Quyển 9 - Chương 12: Hoàn toàn không có đầu mối

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước đó Tô Chuyết đã bắt đầu nghi ngờ Gia Luật Hùng Tài, thế nhưng một lời chứng minh hoàn mỹ không có mặt này, khiến cho y muốn bắt đầu suy xét lại suy đoán của mình. Hỏi tất cả mọi người trong doanh trướng một vòng, hầu hết mọi người đều đang ngủ, tuy nói có người chứng minh, nhưng đều không đáng tin như Gia Luật Hùng Tài.

Tô Chuyết cau mày, không nói một lời. Trải qua một trận ồn ào, mặt trời đã lên cao.

Tiêu Thiên Đình nặng nề hừ một tiếng, nói:

– Tô Chuyết, hôm nay đã là ngày thứ hai. Nếu như trời tối ngày mai ngươi còn không thể cho ta một đáp án, thì đừng trách ta!

Nói xong hắn tức giận ra khỏi doanh trướng. Người ngoài đều thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem trò cười. Trong lòng mọi người đều suy nghĩ giống nhau, gã Tô Chuyết tự cho mình là siêu phàm này, chọc cho Tiêu Thiên Đình càng lúc càng tức giận, đến cuối cùng thì càng chết thảm. Đây chính là hậu quả không biết trời cao đất rộng!

Tô Chuyết không cân nhắc nhiều như vậy, y còn đang hồi tưởng lời chứng của đám người, hi vọng tìm tới một chút kẽ hở từ trong đó. Đám người lần lượt rời đi, y cũng không phát giác. Vệ Tú như cũ ở lại cuối cùng, thần sắc trên mặt càng thêm vẻ sa sút.

Nàng đi đến bên cạnh Tô Chuyết, mang đến một làn gió thơm, mới khiến Tô Chuyết lấy lại tinh thần. Tô Chuyết nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thì biết tâm tình nàng cực kém. Nguyên bản ôm một chút hi vọng đi vào Liêu quốc, thật vất vả tìm tới một người có lẽ biết được tung tích của mẫu thân mình. Ai biết còn chưa hỏi cho rõ, người đã chết trước rồi. Manh mối đứt mất, để nàng làm thế nào đi tìm tung tích mẹ đẻ đây?

Tô Chuyết không đành lòng, giọng nói mang theo chút an ủi, nói ra suy nghĩ trong lòng:

– Vệ cô nương, cô không cần thất vọng. Có lẽ ta biết còn một người có quan hệ với mẫu thân cô. Chờ chúng ta trở lại Trung Nguyên, ta sẽ giúp cô đi tìm!

Vệ Tú nghe được ý tốt trong lời y nói, cười nhạt một tiếng, nhưng khó nén nổi mất mát. Nàng nói ra:

– Đa tạ Tô huynh. Chuyện của Tiêu Ngọc, ta cũng nghe ngóng nhiều năm mới biết. Ta nghĩ, nếu muốn tìm được mẫu thân, chỉ sợ đã không có khả năng. Nói không chừng nàng đã sớm qua đời rồi…

Tô Chuyết lớn tiếng nói:

– Vệ cô nương chớ nên nói như vậy, chỉ cần có duyên, mẹ con các người sẽ luôn có một ngày gặp nhau! Nói không chừng bây giờ mẹ cô đang ở chỗ nào đó chờ cô đấy!

Vệ Tú kinh ngạc nhìn qua Tô Chuyết, nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích nói lời cảm tạ.

Dỗ dành xong Vệ Tú, Tô Chuyết lại rơi vào trầm tư. Kỳ thật hắn cũng không xác định người trong miệng tiểu Ngôn có phải là mẫu thân của Vệ Tú hay không. Càng không xác định người tên Hồ Diệp này, có phải là sư phụ của Yến Linh Lung, Thiên Diện Hồ Ly hay không. Hết thảy đều chỉ là suy đoán. Nếu như mình đoán sai, sẽ làm Vệ Tú thất vọng bao nhiêu? Tô Chuyết không dám nghĩ.

Hơn nữa sự tình trước mắt càng nghiêm trọng hơn, chưa phải là chuyện của Vệ Tú, mà làm thế nào tìm tới hung thủ sát hại Tiêu Ngọc và tiểu Ngôn. Tô Chuyết cảm giác từng đợt đau đầu, rất lâu đã không đụng phải chuyện khó giải quyết như thế. Làm cho người ta đáng giận nhất không phải là sự phức tạp của vụ án này, mà là tất cả mọi người đều không thật lòng phối hợp hắn.

Tô Chuyết chậm rãi cất bước ở giữa doanh trướng, cúi đầu trầm tư. Bỗng nhiên phía trước có mấy người lính đâm đầu đi tới, Tô Chuyết vội vàng lui qua bên cạnh, để bọn họ qua trước. Hai người một trước một sau nhấc lên cáng cứu thương, trên cáng cứu thương có một người nằm, nhìn bộ dáng tựa hồ đã chết rồi.

Tô Chuyết sững sờ, đưa tay cản bọn họ lại, hỏi:

– Người kia là ai? Làm sao thế?

Người vệ binh phía trước cũng không có nghĩ nhiều, đáp:

– Hắn gọi là La lão đầu, bởi vì đi đứng không tốt, trong quân đội thường ngày cho ngựa ăn, đánh kẻng. Ai biết buổi sáng hôm nay người ta phát hiện hắn chết đuối ở ẩm (*) cạnh chuồng ngựa. Có thể là đêm qua uống rượu quá nhiều đi!

