Quyển 16 - Chương 23: Nơi giấu Phật

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, đệ tử Cái Bang bên cạnh “Vũ Tam Lưỡng” giả không tự chủ được lui về sau hai bước, Lâu Bất Tri cũng không dám lên tiếng hỏi hắn nữa, cố ý kéo ra một khoảng cách. Tô Chuyết nói:

– Kỳ thật có rất nhiều lần tại hạ lẽ ra nên nhận ra được, đáng tiếc luôn luôn sơ ý nhất thời. Đầu tiên là ở trên núi ngoài thành, Lâu Bất Tri dẫn theo Vũ trưởng lão trợ giúp đến gây sự với Ngọc nương. Lúc ấy Vũ trưởng lão nghe được tên của tại hạ, nói liên tục vài tiếng tốt rồi mới rời đi.

Tịnh Trần tiếp lời nói:

– Bần tăng từng nhắc đến Tô tiên sinh thông qua thư gửi Vân Mộc đại sư hộ tống cổ Phật. Chắc hẳn Vân Mộc đại sư đã ghi tạc danh tự của Tô tiên sinh trong lòng!

Tô Chuyết cười nói:

– Về sau Vũ Tam Lưỡng và Lâu Bất Tri đi rồi quay lại, Vũ Tam Lưỡng không muốn chỉ huy côn trận Cái Bang. Dĩ nhiên là bởi vì ông ta vốn không hiểu được chỉ huy như thế nào, sẽ chỉ lộ ra sơ hở! Mà Hình Vinh lại vô tình noi trúng một câu rất mấu chốt, hắn nói Lâu Bất Tri vốn là một bao cỏ, không biết vì sao Vũ Tam Lưỡng bỗng dưng coi trọng Lâu Bất Tri như vậy. Kỳ thật sở dĩ Vũ Tam Lưỡng bỗng dẫn theo bên cạnh một lão đệ tử bốn túi như Lâu Bất Tri, cũng bởi vì trên thân Lâu Bất Tri có Vân Viêm Tán!

Ngọc nương bỗng giật mình, nói:

– Thì ra là vậy! Vân Viêm Tán tính như Xích Hỏa, chính là khắc tinh của nội thương âm hàn!

Tô Chuyết mỉm cười gật đầu với nàng, nói:

– Không sai, Vũ Tam Lưỡng cũng chính là Vân Mộc đại sư dùng nó để trị liệu hàn độc!

Lâu Bất Tri như ở trong mộng mới tỉnh, chỉ tay vào “Vũ Tam Lưỡng” giả, nói:

– Ta nói thế nào Vân Viêm Tán cho rắn ăn thiếu đi hai bao, nguyên lai là ngươi…

Tô Chuyết chắp tay trước ngực thi lễ với Vân Mộc một cái, nói:

– Đại sư còn chưa hiện thân sao? Tối hôm qua chắc là ngài muốn tìm vãn bối, đáng tiếc vãn bối ngu dốt, thế mà không nghĩ ra được!

“Vũ Tam Lưỡng” kia cười ha ha một tiếng, đưa tay kéo tóc xuống, đầu tóc như đám cỏ dại rớt xuống, lộ ra cái đầu trọc. Ông ta lại phủi nhẹ râu ria, lộ ra sợi râu màu trắng nguyên bản, quả nhiên hiện ra diện mục của cao tăng đại đức chân chính. Vân Mộc cười nói:

– Nếu như Tô tiên sinh được coi là ngu dốt, chẳng phải chúng ta trở thành vừa ngu vừa đần rồi?

Ông ta cười bước lên phía trước, trước tiên chắp tay trước ngực nói với Vũ Tam Lưỡng thật:

– Vũ thí chủ, bần tăng thất lễ, có mạo phạm, còn xin rộng lòng tha thứ!

Rốt cục Vũ Tam Lưỡng cũng có chút khí lực, chắp tay đáp:

– Quên đi…

Hắn lại nói với Tô Chuyết:

– Lần này còn phải đa tạ Tô tiên sinh viện thủ cứu giúp, nếu không hiện giờ tại hạ còn bị nhốt ở đó! sau này nếu như tiên sinh có chỗ cần Vũ mỗ, Vũ mỗ cam đoan gọi đến liền đến!

