Quyển 14 - Chương 19: Thất sách

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thi thể Vương Vĩnh Phúc nằm thẳng xuống, trái tim Tô Chuyết cũng trầm xuống. Tần Lôi và đám bộ khoái giật nảy cả mình. Lý Hoành lại càng lên tiếng kinh hô:

– Hắn, hắn ta chết như thế nào?!

Thần sắc Tô Chuyết lạnh lùng, thở dài một tiếng, nói:

– Đúng vậy, hắn ta chết như thế nào!

Tần Lôi nói:

– Chúng ta rõ ràng trấn giữ bốn phía, căn bản không có nhìn thấy ai vào tiền trang!

Hắn nắm qua hai tên hộ vệ, nói:

– Các ngươi ai đã vào hậu đường?

Hai người hộ vệ kia lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói ra:

– Bọn tiểu nhân chỉ phụ trách trấn giữ đại sảnh và bốn phía tiền trang. Chỗ hậu đường này hôm nay cũng là lần đầu tiến vào!

Tô Chuyết kiểm tra thi thể một lần, phát hiện sắc mặt Vương Vĩnh Phúc mặc dù sinh động như thật, nhưng thi thể đã lạnh buốt. Không khỏi thở dài nói:

– Không cần hỏi, Vương Vĩnh Phúc không phải bị giết sau khi trời tối!

Tần Lôi cả kinh nói:

– Cái gì?! Chẳng lẽ hung thủ thật sự giết người giữa ban ngày ư?

Tô Chuyết nói:

– Thi thể Vương Vĩnh Phúc đã lạnh, nói rõ đã chết ít nhất hai canh giờ rồi. Dưới cây nến trên bàn chất đống sáp mỡ, chứng minh ngọn nến cũng đã châm hồi lâu. Là chúng ta chủ quan cho rằng giữ vững bốn phía tiền trang thì có thể bảo đảm an toàn cho Vương Vĩnh Phúc. Ai biết…

Tần Lôi ảo não nói:

– Tại ta cả! Nếu không phải do ta khăng khăng muốn dùng kế này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy… Thế nhưng mà hung thủ làm thế nào giết người ngay dưới mí mắt chúng ta đây?

Tô Chuyết trầm ngâm nói:

– Vương Vĩnh Phúc và người giúp việc đều không hề rời khỏi tiền trang, như vậy hung thủ làm sao biết được ba tấm ngân phiếu kia đã đến trong tay Vương Vĩnh Phúc đây? Trừ phi… Hôm nay hung thủ ở ngay bên trong tiền trang!

– Cái gì? Hung thủ ngay ở tiền trang ư?

Tần Lôi kinh sợ hỏi.

– Không sai!

Trong lòng Tô Chuyết hơi động, nói tiếp.

– Là ta nghĩ sai! Vương Vĩnh Phúc làm chưởng quỹ tiền trang vài chục năm, làm sao lại sơ ý như thế được, còn chưa xem kỹ ngân phiếu cho rõ đã giao bạc ra? Nguyên lai hắn ta đã sớm bẩm báo cho lão bản sau màn, được đồng ý mới dám đổi bạc cho ta!

Tần Lôi bừng tỉnh đại ngộ, quát:

– Nhanh! Cẩn thận điều tra tiền trang, tìm ra kẻ đó cho ta!

Tô Chuyết đưa tay ngăn lại, nói:

– Không cần lục soát, hung thủ đã sớm đi rồi! Hậu đường tiền trang có rất ít người đến, ban ngày chúng ta cũng không cách nào lên nóc nhà quan sát được. Hung thủ bày thi thể thành tư thế này, lại châm lửa ngọn nến vào ban ngày, chính là đợi sau khi trời tối để chúng ta cho rằng Vương Vĩnh Phúc còn sống, như vậy bỏ lỡ cơ hội bắt người! Nhìn chiều dài ngọn nến đã đốt, hẳn là bắt đầu châm từ chạng vạng tối. Khi đó có người nào từng đi ra tiền trang đây…

Tần Lôi phân phó thủ hạ:

– Các ngươi chia ra đi dẫn đám người giúp việc tiền trang về đây! Nói không chừng bọn chúng biết là ai đã vào hậu đường!

Tô Chuyết vừa nhớ lại tình cảnh ban ngày trông thấy người đến người đi, vừa tra xét thi thể. Bỗng nhiên nhướng mày, nói:

– Vương Vĩnh Phúc không phải tự sát?!

Tần Lôi ngẩn người, mờ mịt nói:

– Vậy thì sao?

Trong đầu Tô Chuyết lóe lên linh quang, vội vàng cởi quần áo Vương Vĩnh Phúc, vừa cởi vừa nói:

– Trước kia khi hung thủ sát hại Ngụy Chu Lễ và Tiền Thông đều là ép tự sát. Là do Hung thủ không muốn dính tới mạng người, dù cho chúng ta tìm được kẻ đó cũng không cách nào định tội! Mà lần này lại khác, bởi vì giết người vào ban ngày, bên trong tiền đường cách không xa càng có không ít người. Nếu như lại dùng thủ đoạn bức bách Vương Vĩnh Phúc tự sát, chẳng những phí sức tốn thời gian, nói không chừng Vương Vĩnh Phúc gây ra động tĩnh lập tức sẽ kinh động bộ khoái bên ngoài. Muốn không có động tĩnh, hung thủ chỉ có thể tự xuất thủ!