(*) Ấm: Cho gia súc uống nước

Tô Chuyết gật đầu, nhìn xem cặp mắt còn chưa khép của La lão đầu, thuận tay bóp bóp tay La lão đầu, chạm tay lại thấy có chút mềm mại.

Y không khỏi sững sờ, trong chốc lát hai tên vệ binh hai đã nhấc thi thể đi xa. Bọn họ có lẽ cũng cảm thấy xúi quẩy, không muốn khiêng thi thể đi quá lâu.

Tô Chuyết lắc đầu, không ngờ mình còn phân tâm bởi một lão binh sơ ý mà chết chìm. Hắn phải trong thời gian còn lại tìm được hung thủ. Mặc dù bây giờ coi như còn chưa có một chút đầu mối nào, hoặc là nói hiện có manh mối mà mình vẫn chưa thể phá giải, nhưng y không thể từ bỏ.

Gia Cát Tranh đã sớm đứng trước cửa trướng bồng chờ hắn, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Tô Chuyết, tựa hồ có chút không đành lòng, dù sao cũng là chuyện của mình, lại liên lụy đến y. Hắn hỏi:

– Vẫn chưa có đầu mối sao?

Tô Chuyết yên lặng gật đầu.

Gia Cát Tranh lại hỏi:

– Đệ còn đang nghi ngờ Gia Luật Hùng Tài sao?

Hắn phảng phất có một đôi mắt nhìn thấu sự đời, Tô Chuyết còn chưa nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng Gia Cát Tranh rõ ràng có thể đoán được, hơn nữa đoán không sai chút nào. Tô Chuyết đích thật là đang hoài nghi Gia Luật Hùng Tài. Nguyên nhân có ba:

Thứ nhất, doanh trướng mà Gia Luật Hùng Tài ở nguyên lai là của Tiêu Thiên Đình, cách doanh trướng Tiêu Ngọc gần nhất.

Thứ hai, thủ vệ xung quanh doanh trướng của Gia Luật Hùng Tài cũng không phải là người trong quân doanh Tiêu Thiên Đình, mà là mười mấy tên phủ binh được hắn mang đến. Nếu như hắn muốn giết người thì rất dễ dàng tránh thoát được thủ vệ.

Thứ ba, người nơi này ngoài Tiêu Thiên Đình ra, thì địa vị Gia Luật Hùng Tài là tối cao nhất, cho dù Tiêu Thiên Đình cũng phải lễ nhượng với hắn ba phần. Bởi vậy nếu có ai có lá gan dám giương oai trên địa bàn Tiêu Thiên Đình, e rằng cũng chỉ có Gia Luật Hùng Tài mà thôi.

Bất quá mấy nguyên nhân này đều chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, căn bản chân đứng không vững. Tô Chuyết tìm không thấy chứng cứ có thể chứng minh Gia Luật Hùng Tài có tội. Hơn nữa ngày mai sẽ là ngày cuối cùng. Y có thể hiểu được vì sao Tiêu Thiên Đình quy định thời gian sít soát như vậy. Bởi vì ông ta đã biến tướng giam giữ hơn mười vị trọng thần triều đình vài ngày, nếu như vẫn tìm không thấy hung phạm, ông ta cũng không thể giữ những người đó ở nơi này.

Bản thân Gia Cát Tranh cũng từng ra án, biết rõ sự thống khổ của việc không tìm thấy chứng cứ. Hắn thở dài, nói ra:

– Đệ nghi ngờ Gia Luật Hùng Tài là chính xác. Không nói gạt đệ, danh tiếng của gã Gia Luật Hùng Tài này cũng chẳng tốt lắm. Nghe nói hắn sắc đảm ngập trời, có tiếng trên kinh thành Liêu quốc. Hắn không chỉ rượu ngon háo sắc, nghe nói còn dính phải thần tiên túy!

Câu sau cùng hắn tận lực thấp giọng, tựa hồ sợ người khác nghe thấy.

Tô Chuyết lại không rõ lắm, mờ mịt nói:

– Thần tiên túy?

Gia Cát Tranh gật đầu, nhỏ giọng nói:

– Thần tiên túy là một loại chất thơm bên Tây Vực, giá cả đắt đỏ, chỉ có vương công đại thần mới có thể sử dụng nổi.

Tô Chuyết cười cười, chỉ:

– Cũng chỉ là chất thơm mà thôi, có gì mà phải chuyện bé xé ra to?

Gia Cát Tranh nghiêm mặt nói:

– Thần tiên túy không phải chất thơm bình thường, nó làm người ta như uống phải rượu mạnh, gân cốt mềm nhũn, như si như say. Kỳ lạ nhất, nó còn gây nghiện. Nhưng thần tiên túy cũng có nguy hại rất lớn, nếu như dùng lâu dài thì sẽ làm thân thể càng gầy gò, ngày càng suy nhược. Nghe nói đương kim Liêu hoàng cũng bởi vì phục dùng thần tiên tuy quá liều, mới làm thân thể càng ngày càng lụn bại!

Một câu chuyện mới lạ như thế, Tô Chuyết đầy hăng hái nghe hắn nói xong, cười nói:

– Thần tiên túy này, thật sự thần kỳ vậy ư? Nghe lời huynh nói, thứ này giống như thuốc mê, lại giống độc dược, lại giống tiên đan.

Gia Cát Tranh không nhịn được nở nụ cười, đáp:

– Những thứ này ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, đâu có may mắn hưởng thụ một phen.

Nói xong cười lên ha hả.

Tô Chuyết cũng cười theo hắn, tâm tình tựa hồ thoáng chốc sáng sủa lên.

(chưa xong còn tiếp.)