Mặc dù hắn nói với Vân Mộc là quên đi, nhưng trong lòng dù sao cũng tức giận. Lúc này mượn cảm kích Tô Chuyết mà phát tiết ra ngoài, Vân Mộc cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười, không nói lời nào.

Tô Chuyết lắc đầu đáp:

– Vân Mộc đại sư vốn cũng không định tổn thương Vũ trưởng lão, Vũ trưởng lão không cần phải cảm tạ!

Y chuyển hướng Vân Mộc, nói ra:

– Đại sư, ngài giấu Thiên Trúc Cổ Phật ở chỗ nào? Bây giờ có thể lấy ra được rồi chứ?

Vân Mộc cười đáp:

– Hiện tại có Tô tiên sinh, phương trượng Thiếu Lâm và quan quân triều đình, bần tăng còn gì không yên lòng chứ? Kỳ thật cổ Phật vẫn ở trên thân bần tăng, còn may mà có cái túi bảo bối này của Vũ trưởng lão!

– Cổ Phật ngay trong túi?!

Tô Chuyết và Ngọc nương đều lên tiếng kinh hô.

Tô Chuyết và Ngọc nương đều từng thấy Vân Mộc giữ cái túi này, lại không nghĩ tới cổ Phật giấu ngay trong cái túi lắc lư trước mắt mỗi ngày. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn xem Vân Mộc đút bàn tay vào trong túi, lấy ra một pho tượng Phật bằng đá cao nửa thước.

Tượng Phật Thích Già nguyên bản sắc màu sặc sỡ, đã chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một chút hoa văn ban đầu. Tượng Phật ngồi xếp bằng, khuôn mặt an tường. Hai tay nắm thành hình hoa sen, nhưng thủ hình có vẻ quái dị, Tô Chuyết chưa từng gặp qua loại thủ thế như này trên tượng Phật khác.

Y hơi hơi nhíu mày, chợt nghe thấy ngoài cửa ầm ĩ. Lông mày Phương Bạch Thạch nhíu lại, quát hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?

Một tên bộ khoái xông tới, có vẻ hơi bối rối. Hắn thở phì phò, đáp:

– Phương Bộ đầu, người của Cái Bang tụ tập bên ngoài, nói muốn báo thù cho bang chủ!

Phương Bạch Thạch cả giận nói:

– Chỉ có Mấy tên đệ tử Cái Bang đã để các ngươi bó tay hết cách à? Bản án Hình Vinh còn chưa có tin tức, trước tiên đuổi bọn hắn đi hết đi!

Bộ khoái kia do dự một chút, còn không đi, nói ra:

– Phương Bộ đầu, chỉ sợ đuổi không được! Đệ tử Cái Bang chừng hơn nghìn người đã ngăn chặn mấy con phố! Bọn hắn luôn miệng nói là chúng ta hại chết Hình bang chủ!

– Cái gì?!

Tất cả mọi người trong viện đều lấy làm kinh hãi.

Lập tức Phương Bạch Thạch ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu như bang chúng Cái Bang quả thật phát động náo loạn, chỉ sợ khó mà kết thúc. Hắn cũng không lo được người trong viện, vội vàng xoay người bước ra ngoài. Vũ Tam Lưỡng tuy có chút suy yếu, nhưng cũng phải giữ vững tinh thần. Hình Vinh vừa chết, hắn thân là Chấp pháp trưởng lão chính là bang chủ tạm thời của Cái Bang, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm.

Vũ Tam Lưỡng lớn tiếng nói:

– Phương Bộ đầu, để tại hạ đi cùng ngài!

Nói xong đuổi kịp bước chân Phương Bạch Thạch.

Tô Chuyết cũng không động, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Nếu Phương Bạch Thạch đã phong tỏa tin tức Hình Vinh tử vong, đám đệ tử Cái Bang đó vì cớ gì mà tụ tập đây? Vì sao bọn hắn luôn mồm kêu Hình Vinh bị quan sai giết?

Y nhìn xem Vân Mộc vẫn có vẻ mờ mịt. Vị lão tăng này mặc dù tinh thâm Phật pháp, võ công cao cường, nhưng quanh năm chỉ tu hành trong chùa miếu, đối với những sự âm hiểu quỷ quyệt trên đời thì lại tỉnh tỉnh mê mê, lúc này mà còn chưa hiểu gì cả. Mà pho cổ Phật này như cũ lẳng lặng mà ngồi trên lòng bàn tay Vân Mộc.

