một chút ánh trăng chếch nghiêng chiếu ở vị trí cửa hang. Tô Chuyết nắm tay Vệ Tú, kéo nàng bảo hộ ở sau lưng. Làm cho Vệ Tú cảm động từ đáy lòng. Tô Chuyết đang ngưng thần đề phòng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thì trông thấy Hoa Miên đã ở bên cạnh. Bất quá lần này ngược lại nàng không dán lên người y, mà lại vô tình cố ý tới gần Vệ Tú.

Đang lúc kỳ quái, Tô Chuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, lấy nhãn lực của hắn, cũng chỉ nhìn thấy một bóng người, từ ngoài thông đạo bay vào, dùng tốc độ khó mà tin nổi phóng thẳng đến vị trí mới thấy bóng trắng vừa nãy. Trong thông đạo đen kịt, không thấy được gì cả, chỉ nghe thấy được một trận ồn ào.

Đầu tiên là Đằng Quế bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, đám người lấy làm kinh hãi, không biết phát sinh chuyện gì. Bang chúng Hạt Tử môn vội vàng đập đá đánh lửa, muốn nhóm lửa cho bó đuốc. Tiếp theo trong bóng tối lại nghe thấy một tiếng vải vóc xé rách. Mà đúng lúc này, đám người rốt cục đốt lửa cho bó đuốc. Ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy trước cửa căn nhà đá, Mộc Tử Tuyên đang giao thủ cùng một người mặc quần áo màu xanh. Người này không là ai khác, chính là Chu Thanh Liên biến mất đã lâu!

Mặc dù Chu Thanh Liên đui mù, nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong chút nào, triền đấu cùng Mộc Tử Tuyên, chiêu thức càng lúc càng nhanh, chớp nhoáng lên xuống, đám người trong động thấy được thì chóng mặt. Tô Chuyết cũng không nhịn được sợ hãi thán phục:

– Hai người này rõ ràng đều là cao thủ thâm tàng bất lộ!

Vệ Tú “Hừ” một tiếng:

– So với huynh thì thế nào?

Nàng đem Tô Chuyết so sánh với bọn họ, đáy lòng tự nhiên hi vọng Tô Chuyết mạnh hơn bọn họ một chút.

Nhưng mà Tô Chuyết lại lắc đầu:

– Hai người này đều đạt đủ nội ngoại, ta tuyệt đối kém xa!

Vệ Tú có chút thất vọng, nhưng cũng không nhịn được muốn nhìn xem hai người này đến cùng lợi hại thế nào, ai ngờ vừa nhìn chốc lát, thì cảm giác tâm hoảng khí đoản (tim đập mạnh và loạn nhịp), nhịn không được nhắm hai mắt lại. Tô Chuyết đưa lưng về phía nàng, còn chưa chú ý đến điều khác thường. Hoa Miên tiên tử bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt mạch môn cổ tay Vệ Tú. Tô Chuyết giật mình, lại trông thấy nguyên lai là Hoa Miên đang bắt mạch cho Vệ Tú. Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của hắn, đó là chỗ cổ tay Hoa Miên lộ ra một đoạn ống tay áo trong màu trắng, tựa hồ có chút hư tổn…

Hoa Miên bắt mạch một hồi, nói với Vệ Tú:

– Cô không biết võ công, không có nội lực lại bị nội thương. Nhìn xem chiêu thức của bọn hắn, khó tránh khỏi sẽ kéo theo khí huyết, dẫn đến nội tức tán loạn. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi!

(chưa xong còn tiếp.)