Tần Lôi nhìn xem nửa người trên trần trụi của Vương Vĩnh Phúc, nghi ngờ nói:

– Thế nhưng trên người hắn dường như không có vết đả thương…

Hắn còn chưa dứt lời Tô Chuyết đã lật thi thể qua, chỉ thấy hai cái chấm đỏ sau lưng Vương Vĩnh Phúc, ngay tại đại chuy, bên trên chí dương. Khóe miệng Tô Chuyết mỉm cười, đưa tay đo hai nơi chấm đỏ kia, lại dùng ngón tay đè lên hai vết thương, mơ hồ nghe được xương cốt vang động “lách cách”, trầm ngâm nói:

– Đây là dấu đốt ngón tay của hung thủ. Đại chuy, chí dương nằm bên trên xương sống, Vương Vĩnh Phúc chịu hai lần trọng kích, xương sống vừa đứt, tiếng nói cũng không cách nào phát ra liền chết thẳng cẳng. Nhất định là hung thủ thừa dịp Vương Vĩnh Phúc không phòng bị, ở sau lưng đột kích đánh lén. Điều này cũng có thể giải thích vì sao trên mặt hắn không có vẻ thống khổ như Ngụy Chu Lễ và Tiền Thông. Bởi vì ngay từ lúc đầu Vương Vĩnh Phúc đã mất mạng, căn bản không có bất luận thống khổ gì. Xem ra tên hung thủ này không chỉ là lão bản phía sau màn của Thiên Hạ tiền trang mà còn là một cao thủ võ công!

Tần Lôi nói:

– Có vẻ là một môn công phu đả huyệt…

Lý Hoành tiếp lời nói:

– Một chiêu liền có thể đánh gãy xương cốt, công lực bực này e rằng chỉ có Thiếu Lâm Kim Cương chỉ, Đoạn Cốt thủ của Quan Trung Thượng Quan gia và Tượng Xà quyền của Lĩnh Nam phái mới có thể làm được!

Tô Chuyết lắc đầu nói:

– Bên trong những võ công đó tuy có chiêu thức đả huyệt, nhưng đều tạo thành dấu ngón tay trên thân thể. Thế nhưng hai vết chấm đỏ này rõ ràng là do binh khí lưu lại, đây là binh khí gì…

Đúng lúc này, người giúp việc tiền trang lục tục bị dẫn trở về. Từng người nơm nớp lo sợ, nhìn thấy thi thể trên đất thì đều giật nảy cả mình, sắc mặt trắng bệch. Tần Lôi lớn tiếng hỏi:

– Buổi chiều các ngươi có thấy người nào tiến vào hậu đường không?

Bọn họ mờ mịt lắc đầu, đáp:

– Bọn tiểu nhân ở quầy hàng bận rộn đổi giữ bạc, đâu có thấy người nào đến hậu đường?

Tô Chuyết trông thấy người giúp việc dẫn mình vào đây không nói lời nào, liền hỏi:

– Ngươi thường xuyên ra vào hậu đường, có từng thấy ai ở hậu đường không?

Người kia lắc đầu, đáp:

– Hôm nay ngoại trừ công tử và Ngô chưởng quỹ, tiểu nhân chưa từng thấy những người khác!

Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại nói:

– Nhưng mà thật ra buổi sáng hôm nay chưởng quỹ có căn dặn pha trà. Bất quá là ông ta tự bưng. Lúc ấy tiểu nhân cho là Vương chưởng quỹ muốn uống một mình, chẳng lẽ là…

Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói:

– Xem ra tên hung thủ này đã đến từ sáng!

– Thế nhưng mà…

Tần Lôi không hiểu nói.

– Buổi sáng ta vừa đi tìm đệ thương lượng kế sách dụ rắn dời hang…

Đột nhiên Tô Chuyết biến sắc, nói:

– Không xong!

Tần Lôi vội hỏi:

– Cái gì không xong?

Tô Chuyết nói:

– Nếu như hung thủ đã đến từ sáng, vậy hắn nhất định biết được Ngô chưởng quỹ ở thành tây cũng đã tới. Theo tính cách giết người diệt khẩu của hắn ta, nói không chừng sẽ làm hại Ngô chưởng quỹ!

– Tần Lôi nói:

– Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh đi!

Tô Chuyết không đợi hắn nói xong đã phi thân ra ngoài, cưỡi trên một con ngựa chạy vội về thành tây. Tần Lôi và Lý Hoành cũng hiểu được tình thế không ổn, theo sát phía sau. Nhà tiền trang ở thành tây cách đó khá xa, ba người giục ngựa phi nước đại nửa canh giờ. Từ xa trông thấy cổng nhà tiền trang treo đèn lồng, mà cửa chính lại còn chưa đóng. Một người giúp việc đứng trước cửa ra vào, lo lắng nhìn trái ngó phải.

Tô Chuyết phi ngựa đến trước cửa, nhảy xuống lưng ngựa, hỏi:

– Ngô chưởng quỹ nhà ngươi đâu?

Người kia vỗ tay, nói:

– Này! Công tử muốn tìm Ngô chưởng quỹ à, tiểu nhân cũng muốn tìm ông ta đây!

Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, nói:

– Không thấy Ngô chưởng quỹ sao?

– Còn không phải thế!

Người giúp việc nói.

– Xế chiều hôm nay, Ngô chưởng quỹ trở về từ thành nam rồi lại ra cửa, đến bây giờ còn chưa trở về! Ông ta không trở lại tiểu nhân cũng không dám đóng cửa…

– Cái gì? Không thấy Ngô chưởng quỹ?

Tần Lôi và Lý Hoành cùng đi đến.

– Chẳng lẽ Ngô chưởng quỹ đã…