Tô Chuyết tâm niệm vừa động, nảy sinh cảnh giác, bật thốt lên hô:

– Không tốt!

Thời điểm y hô hào, bàn tay đã chộp về phía cổ Phật.

Nhưng cuối cùng y vẫn chậm một khắc. Giữa không trung một bóng đen lướt qua đỉnh đầu mọi người, đột nhiên duỗi tay túm lấy thân cổ Phật, dễ dàng cướp mất. Tô Chuyết biến sắc, Vân Mộc chung quy là tu vi tinh thâm. Tượng Phật vừa rời tay, ông ta liền đánh ra một chưởng về phía bóng đen kia.

Một chưởng này vừa nhanh vừa chuẩn, tất cả mọi người trông thấy tên áo đen lăng không hồi lâu, lực nhảy sắp hết, lại khó mà mượn lực dịch chuyển. Một chưởng này gần như đã đánh lên trên thân tên áo đen. Ai biết một chưởng của Vân Mộc bỗng đánh hụt. Chỉ thấy tên áo đen uốn eo một cái, thân thể cong thành một độ cong thể tưởng tượng nổi, đầu cùng chân gần như sắp dán lại vào nhau. Nương theo phen biến hóa này, tên áo đen chính xác tránh thoát một kích trí mạng.

Đám người chỉ cảm thấy tầm mắt mở rộng, đâu có nghĩ được tên áo đen còn có thủ đoạn như vậy? Chỉ có Tô Chuyết hoảng sợ thất sắc, bật thốt lên hô:

– Thỉ ra là ngươi! Chính ngươi đã cứu Đường Mặc đi!

Y đã từ thân pháp đặc biệt của kẻ này mà liên tưởng đến người trong kho thảo dược của Đường Mặc trước kia. Hai người sử dụng thân pháp sao mà tương tự như thế! Tên áo đen cũng không dừng lại, thân giữa không trung bất ngờ còn có thể mượn lực nhảy lên bảy tám thước về phía trước, hai chân nhún lên đỉnh đầu một tên đệ tử Cái Bang, lại bay lên trời. Mà tên đệ tử Cái Bang kia thì vỡ đầu chết tại chỗ.

Sắc mặt Tô Chuyết đột nhiên âm trầm đến dọa người, lớn tiếng nói:

– Để ngươi chạy trốn một lần, lẽ nào còn có thể để ngươi trốn lần thứ hai sao?!

Nói xong nhón mũi chân, thân thể bay đến giữa không trung, đuổi theo sát tên áo đen.

Vân Mộc một kích chưa trúng cũng thấy kinh ngạc. Ông ta trầm tư, Tịnh Trần phản ứng nhanh nhạy, nói:

– Đại sư, mau đuổi theo!

Vân Mộc hoàn toàn tỉnh giấc, vừa muốn đồng thời khởi hành cùng Tịnh Trần, ai ngờ phía sau hàn phong rét lạnh. Vân Mộc biến sắc, bật thốt lên:

– Lại là ngươi!

Quay người song chưởng cùng xuất. Chỉ nghe “Ba” một tiếng, song chưởng của Vân Mộc cùng song chưởng của một tên áo đen khác chạm nhau. Hai người đều lui năm, sáu bước, Vân Mộc vịn cột đứng vững, bởi vì nội thương chưa lành nên nhịn không được xoa ngực ho khan.

Tịnh Trần thấy tình hình này tự nhiên không thể yên tâm rời đi. Hắn thấy tên áo đen kia vóc dáng không cao, dáng người lại hết sức cường tráng. Toàn thân màu đen, trên mặt lại đeo một tấm mặt nạ, không phải người không phải thú, không phải yêu không phải quỷ, lại dị thường đáng sợ. Tên áo đen không lên tiếng nào, hiển nhiên đối chưởng cùng Vân Mộc đã chiếm thượng phong. Hắn xê dịch bước chân, hai tay xếp thành một tư thế kỳ quái.

Mà Ngọc nương vừa trông thấy người này, sắc mặt trắng bệch, chỉ tay vào người áo đen, trong miệng hô:

– Là ngươi, là ngươi…(chưa xong còn tiếp.)